Yêu Trong Đau Khổ

Chương 100

Lúc đang công tác ở nước ngoài, điện thoại di động của Kiều Trạch chợt nhận được một tin nhắn, người gửi là Tình Văn, nội dung tin nhắn là một tấm hình, mà người trong hình chính là vợ anh, Tả Á, đang đeo một cặp kính đen, mắt kính to đùng gần như có thể che kín hết dấu tay trên một bên mặt của cô, cô đang được Chung Dương ôm lên xe.

Kiều Trạch nhìn bức hình, gương mặt của anh cũng dần dần âm trầm đến đáng sợ, trái tim như bị một con dao sắc chém vào, bàn tay cầm điện thoại di động run lên, lửa giận trong lòng bừng bừng bốc lên, "Bốp" một tiếng, chiếc điện thoại bị ném lên bàn, ánh mắt lạnh lùng lúc này tràn đầy giận dữ, đây chính là lý do cô không muốn đi công tác cùng với anh sao?

Ngay lúc Kiều Trạch giận dữ không có chỗ phát tiết, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, cắt đứt nỗi thống khổ và tức giận của anh, anh lạnh lùng cầm điện thoại di động lên, bắt máy, giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận nói với đầu dây bên kia: "Tình Văn, đừng sử dụng những thủ đoạn mờ ám này nữa, hiểu không?"

Tình Văn có chút ấm ức nói: "Anh à, anh không vui cũng không được lôi em ra trút giận chứ, em chỉ muốn cho anh biết, cô ta không yêu anh, người cô ta yêu là người đàn ông khác, em chỉ hi vọng tình cảm chân thành của anh không bị cô ta lừa gạt mà thôi."

"Người tôi yêu cũng không phải cô, cô không biết sao? Sau này đừng có nhúng tay chuyện của tôi nữa!" Kiều Trạch lạnh lùng nói, xong liền dập máy, phiền não mà thẳng bước đi mấy bước, sau đó đấm đá ầm ầm vào tường khách sạn, phát tiết sự tức giận và nỗi đau trong lòng.

.......

Đêm hôm ấy Kiều Trạch trở về thành phố A, khi về đến nhà cũng đã tám giờ tối, trong phòng khách tối om, cô không có ở nhà hay cô đã ngủ sớm rồi? Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, anh nhìn thấy Tả Á đang gập đầu gối ngồi trên giường mà khóc, trong tay đang cầm một quyển tiểu thuyết. Nhìn Tả Á như vậy, trong đáy lòng anh dâng lên cảm giác, dường như cô đang rất cô đơn, giống như một con nai con bị lạc đường vậy.

Vừa thấy anh đẩy cửa bước vào, trong đôi mắt đầy nước của cô hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng có chút thẹn thùng đưa tay lau sạch nước mắt, từ trên giường đứng dậy, chạy về phía anh, như một con nai nhỏ bé chạy vào lồng ngực của anh, anh vươn tay tiếp lấy cô, ôm hông cô thật chặt, chân của cô cũng quấn ở trên hông anh, "Kiều Trạch, sao anh đã về rồi?"

Anh nên coi lời nói của cô là sự vui mừng hay là không hoan nghênh anh đây?

Nhưng khi nhìn lại, dường như cô rất vui vẻ khi thấy anh trở về, tham lam hít lấy mùi vị của anh, vòng cánh tay qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng nghịch ngợm hôn cằm của anh, hôn môi của anh: "Không phải anh nói mấy ngày nữa mới trở về sao? Đã ăn tối chưa? Em đi làm bữa tối cho anh, anh đi tắm trước đi."

Hình như trước đây chưa bao giờ cô nhiệt tình như vậy, Kiều Trạch đặt cô xuống, để cho cô đứng trước mặt anh, đôi mắt của anh nhìn cô, muốn nhìn thấu lòng của cô, nhưng cái gì cũng không thể thấy được, lạnh lùng hỏi: "Sao lại khóc?"

"A.......Không có gì, bởi vì.......cuốn tiểu thuyết này viết rất cảm động." Tả Á tham lam lưu luyến mà ôm hông Kiều Trạch không muốn buông tay, nếu như có thể ôm anh cả đời như thế này.......cả đời, thật là tốt biết bao, cô không biết mình còn có thể ôm anh bao lâu nữa.......Trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã: "Em chuẩn bị nước cho anh tắm."

Tả Á nói xong thì buông Kiều Trạch ra, đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị nước tắm cho anh. Kiều Trạch buồn bực tháo cà vạt ra, cởi phăng bộ âu phục trên người ném lên giường, nhìn cuốn sách Tả Á đặt lên giường, anh cầm lên, không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn trang sách khiến Tả Á rơi nước mắt đầy mặt, tiếng lật sách xột xoạt giống như nỗi bực dọc và phẫn uất trong lòng anh giờ phút này, đúng lúc Kiều Trạch đang định gấp sách lại, lại thấy tờ cuối cùng, phía dưới có mấy dòng chữ viết tay rất đẹp nhìn rất quen thuộc, đó chính là chữ viết của Tả Á.

Nếu như không tái hôn.......

Nếu như anh đồng ý nói lời ly hôn.......

Bi thương, khổ sở, mâu thuẫn, có thể bớt đi một chút hay không......?.

Mỗi chữ giống như một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu trái tim của anh, cô hối hận, hối hận vì đã tái hôn, hối hận vì đã lựa chon anh, cuối cùng cô cũng không có cách nào yêu anh.

Thích, cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, trong lòng Kiều Trạch đau đớn từ từ đóng băng lại, nguội lạnh, trang sách được anh nặng nề khép lại, đặt lên giường, gương mặt tuấn mỹ chỉ còn lại sự đau đớn, ngay sau đó lạnh lẽo dần.

Kiều Trạch tắm rửa xong đi ra ngoài, Tả Á đang ở phòng khách chờ anh, muốn cùng anh ăn cơm tối, Kiều Trạch lại ôm lấy Tả Á, đôi môi mỏng hôn lên môi của cô. Vẫn là nụ hôn của Kiều Trạch, vẫn là bàn tay Kiều Trạch đang dao động trên người cô, nhưng, Tả Á lại cảm thấy như thiếu cái gì đó.

Áo ngủ bị bàn tay anh lột ra từng mảnh, cô bị anh hôn, bị anh vuốt ve, trêu chọc đến mụ mị đầu óc, lảo đảo trở lại phòng ngủ, hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường lớn, anh tiến vào thật sâu trong cô, giống như muốn dùng cách này để chạy thẳng vào trái tim cô.......Nhưng, khi kích tình bộc phát, anh cũng biết, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.......

Ngày hôm sau, Kiều Trạch đưa Tả Á đến công ty, Tả Á muốn xin nghỉ việc, như vậy mới có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc Kiều Trạch. Tả Á viết đơn từ chức, nộp lên.

Buổi chiều, giờ tan ca, Kiều Trạch có việc bận nên không thể tới đón cô, liền nhờ Trương Chính tới đón cô, hai người chào hỏi nhau, lúc Tả Á đang định lên xe, lại chợt nghe thấy có người gọi tên cô. Cô quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Tình Văn, khỏe khoắn xin đẹp, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, còn cô lại giống như một cánh hoa nhỏ bé khô héo.......Trong lòng Tả Á tối tăm không chút ánh sáng.

Tình Văn đi tới gần, nói: "Chị dâu, đang vội vã về nhà sao? Tôi muốn mời chị một ly cà phê, chị sẽ không từ chối chứ?"

Trương Chính nhìn Tình Văn, nhướn mày: "Ơ, sao cô lại không mời tôi? Chị dâu lên xe đi, em đưa chị trở về, chị đừng để ý tới cô ta."

Quả thật Tả Á cũng không có gì để nói với Tình Văn, liền lên xe, thế nhưng Tình Văn cũng nhanh chân lên xe theo: "Vừa đúng lúc mấy ngày nay tôi không gặp anh Kiều rồi, đến nhà gặp anh ấy cũng được."

Trương Chính sao lại không nhận ra được suy nghĩ của Tình Văn có chứ, anh không nhịn được nói: "Văn Văn, cô đừng quá đáng, xuống xe, mau về nhà đi."

Tình Văn liếc Trương Chính, có chút ấm ức nói: "Anh Trương, sao anh lại nói nhiều như vậy? Tôi tìm chị dâu, chứ có tìm anh đâu, anh ít nói lại đi."

Cuối cùng Tả Á cũng đành xuống xe cùng Tình Văn đến một quán cà phê gần đó, ngồi vào một không gian yên tĩnh trang nhã, gọi cà phê, sau khi Tình Văn nhấp một ngụm, đôi mắt sáng rực của cô ta nhìn vào gương mặt trắng bệch đến lạ kì của Tả Á: "Tả Á, tôi rất yêu Kiều Trạch, vì anh ấy, tôi có thể đi làm bất cứ chuyện gì. Tả Á, tôi hận cô, cô biết không, sau khi cô và Kiều Trạch ly hôn, tôi đã cố gắng để trở thành vợ của Kiều Trạch, tôi đã rất vui mừng, cô biết không? Nhưng, cô lại trở về, không nói hai lời, liền đòi tái hôn với anh ấy.......Giấc mơ của tôi đột nhiên tan vỡ, cô biết làm sao tôi có thể sống được đến bây giờ không? Trái tim đã chết rồi......."

"Nhưng may mà tôi đủ kiên cường, hơn nữa, Kiều Trạch vẫn không hề bỏ rơi tôi." Tả Á không có cách nào nghe Tình Văn nói tiếp được nữa, chỉ im lặng nhìn vẻ mặt si mê của cô ta. Tình Văn nhìn Tả Á, rồi sau đó nhíu mày, cười cười: "Tả Á, Chung Dương ly hôn rồi, cô biết không?"

Tay Tả Á đang cầm ly trà hơi cứng lại một chút, Chung Dương không nhắc tới, cô không biết được, cô.......dường như đã lâu rồi cô không còn quan tâm đến những tin tức liên quan đến Chung Dương nữa, cô hi vọng Chung Dương được hạnh phúc, nhưng cô không phải là chìa khoá hạnh phúc của Chung Dương.

Tình Văn đột nhiên kích động nói: "Tả Á, tại sao cô không rời khỏi Kiều Trạch? Cô không yêu anh ấy, cô yêu Chung Dương, không phải sao? Bây giờ cô có thể cùng Chung Dương sống bên nhau rồi đấy, sẽ không ai ngăn trở cô nữa......."

"Tình Văn!" Tả Á ngắt lời Tình Văn, "Đây là chuyện của tôi, tôi nghĩ, mình không cần cô chỉ dạy phải sống như thế nào, tôi ở bên người nào không liên quan đến cô, xin lỗi, tôi phải đi rồi, cám ơn cô đã mời cà phê, tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây chấm dứt được rồi."

"Tả Á!" Tình Văn kéo tay Tả Á lại, trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nước mắt, “Cô không yêu Kiều Trạch, tại sao cô lại muốn ở bên cạnh anh ấy? Cô không yêu anh ấy mà, tôi cầu xin cô rời khỏi anh đi, tôi yêu anh ấy, không có anh ấy cuộc đời của tôi không có ý nghĩa gì nữa, cô biết không, cô buông tay cho anh ấy, cũng là cứu giúp tôi, có được không?"

Tình Văn vốn xinh đẹp trầm tĩnh giờ lại để lộ ra bộ dáng chật vật thế này, giọng điệu như van nài cầu khẩn, mắt ầng ậng nước, tay của cô ta níu chặt lấy tay Tả Á khiến tay Tả Á hằn lên vết đỏ. Thấy Tả Á không lên tiếng, cô ta lại tiếp tục nói: "Tả Á.......cô thành toàn tôi, được không? Cầu xin hãy cô rời xa Kiều Trạch, rời xa anh ấy, tôi biết nói như vậy là rất quá đáng, nhưng chỉ vì tôi quá yêu anh ấy mà thôi.......Chung Dương mới thuộc về cô, anh ta đã ly hôn rồi, các người có thể ở  bên nhau rồi, còn Kiều Trạch, là người tôi yêu, trả Kiều Trạch lại cho tôi, như vậy không tốt sao, không tốt sao?"

Tả Á nhìn Tình Văn khóc rống lên, trong lòng chợt mềm nhũn ra, cô đẩy tay Tình Văn ra, khổ sở nói: "Cô không cần cầu xin tôi đâu.......sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ rời đi......."

Ngoài cửa một bóng người cao lớn chợt cứng đờ tại đó, người kia không phải là ai khác, chính là người vừa nhận được điện thoại của Trương Chính liền vội vàng chạy tới, Kiều Trạch. Bàn tay đang giơ lên đẩy cửa nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên. Lời Tả Á nói, vô cùng rõ ràng, từng tiếng đập vào trái tim anh, một tiếng vang lên là một lần đau.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời đi là có ý gì?

Tả Á, cô ấy vẫn không thay đổi chút nào, thì ra cô ấy đã quyết định rời xa anh rồi, cô ấy vẫn đối xử với anh vô tình như vậy.

Thích anh có đủ hay không?

Không đủ, không đủ!

Kiều Trạch từ từ xoay người lại, một giọt nước mắt khổ sở từ trong hốc mắt anh chảy xuống, dọc theo gương mặt lạnh lùng của anh rơi xuống đất, anh nhấc chân, mỗi bước chân càng lúc càng trở nên nặng nề, bóng dáng thẳng tắp rời đi, để lại một bóng lưng tràn đầy đau đớn bi thương.

Tả Á không biết Kiều Trạch đột nhiên thay đổi từ lúc nào, anh không thường xuyên trở về nhà nữa, trở nên lạnh lùng hơn, lại giống như trước kia, lạnh lùng, không nói. Nếu như không phải hiện tại thân thể cô không tốt, Tả Á nhất định sẽ tranh thủ, nhưng với tình hình hiện tại, cô không dám.

Cô đã nghỉ việc, cô cũng đến nhà mẹ chơi một ngày, thân thể của mẹ cô không tốt lắm, cho nên Tả Á không dám nói tình trạng của mình cho mẹ biết. Rời khỏi nhà mẹ sớm một chút, Tả Á đến bệnh viện, mang thuốc về nhà, mới có chín giờ sáng.

Về đến nhà Tả Á mở cửa, nhưng không ngờ được, trước cửa nhà cô có một người phụ nữ đang cúi đầu thay giày. Trái tim Tả Á trong nháy mắt chợt ngừng đập, mặt không có chút máu nào, không dám tin nhìn người phụ nữ trước mắt: "Tình Văn.......sao cô lại ở nhà tôi?"

"Cô thử nói xem?" Tình Văn nhún vai, cười cười, thay xong giày, trước khi đi còn quay đầu lại nói với Tả Á: "Có một số việc không cần hỏi cũng có thể đoán ra được."

Tả Á thẫn thờ đi vào trong phòng khách, Kiều Trạch cũng đã ăn mặc chỉnh tề đang định đi ra ngoài, Tả Á tái mặt nhìn anh: "Kiều Trạch.......Có thể nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra không? Anh và Tình Văn......." Còn phải giải thích rằng không có chuyện gì sao?

Kiều Trạch tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Không phải cô đều thấy hết rồi sao?"

_________________
Bình Luận (0)
Comment