Yêu Trong Đau Khổ

Chương 14

Edit: TiêuKhang

Kiều Trạch cau mày, lạnh lùng liếc xéo Tả Á, kế tiếp tiện tay giựt phăng cà vạt xuống, tay vừa hạ xuống khiến Tả Á bị dọa sợ phải lui về sau một bước. Thấy phản ứng đó của Tả Á, ánh mắt anh càng thêm rét lạnh, giọng điệu không kém phần nghiêm nghị nói: “Đừng có lần sau.”

“Đã biết!” Tả Á ngoan ngoãn trả lời, cúi gằm đầu giống như mình đáng bị anh ta răn dạy mà chỉ biết ngoan ngoãn nhận lỗi.

Kiều Trạch nhìn thoáng qua Tả Á, không nói thêm gì nữa, cũng không có lời nghiêm nghị trách mắng nào, mà xoay người đi tới phòng tắm. Bởi vì nóng lòng tìm cô, cả người ước đẫm mồ hôi, anh cần phải đi tắm rửa. Thận trọng kín đáo, trước giờ chính là phong cách của anh.

Tả Á thở phào nhẹ nhõm, để túi xách xuống, cũng cầm lấy áo ngủ đi tắm. Tắm xong đi ra thấy dường như Kiều Trạch định đến phòng bếp làm cơm tối. Cô đứng ngoài cửa phòng bếp nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn của anh ta ở bên trong, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy không thích hợp. Một người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ như anh ta, có thể vào bếp làm cơm nấu canh, thật sự không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng mỗi một động tác của anh ta đều nhẹ nhàng nhuần nhuyễn, khiến tầm mắt Tả Á không nhịn được dõi theo từng ngón tay suông dài của anh cầm dao sắt thức ăn. Cách cầm dao thuần thục cùng với đôi tay đẹp đẽ kia, cô cứ thế sửng sốt nhìn một hồi lâu mới hoàn hồn nói: “Kiều Trạch, tôi đã ăn rồi, đừng làm phần cho tôi.”

Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt trước sau như một nói: “Ngủ sớm đi!”

Tả Á gật đầu, xoay người đi ra, cũng không dám mở ti vi xem, đành phải trở lại phòng ngủ ngồi ở trước bàn suy nghĩ. Bất tri bất giác nằm xuống bàn ngủ gục. Tư thế ngủ này đã luyện tập rất nhiều lần ở trường học, cho nên Tả Á không cảm thấy có gì không thoải mái.

Kiều Trạch ăn cơm xong đi ra, loáng thoáng thấy được ánh sáng đèn qua khe hở từ cửa phòng ngủ Tả Á. Anh giơ tay gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Tự tay đẩy cửa đi vào, trông thấy Tả Á nằm nghiêng mặt lên bàn ngủ, trong tay còn cầm một quyển sách xiên xẹo. Hàng lông mày đậm đen thoáng nhíu lại, đi tới luồn tay bế cô lên, động tác vô cùng êm ái đặt cô lên giường, sau đó đắp chăn mỏng lên cho cô.

Đôi con ngươi lạnh lùng mà sâu lắng lẳng lặng nhìn chăm chú dáng vẻ ngủ say của Tả Á. Thấy cô hơi nhíu lại đầu lông mày, anh không kiềm được vươn tay vuốt nhẹ, cuối cùng đứng dậy tắt đèn đi ra khỏi phòng.

***

Dưới sự giám sát của Kiều Trạch, Tả Á trở nên rất có nề nếp. Theo trình tự đến giờ lên lớp, tan học ngoan ngoãn chờ Kiều Trạch tới đón. Hầu như mỗi lần tới giờ cô ra khỏi cổng trường Kiều Trạch đều đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi.

Chung Dương cũng tạm thời án binh bất động, chỉ liên lạc với cô qua điện thoại. Bảo cô phải cố gắng học cho tốt, sắp tới kỳ thi tốt nghiệp cho nên tạm thời anh không đến quấy rầy cô, sẽ đợi câu trả lời của cô.

Thật ra thì, những lúc ở bên cạnh Chung Dương cô cảm thấy rất dễ chịu, có lúc làm ra một vài chuyện ngượng ngùng cũng không biết nên khóc hay cười. Nhưng mà, nói tóm lại là cảm thấy rất thoải mái.

Khoảng thời gian này chị hai cũng có tới thăm cô một lần, chỉ tới một mình không có anh Chu đi cùng. Tả Á muốn hỏi thăm chị và anh Chu đã làm lành lại chưa, nhưng lời đến khóe miệng lại đành nuốt xuống.

Cô cố gắng không muốn nghĩ tới anh Chu nữa. Bởi vì cô cảm thấy, nếu trong lòng cứ mơ tưởng đến anh Chu, đó là việc làm không có đạo đức. Tương lai anh ấy là anh rể của mình, bản thân cứ âm thầm lén lút nghĩ tới anh rể mình thì quả thật mình đúng là rất xấu xa.

Đây chẳng qua chỉ là nỗi buồn thầm mến mà thôi, khoảnh khắc cô đứng trên đỉnh núi cao ấy, cũng đã quyết tâm không thích nữa rồi.

Chớp mắt đã đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, thời tiết cũng bắt đầu vào hạ, cái nóng gay gắt khiến cho tư tưởng của thí sinh vốn đã bị áp lực lại càng tăng thêm gấp bội. Kiều Trạch đưa cô tới trường thi, lúc Tả Á định xuống xe, Kiều Trạch lại hiếm khi mở miệng hỏi: “Muốn học đại học sao?”

Tả Á suy nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn, nhưng đó không phải là ước mơ cuối cùng của tôi, chỉ là chuyện nên làm thôi.”

“Làm bài thuận lợi.” Kiều Trạch ngắn gọn nói xong chuyển tầm mắt về phương hướng phía trước.

Tả Á xuống xe, vẫy tay nói tạm biệt với anh xong xoay người bước vào ‘chiến trường’.

Sau khi thi xong phần ngữ văn trong buổi sáng, Tả Á bước ra ngoài thấy có rất nhiều phụ huynh đang sốt ruột đợi con mình tan thi, có lẽ quan tâm muốn biết con mình thi cử thế nào. Thật ra cô cảm thấy chuyện đó không cần thiết, nhưng lại có chút ngưỡng mộ.

Tả Á nghĩ, nếu như ba mẹ mình đột nhiên xuất hiện, nhất định mình sẽ giật mình mà nhảy dựng lên mất. Kiều Trạch nói trưa nay không thể tới đón cô đi ăn cơm, vì công ty có chuyện quan trọng cần anh ta đến trấn bên một chuyến, phải tới chiều mới về.

Cô đang định sang quán ăn gần trường học để ăn cơm, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám người đang nóng nảy đi tới đi lui. Bóng dáng cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt điển trai có vẻ sốt ruột, bởi vì trời nóng, làn da nâu sậm trên cánh tay của anh tuôn ra lấm tấm mồ hôi óng ánh ửng hiện dưới ánh mặt trời.

Là Chung Dương? Không ngờ anh lại đến đây, lòng Tả có chút biến hóa nho nhỏ, vẻ mặt lo lắng đó đã khiến cho trái tim cô thấy rất cảm động.

Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, người đàn ông cao lớn ấy quay ngược đầu lại, khi nhìn thấy Tả Á, anh không giấu được vẻ vui mừng vẫy vẫy tay với Tả Á, sải bước đi về phía cô.

Tả Á nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán anh, không nhịn được nói: “Sao anh tới đây, trời nóng thế mà lại đứng đợi ở nơi này, anh có bị ngốc không vậy?”

“Bạn gái chính thức đi thi, anh có thể không đến sao?” Chung Dương nói xong vươn tay tới ôm lấy vai cô hỏi: “Sao rồi, bé cưng, thi  cử thế nào hả?”

Tả Á cau mày đẩy anh ra, “Nè, anh đừng có gọi như vậy, nghe buồn nôn quá, gì mà bé cưng, rồi nào là bạn gái chính thức.”

Chung Dương phì cười càng ôm cô chặt hơn, “Gọi vậy cho thân mật hơn thôi mà, bé cưng, đi, anh dẫn em đi ăn, chiều còn phải đấu một trận nữa đấy.”

Tả Á tránh né cái ôm của anh chau mày nói: “Ăn cơm cũng được, nhưng địa điểm thì phải do em chọn.”

Chung Dương cười cười nói: “Được thôi, dẫn đường đi!”

Tả Á cũng mỉm cười, tâm tình trở nên rất tốt, dẫn Chung Dương đi đến một quán lẩu ở lối đi bộ đối diện với trường học.

Nhìn nồi lẩu bốc hơi nóng hổi, Chung Dương cau mày, “Không phải chứ, trời nóng như vậy, còn ăn cái thứ đồ này, khác gì bị cực hình hả?”

Tả Á liếc xéo anh nói: “Lấy đâu ra hơi mà nói nhiều quá vậy, hôm nay em mời khách, anh chỉ cần nhiệt tình ăn là được.”

“Nè, nè, anh đâu thể để em mời chứ.”

“Vậy anh đi đi, em ăn một mình.”

“Đừng vậy mà, ăn thôi bộ không được sao, tại sao phải mời mới chịu hả?”

Tả Á nhìn thẳng vào Chung Dương, nói bằng giọng rất chân thành: “Anh đến đây với em, em thấy rất vui, cảm ơn anh!”

Chung Dương vuốt vuốt đầu Tả Á nói, “Đồ ngốc, chút chuyện này mà cũng làm cho em cảm động à, mau ăn đi, một lát còn phải vào thi nữa.”

Không biết vì sao ngay lúc này trong lòng Chung Dương cảm thấy hơi khó chịu, thi tốt nghiệp trung học là ngày quan trọng nhất đời người, bậc làm cha mẹ lẽ ra phải coi trọng hơn cả thí sinh mới phải, mà ba mẹ cô bé này thế nhưng lại chẳng hề quan tâm.

Còn lâu mình mới ngốc, chẳng qua trong lòng thật sự rất cảm động, như thể giữa ngày hè chói chang anh đã mang đến cho cô một dòng nước mát. Tả Á gắp lên miếng thịt dê bỏ vào trong chén cười nói: “Anh cũng ăn đi, cái này gọi là khiêu chiến, có hiểu hay không?”

“Được, có người mời khách, anh đâu thể không ăn chứ.”

Hai người cười cười nói nói, ăn lẩu xong, Chung Dương đưa Tả Á về đến trước cổng trường học. Tả Á bảo anh đi về trước, nói rằng buổi chiều sẽ có người tới đón cô. Chung Dương vốn muốn hỏi có phải là người đàn ông lần trước hay không, nhưng cuối cùng vẫn không có hỏi, chỉ dặn dò cô thi cho tốt, sau đó rời đi.

Còn Tả Á thì chuẩn bị bước vào cuộc thi buổi chiều.

~~~~~
Bình Luận (0)
Comment