Yêu Trong Đau Khổ

Chương 62

Tả Á xuống lầu đi đến chỗ đậu xe, mở cửa ngồi vào. Cô biết lái xe, nhưng không thành thạo lắm, chỉ là nhất thời tức giận mới cầm lấy chìa khoá xe của Kiều Trạch, muốn lái xe đi đâu đó, miễn là không bao giờ nhìn thấy mặt anh ta nữa.

Nhưng vừa ngồi lên xe, cô chợt thấy dưới mông mình có vật gì đó, Tả Á giật mình bật người dậy, nhưng lại đập đầu vào mui xe, cô liền kêu lên một tiếng, cau mày cúi đầu xuống thấy trên ghế có một gói bưu phẩm, trong đó còn có mấy tấm hình thò ra ngoài ở chỗ dán bưu phẩm. Tả Á không nhìn kỹ, mà tức giận ném nó qua ghế bên cạnh, tất cả những tấm hình liền rơi hết ra ngoài, Tả Á đang định khởi động xe, nhưng lại chợt cảm thấy có gì đó là lạ, cô quay đầu nhìn lại, tầm mắt rơi vào mấy tấm hình kia, cô nhìn kĩ lại, vội vàng cầm những tấm hình kia lên xem từng tấm một, tất cả đều là ảnh của cô!

Ảnh cô và Chung Dương đang ôm nhau ở bên ngoài chung cư, còn có ảnh cô và Chung Dương hôn nhau ở dưới đu quay Ma Thiên Luân, trong tấm hình này cô hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn của Chung Dương, dưới đu quay Ma Thiên Luân bọn họ như một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.

Khi thấy những tấm hình này Kiều Trạch có cảm giác gì? Đau lòng, khổ sở hay cho rằng cô là người phụ nữ không đứng đắn? Tâm trạng của Tả Á rất phức tạp, cô theo bản năng muốn giấu Kiều Trạch, không muốn cho anh biết, không muốn cho anh nhìn thấy những tấm hình này.

Mặc dù những tấm ảnh này đều là sự thật, nhưng, không phải là cô cố ý, không phải là cô muốn như vậy. Do quá bất an nên lửa giận trong lòng Tả Á càng bùng lên. Sắc mặt cô càng lúc càng tối lại, lửa giận trong lòng cũng càng lúc càng lớn, bàn tay cầm mấy bức hình khẽ run, ánh mắt xuyên qua kính xe nhìn về phía nhà cô.

Kiều Trạch làm sao có thể…sao có thể.......?

Sáng hôm sau, Kiều Trạch tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, anh mơ màng mở mắt, nhìn sang bên cạnh đã thấy trống trơn, không thấy Tả Á đâu cả.

Tả Á, Tả Á!

Trong đầu anh chỉ hiện lên mỗi cái tên này, anh lập tức ngồi phắt dậy, tầm mắt rơi xuống ga trải giường, chỉ thấy phía trên có một vệt máu. Tim anh như nghẹn lại, tưởng như ngừng đập. Anh vội vàng nhảy xuống giường chạy ra phía ngoài phòng ngủ.

“ Tả Á!” Anh lo lắng gọi cô, tầm mắt nôn nóng tìm bóng dáng cô.

Dì Lâm thấy Kiều Trạch đã thức dậy, chào hỏi: “Cậu chủ!”

Kiều Trạch vội hỏi: “Cô chủ đâu rồi?”

Vẻ mặt dì Lâm nghi hoặc: “Cô chủ không có ở nhà sao ạ?”

Sự lo lắng dâng đầy trong lòng Kiều Trạch, những hành động thô bạo của anh với cô đêm qua dần hiện lên trong đầu anh. Sự ghen tỵ và tức giận đã khiến đầu óc anh mất đi sự tỉnh táo. Mình đã làm gì Tả Á thế này? Anh càng nghĩ lại càng cảm thấy hối hận. Anh đang định gọi điện thoại cho Tả Á thì điện thoại nhà lại đột nhiên vang lên, anh lập tức nghe máy: “ Alô? Tiểu Á à?”

Đầu dây bên kia im lặng không nói gì càng khiến Kiều Trạch lo lắng, anh nắm chặt điện thoại: “ Tiểu Á, em nói gì đi, em đang ở đâu?”

“Tôi đang ở quán cà phê Tâm Ngữ, hi vọng anh có thể tới đây, bây giờ, ngay lậy tức!”

Kiều Trạch thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: “ Được, anh sẽ đến ngay, em.......đừng đi đâu hết!”

Kiều Trạch vội vã cúp điện thoại, nhanh chóng rửa mặt, mặc một bộ quần áo thoải mái, đi xuống lầu, lại chợt phát hiện ra chìa khoá xe đã biến mất. Anh vội vàng tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm được, không muốn chậm trễ nữa, cho nên anh đành xuống lầu gọi một chiếc xe đến quán cà phê Tâm Ngữ.

Đến trước cửa quán cà phê, Kiều Trạch kinh ngạc phát hiện, xe của anh đang đậu ở đây, phía trên còn có vết trầy xước, anh không khỏi hít vào một hơi, cả người cứng nhắc đi vào trong quán. Từ phía xa anh đã nhìn thấy Tả Á đang ngồi trong một góc nhỏ của quán, anh đi tới, ngồi xuống đối diện với cô, con ngươi lạnh lẽo mà thâm trầm lại như có chút sợ hãi nhìn cô.

" Ai cho em lái xe, hả? Em có biết hậu quả khi lái xe mà không có bằng lái là như thế nào không?”

Tả Á đang uống một ngụm cà phê suýt chút nữa thì sặc, anh còn dám lớn tiếng doạ nạt cô, dám mở miệng chất vấn cô sao? Tả Á nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng của Kiều Trạch, hơi do dự một chút, không vui hỏi: “Kiều Trạch, có phải anh sai người theo dõi tôi không?”

“ Không phải!”

Trên mặt Tả Á tràn đầy sự tức giận, còn có một chút không được tự nhiên tiếp tục hỏi: “Vậy những tấm hình kia ở đâu mà có? Đừng nói là có người đi đường vô tình chụp được rồi đem cho anh nha? Có người nào lại rảnh rỗi như vậy chứ!”

Đôi mắt Kiều Trạch trong suốt, lạnh lẽo, sâu không thấy đáy, khóe môi cong lên, cười lạnh một tiếng: “ Cứ coi như là anh làm đi. Sao nào? Đã dám làm lại còn sợ có người chụp được sao?”

Sắc mặt Tả Á lúc hồng lúc trắng. Đúng là cô và Chung Dương đã ôm nhau, hôn nhau, nhưng không phải là cô cố ý. Gặp Chung Dương bên ngoài chung cư không phải là cô muốn vậy, ở Ma Thiên Luân cũng là cô bị anh cưỡng hôn. Tất cả đều là ngoài ý muốn. Nhưng những tấm hình này chính là bằng chứng, cô không có gì để nói. Hơn nữa, Chung Dương là người đàn ông cô yêu, tại sao cô lại phải cảm thấy có lỗi chứ? 

Không phải, không phải, Tả Á cố bỏ qua sự khó chịu trong lòng, chỉ nghĩ đến chuyện bị mình chụp lén, lửa giận trong lòng cô càng lúc càng cháy mạnh mẽ. Kiều Trạch cho người theo dõi cô là có ý gì?

“ Kiều Trạch, anh không có quyền đối xử với tôi như vậy.”

Đôi mắt đen lạnh lùng của Kiều Trạch nhìn Tả Á chằm chằm, đôi môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ một: “ Tin anh đi, anh có quyền làm vậy!”

“ Anh!” Tả Á nổi giận, trợn to hai mắt căm tức nhìn Kiều Trạch, “ Đúng, anh có tất cả cái quyền đó! Anh có quyền ỷ vào danh nghĩa là chồng tôi, mượn rượu giả điên, thô bạo với tôi!”

Tả Á nói xong đứng dậy đi thẳng ra ngoài, Kiều Trạch cũng liền đi theo, chạy nhanh tới gần, kéo tay cô lại: “ Lên xe!” Thanh âm lạnh lùng cứng ngắc, người khác nghe được đây chính là một mệnh lệnh tuyệt đối, không được phản kháng.

“ Kiều Trạch, anh không có tư cách sai người theo dõi tôi,  điều tra tôi, càng không có tư cách ra lệnh cho tôi! Tôi không phải là nô lệ của anh, không phải người hầu của anh, cho nên anh không được phép ra lệnh cho tôi!” Tả Á hất tay của Kiều Trạch ra, giận dữ nói.

Kiều Tạch đứng bất động, nhìn dáng đi có chút khác thường của Tả Á, anh biết đêm qua anh đã làm cô đau. Sự hối hận và tự trách tràn ngập trong lòng anh, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh cô và Chung Dương ôm nhau ở ngoài chung cư, nghĩ tới bọn họ đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào hạnh phúc, anh không thể nào khống chế được trái tim mình, không thể nào khống chế được hành vi của mình. Cô là vợ của anh, cô chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi. Sao anh có thể nhìn cô trong lồng ngực của người đàn ông khác được? Khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt của anh thoáng hiện lên vẻ hối hận và đau đớn! Đối xử tốt với cô, cô không cần, đối xử tệ với cô, cô cũng không sợ, anh nên làm gì bây giờ?

...................

Tả Á trở lại căn phòng nhỏ của mình, ngâm mình trong bồn tắm ấm áp đầy nước khiến cho sự mệt mỏi và đau đớn của cô giảm đi rất nhiều. Đây lần đầu tiên anh thô bạo với cô, thậm chí còn làm cô đau.

Cô đã quyết định rời bỏ Chung Dương, tiếp tục cùng chung sống với anh, dù cho không có tình yêu, dù cho không có hạnh phúc. Nhưng, anh lại vì mấy tấm hình, liền dùng cách đó để phát tiết tức giận lên người cô.

Cô là con người, không phải là thú cưng, không phải là vật sở hữu của anh, càng không phải công cụ phát dục. Đúng, bọn họ là vợ chồng, mặc dù danh phận có hơi miễn cưỡng, nhưng, nghĩa vụ vợ chồng cô không thể nào tránh né được. Anh mạnh mẽ, cô yếu đuối, cô luôn không thể chống đỡ được sự cường bạo của anh, bị ép phải tiếp nhận những đòi hỏi của anh. Dưới sự dẫn dắt của anh, thân thể cô không khỏi bị mất khống chế, thỉnh thoảng lại còn có cảm giác sung sướng, nhưng phần lớn cô đều cảm thấy rất khó chịu. Sống với anh, cô không có cách nào để hoàn toàn tiếp nhận anh, không cách nào mở rộng lòng mình để chấp nhận mọi thứ của anh, bao gồm cả chuyện thân mật giữa vợ chồng.

Trái tim cô đã dành cho Chung Dương, nhưng thân thể lại thuộc về Kiều Trạch, đây có phải là một chuyện đáng xấu hổ không? Cô không biết! Cô chỉ biết rằng, nếu như có thể, cô hi vọng cả trái tim và thân thể của mình đều dành trọn cho Chung Dương. Hoặc là, không thuộc về ai cả.

Nhưng, từ cái đêm say rượu đó, cô đã không còn trong sạch nữa, cô cũng không cần phải giả bộ mình vẫn còn là người con gái trong sạch. Cô đã lên giường với Kiều Trạch cho nên cô mới không nói rõ ràng mà đồng ý gả cho anh.

Cô không phải người tốt, lại càng không phải là cô gái tốt, vậy thì cứ như vậy, cùng Kiều Trạch trầm luân trong địa ngục đi.

Đúng, là địa ngục!

Từ sau khi bọn họ phát sinh quan hệ, cuộc sống của cô đã trở nên vô cùng rối loạn, giống như đang sống trong địa ngục vậy, không thể nhìn thấy con đường phía trước, cũng không thấy ánh sáng mặt trời.

Tả Á ngâm người trong nước rất lâu, suy nghĩ rất lâu, cũng tự giễu cợt mình rất nhiều. Cho đến khi nước trong bồn nguội lạnh cô mới bước ra ngoài, thì đã thấy Kiều Trạch ngồi trên ghế sofa, anh đang ngồi vắt chân, tựa người vào ghế đọc một tờ báo cũ, giống như anh mới chính là chủ nhân căn nhà này vậy. Khuôn mặt lạnh nhạt, con ngươi trong suốt không ra được bất cứ cảm xúc nào.

Tả Á đang lau tóc mình liền dừng lại, cau mày nhìn Kiều Trạch, ánh mắt không hề hoan nghênh anh. Cô lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái, rồi đi vào phòng ngủ, Kiều Trạch cũng đứng dậy đi theo.

Tả Á mở tủ tìm quần áo, Kiều Trạch phía sau đã khóa eo cô lại: “Vẫn còn giận sao?”

“ Nếu như bây giờ anh biến mất trước mặt tôi, thì có lẽ tôi sẽ dễ chịu hơn một chút.” Tả Á không quay đầu lại, đang muốn thay quần áo, nhưng thắt lưng lại bị anh ôm chặt, muốn khom lưng cũng không được.

Kiều Trạch tựa cằm lên vai Tả Á, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp mang theo sự dịu dàng hiếm thấy: “ Còn đau không?”

Thân thể Tả Á chợt cứng lại, cúi đầu không nói gì, chỉ tách tay anh ra để anh buông cô ra. Nhưng Kiều Trạch lại xoay người cô lại, bế bổng cô lên. Tả Á đã quen với động tác này của anh, nên không còn kinh hãi mà la hét như trước nữa, chỉ bình tĩng nhìn anh, giễu cợt nói: “ Anh không cần phải giả vờ như vậy đâu..........”

Kiều Trạch đặt cô lên giường, cơ thể dán sát người cô, nhẹ giọng nói: “Để anh xem có nghiêm trọng không.”

Tả Á quay đầu lại nhìn Kiều Trạch như nhìn quái vật, lại nhìn thấy nét mặt chân thành của anh, cô không khỏi run lên, vùng vẫy nói: “ Không cần! Cảm ơn! Phiền anh đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi! Anh cũng nên đi làm việc của anh đi, ok?”

Kiều Trạch giữ tay cô lại, bao lấy người cô. Tả Á ngã nhào lên giường, Kiều Trạch thuận thế ép tới, dùng một tay tháo khăn tắm cô ra, tay kia cũng đi xuống phía dưới. Tả Á nóng nảy vùng vẫy, đỏ mặt tức giận la lên: “ Kiều Trạch, anh dám......Anh buông tôi ra, tôi không sao hết, tôi đã nói rồi, tôi không sao!”

Kiều Trạch sao lại nghe lời Tả Á, anh dùng cơ thể của mình để áp chế Tả Á, bàn tay cũng lưu loát tách chân cô ra, vết thương của cô liền đập ngay vào mắt anh! Những vết sưng đỏ vì bị xé rách, nhìn rất ghê rợn, sợ rằng sẽ phải khâu lại. Khó trách lúc cô đi lại có bộ dạng không được tự nhiên như thế. Tim anh nhói đau, “ Đáng chết!” Anh giận dữ tự mắng mình, chỉ hận không thể giết bản thân được thôi.

Lần đầu tiên Tả Á có bộ dạng xấu hổ này trước mặt Kiều Trạch, cho dù trước kia bọn họ đã từng thân mật, dù đã từng tiếp xúc thân thể nhưng chưa từng xấu hổ như thế này. Tả Á tức giận, vành mắt đỏ lên, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt. Kiều Trạch lấy từ túi quần một tuýp thuốc mỡ, thoa cho Tả Á, cô thừa lúc anh đang phân tâm, thoát khỏi vòng kìm kẹp của anh, lui ra xa, đỏ mắt nhìn Kiều Trạch, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

“ Kiều Trạch, anh tha cho tôi đi, có được không. Mỗi ngày đều phải sống như vậy tôi cảm thấy rất khổ sở. Dù anh có đối xử tốt với tôi như thế nào, tôi cũng chỉ cảm thấy.........cảm thấy rất xấu hổ, rất đê tiện. Tôi không yêu anh, nhưng lại cùng anh làm những chuyện này.....”

“ Tả Á!” Kiều Trạch đến bên cạnh Tả Á, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nhìn ánh mắt khổ sở của cô, trái tim anh đau nhói từng cơn, “ Chúng ta là vợ chồng, không có gì là không thể......Anh chỉ lo lắng cho em thôi!”

“Kiều Trạch, đủ rồi!” Tả Á bịt chặt lỗ tai mình, gầm nhẹ, tất cả đau đớn, tất cả khổ sở đều bộc phát ra, “ Kiều Trạch, chính anh sống cũng không được vui vẻ gì mà, thế thì tại sao lại phải khổ sở như vậy, buông tha cho nhau đi, có được không?”

Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Trạch nhìn Tả Á mà tràn đầy đau đớn, anh cũng thể giữ được bình tĩnh nữa, trái tim cô đã đóng chặt, dù anh có cố gắng như thế nào thì trái tim của cô cũng không thuộc về anh. Cách anh yêu cô là sai hay là anh cố gắng chưa đủ? Cô nói, cô sống rất khổ sở! Cô nói, cô không yêu anh! Tại sao cô lại không chịu yêu anh chứ? Buông tha cho cô, cô sẽ hạnh phúc sao? Buông tha cho cô, anh có thể vui vẻ được sao?

Kiều Trạch duỗi tay ra ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Tả Á, đau khổ nói: “ Tiểu Á, nói cho anh biết, anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh........?” Chẳng lẽ thực sự là sai một ly đi một dặm sao? Đêm đó anh chiếm lấy thân thể cô, anh những tưởng rằng đó là khởi đầu của bọn họ, nhưng hóa ra lại là kết thúc sao?

Tả Á bị anh ôm mà cứng người lại, nước mắt rơi xuống ngực anh, cô gằn từng chữ một: “ Kiều Trạch, chúng ta ly hôn đi!”

Chúng ta ly hôn! Bốn chữ này tựa như tảng đá nặng ngàn cân đè nặng trong lòng Kiều Trạch, khiến cho anh không thể nào thở được, cả thân thể lẫn trái tim đều đau như bị xé thành trăm ngàn mảnh, anh sững người đứng tại chỗ, môi mím chặt không nói ra lời.

Ly hôn, ly hôn!

Cô đã từng nói như vậy, nhớ lúc ấy anh đã đau đớn và tức giận như thế nào.

Mà nay, cô lại nhắc lại một lần nữa, đây chỉ là ý nghĩ nhất thời hay lòng cô vẫn luôn muốn như vậy?

Trái tim Kiều Trạch đầm đìa máu tươi.

Anh không giữ cô lại được, không giữ được!

Yêu anh, khó đến như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment