Dù về sau cô nhận lại hai anh ruột, Diệp Tinh Lan trông chừng cô năm năm, che chở cô bình an trưởng thành, cũng là người thân quan trọng nhất của cô.Mặc dù là anh ruột, cũng xếp sau Diệp Tinh Lan với Diệp Tinh Ly.Bình phục tâm tình, Diệp Tinh Bắc mới bỗng nhiên nghĩ đến, cô đã quên cùng nói với anh cả chuyện chocolate dự phòng bị đổi.Thôi.Cô thật sự không có dũng khí gọi lại cho anh cả.Dù sao anh cả cũng sắp tới Giang Thành rồi.Sau khi anh cả đi tới Giang Thành, giáp mặt nói đi.Đến như anh ba cô, không biết lại chạy đi nơi nào phóng đãng.Đó là còn chưa có tin của Tiểu Thụ, loại sự tình này, vẫn không muốn nói thật với anh.Diệp Tinh Bắc thở dài, đã uống vài ngụm nước, bình phục tâm tình, bắt đầu một ngày bận rộn của cô.Vừa mới tới Tinh Cung làm việc, một ngày qua đi, cô bận đến chân không chạm đất.ba giờ hơn chiều, rốt cục kết thúc.Cô ở bên ngoài chạy một ngày, đau chân lợi hại.nhìn thời gian, còn hơn một giờ là đến đón con trai tan học rồi.Cô tính về văn phòng, uống nước, nghỉ ngơi nửa giờ, liền đi đón con trai.Đẩy cửa ban công ra, một người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa, lập tức đứng lên, kích động nhìn cô một cái, cúi đầu thật sâu với cô."Tuyết Nặc?Anh tới à!" Nhìn người đàn ông đàn cúi đầu với cô, vốn giữa lông mày Diệp Tinh Bắc chứa tất cả mỏi mệt, nháy mắt hưng phấn lên, rất nhanh chạy tới, nâng người đàn ông đang hành lễ với cô dậy, cười mặt mày cong cong: "Tuyết Nặc, thủ tục làm tốt rồi hả ?"Người đàn ông này, goi là Diệp Tuyết Nặc, là cận vệ anh cả Diệp Tinh Lan đưa cho cô.Mẹ anh cả của cô, là thành viên hoàng thất nước ZNước Z là đất nước chế độ nô lệ.Tuyết Nặc là nô lệ Diệp gia, thân thủ vô cùng tốt.Sauk hi cô đi theo anh cả đến nước Z, anh cả liền phân Tuyết Nặc cho cô , làm cận vệ của cô.Tuyết Nặc là do anh cả cứu về từ trường đấu thú.Lúc anh cả cứu Tuyết Nặc, Tuyết Nặc chỉ có mười hai tuổi.Nghe anh ba nói, ngày đó, tất cả nô lệ cùng dã thú chiến đấu, chỉ có Tuyết Nặc sống đến cuối cùng.Anh cả cảm thấy Tuyết Nặc là người luyện võ kỳ tài, liền mua được Tuyết Nặc.Tuyết Nặc chẳng những thân thủ tốt, có thể lấy một chống trăm, bộ dạng còn đặc biệt anh tuấn.Thân hình cao lớn thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan giống như được đao chém rìu gọt mà ra, góc cạnh rõ ràng, đặc biệt đẹp trai.Chỉ có một điều, chủ nhân cũ của Tuyết Nặc là tên cuồng ngược đãi, bởi vì một chuyện nhỏ, cắt nửa đoạn lưỡi của Tuyết Nặc.Tuyết Nặc có thể nói, nhưng đọc nhấn rõ từng chữ mơ hồ không rõ, chỉ có người anh quen thuộc, mới có thể nghe hiểu lời anh nói.Vì vậy, Tuyết Nặc rất ít nói chuyện trước mặt người ở bên ngoài.Mặc dù ở trước mặt cô, cũng không thích nói chuyện.Diệp Tinh Bắc một chút cũng không ngại cái này.Cô thích Tuyết Nặc.Tuyết Nặc trung hậu thành thật, chính trực thiện lương, cẩn thận săn sóc, còn là một tay đa tài.Trong cảm nhận của cô, Tuyết Nặc dường như là người đàn ông tốt đẹp mười phần.Chỉ tiếc, đàn ông tốt như vậy, bị chủ nhân cũ của anh tẩy não, nô tính trong tiềm thức mười phần, cô rõ ràng nói qua vô số lần với anh, cô không phải người nước Z, không phải chủ nô.Cô chỉ là chủ của anh, bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới.Thậm chí, có thể là quan hệ bạn bè, quan hệ người thân.Nhưng Tuyết Nặc không nghe, luôn luôn tự cho mình là nô lệ.Điểm này, làm cho Diệp Tinh Bắc vô cùng đau đầu.Cô nắm cánh tay Tuyết Nặc, cười khanh khách nói: "Tuyết Nặc, em không phải đã nói với anh rồi sao? Ở nước chúng em, không thịnh hành những lễ tiết này như ở nước Z, về sau không cần phiền toái như vậy, nhìn thấy em, tùy tiện lên tiếng chào là được!"