Cái cớ này đúng là dở tệ.
Tôi rút thẻ SIM từ điện thoại của anh ta, lắp vào điện thoại của tôi, thoát khỏi tài khoản Alipay và đăng nhập vào tài khoản của anh ta.
Chẳng cần đến tay anh ta, chỉ quét mặt hai lần là thành công chuyển tiền, còn chú thích cẩn thận: Tiền tiêu vặt cho vợ yêu.
Tôi nhìn qua số dư của anh ta, chỉ còn 3.250,23 tệ, đúng như tôi dự đoán.
Hạ Truyền Dương trông như mất hết hy vọng vào cuộc sống.
Tôi vui vẻ gọi xe cứu thương cho anh ta, thậm chí còn tốt bụng khiêng anh ta ra tận đầu đường.
Tôi đúng là người tốt quá mà.
Ánh mắt Hạ Truyền Dương lóe lên vẻ muốn giết người, nhưng thế thì sao chứ, lần sau tôi sẽ đánh anh ta mạnh hơn.
Tôi khoác tay cô bạn thân, vui vẻ đi ăn tiệc lớn.
Tối về nhà, tôi kể lại hết những chuyện khó chịu mà nhà họ Hạ đã làm cho bố mẹ nghe.
Ban đầu, tôi định sau khi ly hôn mới nói với họ, nhưng nhà họ Hạ quá đáng ghê tởm, tôi thật sự lo Hạ Truyền Dương sẽ tìm cơ hội đe dọa bố mẹ tôi.
Chỉ cần nói trước cho rõ ràng, họ sẽ không vào nhà được, xung quanh đều là người thân bạn bè, chẳng có gì phải sợ.
Mẹ tôi tức giận chửi rủa trong điện thoại suốt nửa tiếng, nếu không có bố tôi ngăn lại, chắc bà đã đi đánh người ngay rồi.
Bà nói: “Mẹ chờ chúng nó đến, xem mẹ có đánh chết chúng nó không.”
Lý do tôi muốn ly hôn rồi mới nói là vì tính mẹ tôi quá nóng nảy, tôi sợ bà sẽ bị tống vào tù. Bà lớn tuổi rồi, tôi lo bà không chịu nổi.
Tôi vội vàng gửi video và ảnh chụp cảnh tôi đánh Hạ Truyền Dương hôm nay cho mẹ xem.
Quả nhiên, mẹ tôi cảm thấy dễ chịu hơn:
“Tiểu Tĩnh nói đúng đấy, con cứ tiếp tục luyện Taekwondo, cố gắng đánh cho nó liệt nửa người đi. Dù sao các con cũng là vợ chồng, có giấy chứng nhận, đánh thì đã sao.”
Tôi vội đồng ý, rồi hứa một loạt mới dám cúp máy.
Mẹ già đúng là ngày càng khó dỗ dành.