Mẹ chồng vội vàng ôm bụng, mặt mày căng thẳng nhìn tôi.
Được rồi, có thể chắc chắn là bà ấy có thai rồi.
Hạ Truyền Dương sững lại một chút, sau đó nổi giận: “Phương Tâm Dư, đó là mẹ của em, em dám mở miệng nói bậy. Bố anh đã thắt ống dẫn tinh mấy chục năm rồi, sao có thể mang thai được?”
Ha!
Tôi nhìn bố chồng với vẻ đầy thương hại.
Cái đầu của ông ta cũng quá “xanh” rồi!
Nếu ông ta cũng chịu được điều này, tôi thật sự phải khâm phục ông ta.
Bố chồng nhìn mẹ chồng một cách ngớ ngẩn, mắt ông ta đỏ lên: “Thật sự có thai sao? Bà đừng lừa tôi!”
Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi: “Phương Tâm Dư, con trai tôi cưới cô đúng là xui xẻo tám đời. Cô nhất định phải làm cho gia đình chúng tôi tan nát sao?”
Tôi thật là vô tội, chỉ nói lên sự thật thôi mà.
Tôi thở dài nói: “Bụng bà ít nhất cũng ba tháng rồi nhỉ! Sớm muộn gì ông ấy cũng biết thôi! Bà không trách bản thân mình lăng nhăng, lại đi trách tôi – người nói ra sự thật.”
Mẹ chồng ôm bụng, thở dốc, mắt bà ấy đỏ hoe vì tức giận.
Tôi lập tức tát một cái vào mặt Hạ Truyền Dương: “Còn không mau đưa mẹ anh đi bệnh viện, nếu em trai hay em gái anh có vấn đề gì, mẹ anh chẳng tìm anh liều mạng à?”
Hạ Truyền Dương vừa định chửi bới gia đình tôi, thì cảnh sát đến.
Tôi chỉ vào mẹ chồng, nhanh chóng nói: “Các đồng chí cảnh sát cứu tôi với, mẹ chồng tôi đang mang thai bị con trai bà ấy chọc giận, vì đứa bé không phải con của bố chồng tôi, bà ấy đang ôm bụng rồi, mau cứu bà ấy đi!”
Hai cảnh sát trông ngơ ngác, nhưng ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Ba người nhà họ Hạ, mặt ai nấy cũng đỏ bừng lên.
Mẹ chồng vừa định nói không sao, đột nhiên chậm rãi ngồi xuống:
“Cứu tôi với, mau đưa tôi đi bệnh viện.”