Mấy tháng sau, tôi thường xuyên có việc hay không có việc gì cũng đến nhà họ Hạ.
Bố chồng đã về quê.
Bụng của mẹ chồng ngày càng lớn.
Hạ Truyền Dương nhất quyết không ly hôn, mỗi lần tôi đánh anh ta, mẹ chồng lại ôm cái bụng bầu đứng chắn phía trước, khiến tôi không thể ra tay.
Đơn kiện ly hôn của tôi cũng bị bác bỏ, lý do là phía chồng không đồng ý, tình cảm vợ chồng chưa tan vỡ nên không hỗ trợ ly hôn.
Những hình ảnh trong camera giám sát đều rất êm ấm, mẹ chồng bụng to, dù mối quan hệ mẹ con có vượt quá bình thường, nhưng vẫn chưa đủ để làm họ thân bại danh liệt.
Khi mẹ chồng sắp sinh, bà bảo tôi đến chăm bà ở cữ.
Tôi đã mắng bà nửa tiếng qua điện thoại mà vẫn không thấy hả giận, lại đi đánh Hạ Truyền Dương thêm một trận.
Đúng là không ra gì!
Cuối cùng, mẹ chồng cũng sinh con.
Hạ Truyền Dương bảo tôi đến thăm, tôi nhìn qua camera thấy đứa bé có ánh mắt không bình thường, hơn nữa giờ không còn cái bụng to chắn nữa, tôi có thể yên tâm mà đánh người rồi.
Vừa bước vào nhà, mẹ chồng đã ném đứa bé đang bế trong tay cho tôi: “Cô đã không muốn sinh, thì từ nay nó là con cô. Cô hãy bỏ việc đi, ở nhà chăm sóc nó cho tốt.”
Bà ấy có bị thần kinh không? Đúng là chẳng trách sinh ra một đứa bé ngốc nghếch.
Tôi chớp chớp mắt, tiện tay ném đứa bé lại cho Hạ Truyền Dương: “Nuôi nó cho tốt đi, dù sao thì cả đời này anh chắc chắn cũng không tìm được vợ đâu, đây chính là con ruột của anh.”