Cậu chủ nhỏ nhà họ Chu thật sự rất hữu dụng.
Không biết các bạn có từng trải qua tình huống này chưa.
Dẫn một cấp dưới đi bàn chuyện làm ăn, kết quả vừa vào cửa, toàn là các chú các bác của cấp dưới, sau đó chỉ còn lại việc cấp dưới đóng vai linh vật.
Những cuộc đàm phán đầy mùi thuốc súng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng.
Thậm chí còn có thể được giảm giá thêm vài điểm phần trăm.
Chu Lập hiện giờ chính là linh vật đó.
Hoắc Kiều không phải không từng có ý định đến gây rối cho tôi.
Nhưng sáng cô ta vừa tìm cách gọi bên phòng cháy chữa cháy và thuế vụ đến để kiểm tra đình chỉ hoạt động của chúng tôi, thì chiều đã bị người nhà kéo đến xin lỗi.
“Xin lỗi…”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Lập trầm mặt, khí thế xung quanh khiến người ta không dám lại gần.
Cậu ta không chút biểu cảm, ra hiệu cho Hoắc Kiều.
“Sai rồi, người cô cần xin lỗi ở đằng kia.”
Nhìn bộ dạng cô ta nghiến răng nghiến lợi nhưng lại phải nhẫn nhục nhận lỗi.
Nói thật.
Cảm giác thật sự rất sảng khoái.
Sau khi Hoắc Kiều rời đi, cậu ta bắt đầu lắc lư cái đuôi tưởng tượng, thận trọng cầu xin được khen ngợi.
“Giang Giang, Giang Giang! Vừa nãy em thể hiện thế nào?”
Tôi không nhịn được cười, xoa đầu cậu ta.
“Rất tuyệt vời.”