Trong phòng WC.
Tôi rửa mặt thật sạch bằng nước lạnh, nhìn người trong gương mà thả hồn lên mây.
Vẫn xinh đẹp tuyệt vời nhưng mặt thì không trắng, mặt đỏ bừng bừng, dù rửa bằng chuyện lạnh vẫn thấy được vệt đỏ ửng rõ rệt kia. Chợt có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, có người đi vào WC, tôi lập tức tỉnh táo lại, vặn vòi nước vờ như đang rửa mặt.
Lòng không nhịn được than thở, lần này suýt thì gục rồi.
Uổng công tôi còn được chọn làm tra nữ đại học A gì đó, thậm chí còn có “sự tích” người ta bịa về tôi như trong tiểu thuyết, nói tôi là bướm hoa đại học A, bay qua các đàn anh đàn em, bay qua vạn bụi cỏ, lại chẳng dính nửa cọng cỏ nào.
Nhưng vẫn chưa đủ đạo hạnh trước tổ sư gia.
Tôi tắt vòi nước, vẩy bọt nước trên tay, bỗng nhiên cảm thấy mình hiểu được những cô gái cam tâm tình nguyện, đổ xô chen chúc bị Bạch Trạm xếp vào hậu cung thuở ban đầu, đúng là rất khó giữ lòng không rung động trước anh ta.
Nếu tôi là một cô gái không có kinh nghiệm yêu đương nào, chắc chắn là thua 100%.
Nhưng tiếc rằng tôi không phải người như vậy.
Cửa sổ phòng WC mở toang, tôi đứng ở đó rút một điếu thuốc ra, nước đọng trên mặt bị gió dần thổi khô. Thứ bị thổi đi theo còn có trái tim vốn bị trêu ghẹo nóng rực cả lên.
Rít xong một điếu, tôi đứng trước gương dặm lại phấn rồi rời khỏi WC.
Bạch Trạm đã quay về chỗ ngồi, anh ta ngồi cách Ôn Kỳ một chỗ trống, hai người đang yên lặng uống rượu, chỉ là…
Hình như đứng từ xa là tôi có thể cảm nhận được áp suất thấp giữa hai người này.
Tôi đứng tại chỗ quan sát vài lần, bất giác nhớ tới những gì Ôn Kỳ nói trước đó, ánh mắt của anh ta bình tĩnh trả lời chắc như đinh đóng cột, sau này anh ta và Bạch Trạm sẽ cạnh tranh công bằng.
Bọn họ là hai loại hình hoàn toàn khác nhau.
Ôn Kỳ chín chắn trầm lặng, luôn ở thế bị động, kín đáo trong chuyện tình cảm. Từ nhỏ tới lớn anh ta là “con người nhà ta”, khi đi học thì thành tích ưu tú, sau khi đi làm có năng lực xuất chúng, là đàn ông chất lượng tốt điển hình.
Còn Bạch Trạm, tuy anh ta không chín chắn như Ôn Kỳ nhưng cũng là loại hình dễ hiểu con gái rung động. Đẹp trai cao ráo, biết tán tỉnh.
Cặp mắt đào hoa kia mà chớp một cái là có vô số cô gái chạy theo nườm nượp.
Tôi lại liếc mắt đi, gom cả chó săn nhỏ Chu Mộ khó tán đổ kia vào tầm mắt, tôi liếm môi thần than thở.
Tại sao xã hội tuân thủ pháp luật chỉ cho chế độ một vợ một chồng?
Nếu có thể nhận cả ba người này vào tay thì đúng là chuyện vui đời người!
Tôi thở dài, băng qua đám người, đi về chỗ ngồi của mình.
Tôi ngồi giữa hai người nhưng không hề hưng phấn vì trái ôm phải ấp, hai người đàn ông ở cạnh tôi, người này còn khó hạ gục hơn người kia.
Tôi ngồi xuống, khi định gọi một ly rượu, đã có người nhanh hơn tôi, đặt một ly rượu đã rót đầy tới trước mặt tôi, chỉ là…
Không chỉ có một người.
Gần như là ly rượu của Ôn Kỳ và Bạch Trạm cùng đưa tới trước mặt tôi một lúc.
Một trái một phải, ý đồ giằng co rõ mồn một ra đó.
Tôi do dự vài giây rồi cầm lấy rượu của Ôn Kỳ.
Dù hai người bọn tôi có hẹn hò hay không, địa vị của Ôn Kỳ trong lòng tôi luôn luôn khác với mọi người. Bất kể vào khi nào, tôi cũng sẽ không để anh ta mất mặt.
Tôi cầm rượu, quay đầu nhìn Bạch Trạm.
Anh ta không hề xấu hổ như tôi nghĩ, hình như cũng đoán được tôi sẽ chọn cái nào, anh ta cười khẽ, không khựng lại lâu mà giơ tay chạm ly với tôi.
Bạch Trạm ngửa đầu uống một hớp rượu, bèn cúi người sán lại gần mà không kiêng dè ai, khẽ kề sát tai tôi:
“Lâm Tang Vãn, hình như ban nãy cô rung động.”
Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định.
Phải công nhận là vào giây phút anh ta nói câu này, đúng là cảnh tượng vừa rồi lại xuất hiện trong đầu tôi.
Giữa sàn nhảy đong đưa, bỗng nhiên anh ta ôm eo tôi, kéo lại gần, “hôn” tôi qua khoảng cách đầu ngón cái như thật nhưng là giả.
Tôi hoàn hồn, giơ tay bấu lấy áo anh ta, kiễng chân khẽ hôn phớt qua vành tai anh ta.
Tổ sư gia cái gì chứ, giờ phút này anh ta vẫn thở nhanh hơn, người hơi cứng lại.
Tôi cười khẽ, kề vào tai anh ta, nhướng mày hỏi: “Bạch Trạm, hình như… anh cũng không bình tĩnh cho lắm.”
Nói xong, tôi xoay người ngồi xuống ghế lần nữa, nghiêng đầu nhìn Bạch Trạm.
Sau vài giây ngắn ngủi, Bạch Trạm giơ hai tay lên, cười bất đắc dĩ: “Cô thắng.”
Tất nhiên là tôi không ngốc tới mức cho rằng chỉ là trêu chọc vô ý sẽ khiến tổ sư gia đại học A nộp vũ khí đầu hàng, chỉ là… tôi đảm bảo là trong giây phút cùng tôi trên sân nhảy trước đó, đúng là anh ta cũng rung động.
Tôi uống một hớp rượu, không nhịn được lắc đầu cười, chẳng biết vì sao, hình như tôi cứ muốn ganh đua cao thấp với anh ta.
Tôi đặt ly rượu xuống, đột nhiên thấy có gì đó không ổn, bèn quay đầu nhìn, lại thấy được ánh mắt của Ôn Kỳ.
Tay trái anh ta bưng ly rượu, đang im lặng nhìn tôi, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Cho tới bây giờ tôi mới để ý là Ôn Kỳ mặc đồ tây tới quán bar, bao gồm cái áo khoác choàng lên vai tôi cũng là áo khoác vest. Anh ta mặc đồ tây, cà vạt được thắt cẩn thận, nhìn qua có vẻ chẳng phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Chỉ là hình như anh ta không phát hiện, chỉ biết im lặng nhìn tôi mà không nói câu nào.
Tôi bị nhìn phát hoảng, cũng vừa nhận ra là trò thả thính ngược với Bạch Trạm của mình có vẻ không ổn.
Tôi xoa xoa ấn đường, thầm than thở, chắc vì uống rượu nhiều nên làm gì cũng hơi quá trớn.
May mà Ôn Kỳ không nói gì thêm, cuối cùng anh ta chỉ cười với tôi rồi tự rót một ly rượu cho mình.
Tối hôm đó, mọi người đều uống rượu rất nhiều.
Ôn Kỳ uống lắm, đã không còn chín chắn trầm lặng như trước, lần đầu tiên anh ta túm cổ tay tôi chặt như thế, nói với chất giọng trầm thấp: “Lâm Tang Vãn, em có muốn thử với anh một lần không?”
Tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra: “Anh Ôn Kỳ, anh say rồi.”
Nếu Ôn Kỳ không phải là Ôn Kỳ, chắc chắn bây giờ tôi sẽ cười nói “ok”, thử một lần thôi, có thiệt thòi gì đâu.
Nhưng đó là Ôn Kỳ, trước khi không chắc bản thân có thích anh ta thật hay không, tôi sẽ không làm bậy với anh ta dù chỉ một chút.
Tất nhiên, người thông minh như Ôn Kỳ hiểu được lời từ chối của tôi.
Anh ta im lặng vài giây, đôi mắt dần tiu nghỉu, nhưng anh ta không hề thả lỏng bàn tay đang siết cổ tay tôi tí nào.
“Tang Vãn, ngày mai là cuối tuần, chúng ta hẹn hò một lần đi.”
“Cái gì?”
Tôi hơi kinh ngạc, hẹn hò? Tôi và Ôn Kỳ á?
Anh ta gật đầu, lần đầu tiên trong đời tôi thấy Ôn Kỳ như thế, cố chấp, chủ động tranh thủ. Anh ta nắm chặt tay tôi, khẽ nói: “Hẹn một lần thôi, nếu em có cảm giác với anh thì đồng ý hẹn hò cùng anh, nếu không thì…”
Anh ta im lặng một lát, nói thầm: “Vậy thì coi như hôm nay anh chưa từng nói cái gì, chuyện này cứ vậy mà qua.”
Tôi nghiêm túc cân nhắc một lúc, cuối cùng đã đồng ý.
Nói thật là tôi cũng muốn biết rốt cuộc bây giờ mình còn rung động với người anh trai mà mình từng có thiện cảm khi còn nhỏ hay không.
Vào giây phút tôi đồng ý, hình như Ôn Kỳ thở phào.
Nói thẳng ra, tôi chưa từng thấy Ôn Kỳ như thế bao giờ, trong ấn tượng trước đây của tôi, dường như anh ta là người không gì không làm được, dù gặp bao nhiêu vấn đề khó giải quyết, anh ta vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, trời sập có anh gánh, thậm chí rất ít khi tôi thấy anh ta nhíu mày vì chuyện gì.
Ôn Kỳ mỉm cười, vẫn giơ tay xoa đầu tôi như trước đây: “Vậy… anh đưa em về trường nhé.”
Tôi chưa kịp lên tiếng thì tiếng nói sau lưng đã ngắt lời mình: “Bọn tôi học chung trường, để tôi đưa cô ấy về vẫn tiện đường hơn.”
Tất nhiên người lên tiếng là Bạch Trạm.
Ôn Kỳ khẽ nhíu mày nhìn anh ta, khi định nói gì, anh ta bị người khác ôm cổ.
Người ôm cổ là… Chu Mộ.
Đúng thế, là đàn em cực kỳ khó tán đổ kia.
Hôm nay cậu ta cũng uống nhiều, say khướt cả ra, vốn là Ngô Viện chuẩn bị đưa cậu ta về lại bị cậu ta đẩy ra, sau đó…
Chu Mộ lảo đảo ngã xuống, đúng lúc dựa vào cạnh Ôn Kỳ.
Mùi rượu trên người cậu ta nồng nức mũi, cau mày chỉ huy: “Ôn Kỳ, phiền anh tìm khách sạn hộ tôi.”
Tôi sững sờ quay đầu nhìn Ôn Kỳ: “Hai người… thân nhau lắm hả?”
Ôn Kỳ nhíu mày lắc đầu.
“Không thân.”
Anh ta nhìn Chu Mộ say bí tỉ chẳng biết mây gió gì nữa, nhưng có vẻ là Chu Mộ say thật, dựa vào cạnh bàn mà ngủ.
Lúc này Bạch Trạm lên tiếng đúng lúc: “Anh vẫn nên đưa người này về là hơn, nhìn có vẻ là say mèm rồi.”
Dứt lời, Bạch Trạm mỉm cười nhìn Ôn Kỳ: “Anh đừng lo, đã nói là sẽ cạnh tranh công bằng, tôi đây không tới nỗi giở trò gì trên đường về đâu.”
Anh ta đã nói tới mức này, tất nhiên là Ôn Kỳ không nói gì thêm, cuối cùng Ôn Kỳ quay đầu nhìn tôi: “Về tới trường thì gửi tin nhắn cho anh.”
“Ừm.”
Tôi ngoan ngoãn đáp, tiện thể nhìn lướt qua bên cạnh Ôn Kỳ. Chu Mộ uống rượu xong vô cùng quậy phá, ba người Ôn Kỳ, Nghiêm Hách, Ngô Viện cùng ra sức mới gắng gượng đưa cậu ta đi được.
Ba người đi rồi, đi được vài bước thì Ôn Kỳ quay lại nhìn tôi, liếc mắt nhìn tôi và Bạch Trạm một lát mới cụp mắt, quay lưng bỏ đi.
Bạch Trạm uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, đặt ly xuống: “Nào, tôi đưa cô về trường.”
Tôi bắt được sơ hở trong câu nói của anh ta, bèn cất giọng hỏi: “Anh không về à?”
“Ừ.”
Anh ta nói: “Tôi thuê phòng ở gần trường.”
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn tôi: “Cô muốn tới chơi chút không?”
Tôi cười đáp: “Không, giờ đã là hơn nửa đêm rồi, tôi sợ anh nổi hứng xằng bậy.”
Bạch Trạm cũng bật cười theo tôi rồi cúi người rướn tới, hai người bọn tôi đối mặt với nhau, gần như là hai chóp mũi chạm vào nhau.
Chẳng biết là ai nín thở vài giây.
Tôi nhíu mày định ngửa ra sau, anh ta lại giơ tay đặt lên sau gáy tôi trước khi tôi kịp làm gì.
Sau đó có người vội vã đi ngang qua sau lưng tôi.
Bạch Trạm mỉm cười, tay còn lại thò qua người tôi, chẳng biết là anh ta đặt di động lên cái bàn ở chỗ tôi khi nào.
Bạch Trạm đứng dậy, giơ điện thoại lên trước mặt tôi: “Cô đừng hiểu lầm.”
“…”
Giờ phút này, chẳng hiểu sao nụ cười trên mặt tên này rất gai mắt.
Ghét thật!
Tôi túm túi xách, đứng dậy, giờ đã về khuya, gió lạnh bên ngoài quán bar rét ác nhưng khi vừa ra ngoài là tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Gió thổi qua, vệt đỏ trên mặt tôi tan đi một chút.
Nói ghét anh ta là vì thế mà tôi lại thật sự rung động trước gương mặt kia.
Đang nghĩ ngợi miên man thì trên vai chợt thấy ấm, là Bạch Trạm khoác áo lên người tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, thấy Bạch Trạm đan tay vào nhau gối ở sau đầu, lẳng lặng nhìn ra xa.
Tôi cứ tưởng là anh ta đang ra vẻ, nhưng hai giây sau tôi lại nghe thấy tiếng anh ta. Khác với giọng nói trầm thấp vững vàng của Ôn Kỳ, giọng anh ta trong trẻo hơn, rồi lại có vài phần khàn khàn vì uống rượu.
“Lâm Tang Vãn, cô đừng choàng áo khoác của người đàn ông khác nữa được không?”
12
Tôi vô cùng kinh ngạc.
“Gì chứ?”
Bạch Trạm quay đầu nhìn tôi, giữa dòng người tấp nập, đôi mắt anh ta càng sáng.
“Tôi nói…”
“Nếu như cạnh tranh công bằng, tôi cũng muốn một ngày hẹn hò, không quá đáng chứ?”
Thật ra vốn tôi nên từ chối, nhưng mà nhớ đến cảm giác rung động đêm nay trên sàn nhảy, tôi chần chừ.
Lời từ chối vẫn không thể nào thốt ra khỏi miệng, nhìn nhau một lát, tôi gật đầu: “Được.”
Khoảnh khắc rung động thật sự quá đáng sợ, nên là đã qua mấy tiếng rồi, lúc này nhớ lại, trong lòng vẫn còn rung động.
Tôi cũng muốn biết, rốt cuộc tôi có rung động với Bạch Trạm hay không.
Thấy tôi trả lời, Bạch Trạm ngoắc ngoắc tay: “Đi thôi, đưa em về trường.”
Tôi ngẩn ra: “Đi về?”
Bạch Trạm hỏi lại: “Không thích?”
Nói xong, anh ta giả vờ ấm ức nghiêng đầu nhìn tôi: “Những cô gái đó đều mong được đi dạo với tôi.”
Những lời này bất ngờ kích thích vào dây thần kinh nào đó của tôi, níu chặt áo khoác, tôi cau mày nói: “Bạch Trạm, tôi đâu phải là em gái mê đắm anh.”
Có lẽ là thấy giọng điệu tôi không ổn, Bạch Trạm cũng không đùa nữa, anh ta cười nhún vai: “Tôi biết, nhưng mà…”
Anh ta bỗng một câu chuyển đề tài, lẳng lặng nhìn tôi:
“Nhưng mà, tôi là chàng trai mê đắm em.”
Ngẩn ra hai giây, lúc lấy lại tinh thần, Bạch Trạm đã bắt một chiếc taxi, cũng mở cửa xe cho tôi: “Mau lên xe.”
Tôi vội vàng bước nhanh về phía trước, cúi người lên xe, lúc đang định chừa chỗ cho anh ta, Bạch Trạm lại cười cười: “Tôi ngồi đằng trước.”
Nói xong, anh ta đóng cửa xe, một mình đi đến bên cạnh ghế lái.
Báo địa chỉ trường học, tôi lẳng lặng nhìn Bạch Trạm đang ngồi trước để lộ ra góc áo, người đó… dù sao cũng lịch lãm đó chứ.
Quán bar cách trường học cũng không xa lắm, chưa đến hai mươi phút đi xe.
Lúc xuống xe, Bạch Trạm chủ động thanh toán tiền xe, cũng đi trước xuống xe mở cửa xe cho tôi.
Nghĩ đến việc anh ta không ở kí túc xá trường, tôi khách sáo nói: “Anh đừng đi vào, trong trường không nguy hiểm.”
“Không được.”
Bạch Trạm không hề chần chừ từ chối: “Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, đừng nói là trong trường, dù là ở phòng ngủ cũng có thể gặp nguy hiểm.”
Tôi nhíu nhíu mày: “Đây là lời khen sao?”
Bạch Trạm lại nhướng mày càng cao hơn: “Lẽ nào khen vậy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
Chúng tôi đều cười, Bạch Trạm cùng sóng vai đưa tôi về đến dưới lầu kí túc xá.
“Thật ra thì…” Bạch Trạm quay đầu nhìn tôi: “Em thích cười hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Tôi ngạc nhiên.
Tôi thích cười sao?
Tôi không biết đó, người thân quen với tôi nhất là Nghiêm Hách đã rất nhiều lần nhổ nước bọt, nói gương mặt cứng ngắc của tôi chỉ khi nhìn thấy trai đẹp mới cười phóng đãng.
Tất nhiên, cậu ta dùng từ không phù hợp lắm, nhưng nội dung chính cũng không sai.
Trừ lúc trêu trai, bình thường tôi cũng không thích cười lắm.
Đang định phản bác, tôi bỗng nhận ra trên đường về với Bạch Trạm, số lần tôi cười có vẻ cũng không ít.
Tôi cau mày, cuối cùng vẫn không tiếp tục đề tài này, khoát tay nói: “Được rồi, tôi đi vào, anh về đi.”
“Được.”
Bạch Trạm cầm lấy áo khoác mà tôi đưa cho anh ta, nhưng cũng không vội mặc vào, trái lại tiện tay khoác lên tay.
Tôi vừa xoay người đi được hai bước, bỗn nghe anh ta gọi tôi:
“Lâm Tang Vãn.”
Tôi quay đầu, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, anh ta ngẩn ra, hơi chột dạ nghiêng đi tránh ánh mắt tôi, sau đó thấp giọng hỏi: “Có thuốc lá không?”
“Có.” Tôi móc trong túi ra một bao thuốc lá, sau khi hơi chần chừ thì ném cả gói cho anh ta.
“Nữ sĩ, nhịn chút đi.”
Anh ta bắt được gói thuốc, cười cười: “Cảm ơn.”
Tôi không trả lời, xoay người lên lầu, đằng sau hình như vang lên tiếng bật lửa.
Đã qua giờ đóng cửa đi ngủ từ lâu, nhưng mà trường học của chúng tôi cũng không quá nghiêm, hơn nữa quan hệ của tôi và dì quản lý cũng rất tốt, nên vừa gõ cửa thì dì đã để tôi đi vào.
Lúc về phòng, rửa mặt tắm rửa rồi đi ngủ, lúc đang chuẩn bị lên giường, đi ngang qua trước cửa sổ đúng lúc nhìn thấy một người đứng dưới lầu.
Ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu lên làm bóng anh ta kéo dài.
Không phải Bạch Trạm thì còn có thể là ai.
Anh ta đứng dưới đèn đường, trên tay có vẻ còn kẹp điếu thuốc, tôi đứng ở trước cửa sổ, có thể thấy được trêu đầu ngón tay anh ta sáng rồi chợt tắt.
Rõ ràng tôi không hề phát ra tiếng động, nhưng sau khi nhìn anh ta mấy giây, Bạch Trạm lại như có thể cảm giác được, bỗng ngẩng đầu nhìn sang đây.
Tôi không kịp trốn tránh, bốn mắt nhìn nhau với anh ta.
Dưới lầu, Bạch Trạm cười cười, ngậm thuốc lá mặc áo khoác vào, sau đó vẫy vẫy tay với tôi, lúc này mới từ từ đi mất.
Tôi lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh ta, đang lúc ngẩn ra, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: “Vãn Vãn, cậu và Bạch Trạm qua lại lúc nào thế?”
Tôi giật mình, nhìn lại, hóa ra là bạn cùng phòng Trì Việt.
Cô ấy mặc đồ ngủ, vẫn còn ngái ngủ nhìn ra cửa sổ, nhìn thoáng qua hình như là định đi tiểu đêm.
“À.” Tôi lên tiếng: “Mới quen, bạn bình thường thôi.”
Trì Việt gật đầu: “Cậu cách xa anh ta một chút, mình có người bạn qua lại với anh ta, nghe nói lúc Bạch Trạm chia tay rất kiên quyết, không nhớ đến tình xưa, lúc bạn mình chia tay anh ta thì rất lâu mới vượt qua được đó.”
Tôi yên lặng nghe, cuối cùng cười cười: “Yên tâm, trước mắt mình và anh ta chỉ là bạn thôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Trì Việt gật đầu, xoay người vào wc.
Quay lại, bóng dáng của Bạch Trạm đã biến mất, nhưng mà tôi hơi mất ngủ.
Cũng không phải là có tâm sự gì, chỉ là nằm trằn trọc trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, sau đó chỉ đơn giản kéo rèm giường lại đeo tai nghe xem phim, nhưng mà chỉ vừa xem phim được một lúc, bỗng nhận được một lời mời kết bạn.
Lại là Bạch Trạm.
Sau khi gửi lời mời kết bạn, tin nhắn nhanh chóng được gửi đến: “Vẫn chưa ngủ?”
“Ừm.”
Dừng lại một chút, tôi lại trả lời: “Đang xem phim.”
Sau dăm ba câu, tôi vậy mà lại tám chuyện với Bạch Trạm, không thể không nói, cách Bạch Trạm tán gái cực kỳ đa dạng.
Anh ta rất bướng bỉnh, hơn nữa còn rất biết cách nối dài câu chuyện, dù tôi trả lời ờ ờ ừm ừm, anh ta cũng có thể kéo dài cuộc nói chuyện, không hề tẻ nhạt.
Hơn nữa dù tôi có nói gì, anh ta cũng có thể nói tiếp được.
Nếu như không biết đối phương là hải vương, hơn nữa còn là một hải vương nổi tiếng, sợ rằng tôi sẽ thật sự cho rằng bản thân đã gặp được tri kỷ tâm hồn đồng điệu.
Nhưng mà, tiếp xúc càng lâu, càng hiểu được nhóm nữ sinh vây quanh anh ta.
Không thể trách các cô ấy, là đẳng cấp của Bạch Trạm quá cao.
Một đêm này, tôi gần như nói chuyện phiếm với Bạch Trạm đến khi ngủ, sau đó, Bạch Trạm gửi tin nhắn giọng nói cho tôi, vì để không làm phiền bạn cùng phòng, cả quá trình tôi đều không nói lời nào, trong tai nghe toàn là giọng nói của Bạch Trạm.
Trái lại Bạch Trạm lại rất kiên nhẫn, nghe nói tôi mất ngủ là anh lập tức lên mạng tìm kiếm các câu chuyện cổ tích ngắn kể cho tôi nghe.
Tôi dở khóc dở cười, gõ chữ gửi anh ta: “Bạch Trạm, xem ra anh không phải là hải vương, là giáo viên mầm non.”
Tôi cũng không phải là trẻ con, kiểu kể chuyện cổ tích như này đã hết hiệu quả kể từ năm tôi tám tuổi rồi.
Nhưng mà cuối cùng vẫn chịu mất mặt.
Cũng không biết có phải do giọng kể chuyện của Bạch Trạm quá dịu dàng không, hoặc là những lời lải nhải liên tục bên tai quá hấp dẫn.
Vừa hết một chuyện, tôi đã mơ màng ngủ.
Lúc thức dậy đã là giữa trưa hôm sau.
Tôi xoa xoa trán, ở trên giường xem đồng hồ: Hơn mười một giờ.
Trên điện thoại có hơn mười cuộc gọi bị nhỡ, đều là Ôn Kỳ.
Tôi hơi ngẩn ra, Ôn Kỳ? Anh ấy gọi nhiều cuộc như vậy làm gì?
Không nghĩ nhiều, tôi bấm điện thoại.
Chỉ mới một hồi chuông thì điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Ôn Kỳ nhanh chóng vang lên bên tai: “Tang Vãn?”
“Anh Ôn Kỳ, anh gọi em à?”
“Ừm.”
Anh cúi đầu trả lời: “Thấy em không nghe điện thoại, hơi lo lắng, nên gọi hơi nhiều.”
Tôi định mở miệng, bõng nhớ đến hình như đêm qua… đã hẹn là hôm nay “hẹn hò” với anh ấy một ngày.
Lại nhìn đồng hồ báo thức trên giường, tôi xấu hổ nói: “Anh Ôn Kỳ, thật ngại quá, em ngủ quên mất…”
“Không có gì.”
Đầu bên kia điện thoại là tiếng ngậm cười của Ôn Kỳ: “Vậy bây giờ em đã dậy chưa, anh chờ em ở cửa trường học.”
“Được.”
Cúp điện thoại, tôi vội vàng thay quần áo rửa mặt, trang điểm đơn giản rồi xuống lầu.
Quả nhiên vừa ra cổng trường đã nhìn thấy Ôn Kỳ.
Anh dựa ở cửa xe, một tay cầm túi, lẳng lặng nhìn về phía cửa trường học.
Thấy xe, cũng thấy người.
Những nữ sinh đi đi lại lại thường lén nhìn anh ấy.
Tôi bước nhanh đến, theo thói quen vỗ vai anh: “Anh Ôn Kỳ, chúng ta đi đâu thế?”
Ôn Kỳ lẳng lặng nhìn tôi, một lát sau, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vãn Vãn, hôm nay chúng ta thử hẹn hò.”
Tôi hơi ngẩn ra, sau đó thăm dò khoác tay anh: “Như vậy sao?”