Cuối cùng, tôi cũng có được cuộc sống mà tôi từng mơ thấy.
Nhưng an phận với một góc nhỏ đối với tôi chẳng khác gì rơi xuống vực thẳm, tôi không có ảo tưởng về việc yên tâm học hành trong tháp ngà, và tất nhiên cũng không định leo lên bằng cách dựa vào người khác.
Chỉ là, tôi phải sớm xuất hiện trước mặt các thầy cô, để họ nhớ đến tôi, như vậy mới có thể có thêm nhiều cơ hội hơn.
Khi họ thoải mái chơi điện thoại trong giờ học, tôi thì chăm chú ghi chép.
Khi thầy cô đặt câu hỏi mà mọi người đều cúi đầu như rùa rụt cổ, tôi lại thẳng thắn nhìn vào mắt thầy cô.
Khi họ vừa tan học đã bàn bạc xem ăn trưa món gì, tôi lại kéo thầy cô hỏi về những vấn đề mình chưa hiểu trong giờ học.
Vì vậy, mỗi khi nộp bài tập hay làm bài kiểm tra nhỏ, tôi lại trở thành “món ngon” được mọi người trong lớp săn đón.
Chỉ có bố mẹ là không thể chịu nổi việc tôi sống tốt, hàng tháng đều đặn gọi điện để đòi tiền.
“Mày đã trưởng thành rồi, chẳng phải nên gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng bố mẹ sao?”
“Đừng tưởng chạy thoát rồi là có thể mặc kệ gia đình.”
“Dù mày có chết đi thành ma, cũng phải trả hết tiền nuôi dưỡng tao xong rồi mới được đầu thai.”
Tôi không dám hoàn toàn không cho, sợ rằng mẹ sẽ nổi điên lên rồi chạy đến kéo tôi về nhà.
Tôi cũng không dám cho nhiều, thứ nhất là vì thực sự không có, thứ hai là vì nếu làm vậy sẽ nuôi lớn lòng tham của họ, cuối cùng người chịu khổ vẫn là tôi.
Vì ở quê làm việc mỗi tháng chỉ được một nghìn tệ, tôi chỉ gửi cho họ sáu trăm tệ.
Đủ để giữ chân bà ta, tuy không hài lòng nhưng cũng không đến mức đáng để chạy đường dài đến đánh tôi.
Bây giờ tôi chưa thể làm mọi việc một cách dứt khoát, đại học ở ngay đây, họ biết địa chỉ, tôi không thể trốn, chỉ có thể dỗ dành họ mà thôi.