Vài ngày sau, Tiết Yếu bí ẩn nói muốn đưa ta đến một nơi.
Xe ngựa xóc nảy một hồi lâu, đi lòng vòng trong ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại trước một biệt viện.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên chiếc ghế mây dưới gốc cây, ta gần như không tin vào mắt mình.
Lại tiến thêm vài bước, hốc mắt ta nóng lên, lập tức sải chân, không màng tất cả chạy tới.
Ta ôm chầm lấy người đó, mừng đến phát khóc.
[Mẫu thân——]
Mẫu thân ngẩn người trong chốc lát, đáy mắt dần dần ứa lệ, thân hình gầy gò ôm chặt lấy ta, như ôm một báu vật đã mất mà tìm lại được.
Lần này Mạnh phủ gặp chuyện, mẫu thân cũng bị liên lụy, Tiết Yếu tiện tay động chút thủ đoạn.
Khiến mẫu thân vì thân thể không tốt, mãi mãi [chết] trong ngục.
Những ngày trước, ta vì chuyện của mẫu thân mà đêm ngày không ngủ, Tiết Yếu luôn an ủi ta.
Ta tuy dự cảm mẫu thân sẽ không sao nhưng không ngờ lại là một niềm vui bất ngờ lớn đến vậy!
Qua làn sương mù mờ ảo trong mắt, ta nhìn sang Tiết Yếu đang mỉm cười nhìn ta, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Có lẽ vận may của ta kiếp trước đều tích tụ lại cho kiếp này.
Mẫu thân dẫn ta vào phòng ngủ ngồi xuống, nắm lấy tay ta, nhìn chăm chú vào mắt ta.
[An nhi, từ khi con thành thân, nương ngày đêm đều hối hận, lo lắng mối hôn sự này sẽ hủy hoại con.]
[Mặc dù Tiết Yếu đối xử với con rất tốt nhưng chàng ta rốt cuộc không phải là một nam tử bình thường…]
[Nếu con hối hận, nương sẽ đi cầu xin chàng ta, đi làm trâu làm ngựa cho chàng ta, dù thế nào cũng phải để chàng ta buông tha cho con!]
Khóe mắt mẫu thân đỏ hoe, giọng nói run rẩy nhưng lại vô cùng kiên định, như thể đã lấy hết can đảm.
Ta thấy mũi mình cay cay, vội vàng nắm chặt lấy tay mẫu thân.
[Mẫu thân, người đừng lo lắng! Con thật lòng thích chàng ấy, chàng ấy rất tốt.]
[Ngoài chàng ấy ra, An nhi không muốn gả cho bất kỳ một người nào khác.]
Mẫu thân tuy có chút không hiểu nhưng thấy ta kiên định như vậy, lại liếc nhìn dáng vẻ cao lớn như ngọc của Tiết Yếu trong sân, thần sắc cũng dần trở nên dịu dàng.
Thôi, An nhi đã quyết định như vậy thì tốt.
Trên xe ngựa trở về, Tiết Yếu tâm trạng rất tốt, suốt dọc đường đều híp mắt đánh giá ta.
Ta bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân không được tự nhiên, đang định hỏi hắn có chuyện gì.
Đột nhiên một lực lượng kéo ta vào lòng, bên tai vang lên giọng nói trêu chọc.
[Ngoài ta ra, phu nhân thật sự không muốn gả cho bất kỳ một người nào khác sao?]
Tim ta đập thình thịch, nhất thời mặt đỏ bừng, lắc đầu chết sống không thừa nhận.
Tiết Yếu thấu lại gần hôn ta, nhất quyết bắt ta phải nói lại câu đó.
Ta muốn giãy ra nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay ta, lật người đè ta xuống, tiếng cười khẽ tràn ra khỏi môi.
[An nhi, không ngoan sẽ phải chịu phạt.]
Bánh xe lăn bánh, rèm xe khẽ lay động.
Trong ngõ hẻm tràn ngập không khí mùa xuân ấm áp.