100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 50

Lúc này hai người đang ngồi đối diện, trên bàn bày rượu và thức ăn, hai người đang tế phẩm mãn chước.

Nghe thấy tiếng kêu của Chu Mộ Nhiên, nam nhân cười nhẹ một tiếng, bưng chén rượu lên đứng dậy đưa về phía Chu Mộ Nhiên.

“Ai uống rượu của ngươi!” Chu Mộ Nhiên giơ tay đánh rớt chén rượu của đối phương, nhìn thấy một bàn rượu và thức ăn này, một điểm nghi hặc cuối cùng cũng mất.

Mặc dù là quán rượu nhỏ nhưng những món ăn này rất không bình thường, nếu như là đôi phụ tử ngày hôm qua tội nghiệp đến nỗi ngay cả bánh bao cũng không dám ăn thì làm sao có thể có được một bàn rượu thịt lớn như thế này.

“Tính khí thực sự là không tốt.” Nam nhân lắc đầu một cái, “Chưởng quỹ, lấy hai cái chén rượu.”

“Trả đồ vật lại đây!” Chu Mộ Nhiên rút ra đao bên hông.

“Không cần gặp mặt liền đánh đánh giết giết a!” Bên cạnh truyền đến giọng nói nhẹ nhàng khoan khóai, Chu Mộ Nhiên còn không phản ứng lại, liền nhìn thấy hài tử gọi Tề nhi kia nhảy xuống ghế, đi về phía y. Trên tay y tê rần, đao một lần nữa về vỏ đao. “Làm sao ngươi biết là chúng ta?”

Chu Mộ Nhiên mở ra nắm tay, trên lòng bàn tay chính là thứ rơi ở trên người tổng tiêu đầu. Y nhớ rất rõ ràng, đó chính là con mắt của lão hổ trong lồng ngực Tề nhi.

“Sách, bảo ngươi nhanh lên, xem đi đều rơi mất.”

“Cảm tạ.” Tề nhi đưa tay cầm lấy, “Dùng nhiều năm như vậy, mất còn thật đau lòng.”

“... Nhanh đưa đồ cho ta!”

“Món đồ gì? Không biết.” Nam nhân ngồi xuống, chưởng quỹ tửu quán đưa đến chén rượu, nam nhân ngồi xuống, “Bao nhiêu tiền?”

Chưỡng quỹ tửu quán liếc mắt nhìn ba người, “Một giọt Túy Hồng Trần, đủ để trả tiền cả năm.”

“Lão Nghê ngươi thoải mái.” Nam nhân móc ra một cái hầu bao thêu kim tuyến từ trong ngực, trong đó là một cái bình nhỏ to bằng bàn tay.

“Đây là...” Chu Mộ Nhiên trực giác thứ này nhìn rất quen mắt. Cái hầu bao này như đã thấy ở chỗ nào.

Nam nhân cẩn thận vặn cái nút gỗ từng ly từng tí một, dưới ánh mắt tỏa sáng của lão Nghệ mà nhỏ một giọt vào trong bình rượu, lại lần nữa đậy vào, bỏ vào trong ngực.

“Cái này? Là thứ trong ngực của tổng tiêu đầu các ngươi a, ngươi tới, chẳng lẽ không phải là tìm cái này?”

“Ngươi nói bậy.” Chu Mộ Nhiên theo bản năng phản bác, “Chúng ta mất là...”

Nói tới chỗ này, Chu Mộ Nhiên ngây dại.

Bất kể là ký ức kiếp trước của nguyên chủ hay là đời này y làm lại, y dĩ nhiên đều không biết mất ám tiêu gì. Y nghe tiêu mất rồi liền vội vã chạy tới, tổng tiêu đầu vẫn không nói cái gì thì làm sao y tìm được.

Nam nhân cười nhạo một tiếng.

“Ngươi đừng vội nguỵ biện!” Chu Mộ Nhiên cố nén lúng túng, “Dù sao ngươi cũng đã thừa nhận ngươi trộm thứ ở trong lồng ngực của tổng tiêu đầu, ngươi theo ta quay về!”

“Tiểu tiêu sư!” Nam nhân khinh bỉ mở miệng.

Chu Mộ Nhiên còn muốn nói gì nữa liền cảm thấy dưới sườn tê rần, toàn bộ người mất đi ý thức.

Khi Chu Mộ Nhiên tỉnh lại liền cảm thấy bên tai tiên nhạc phiêu phiêu, lúc ẩn lúc hiện truyền vào đầu óc của y.

Con mắt nửa nhắm nửa mở, đập vào mắt tất cả đều là lụa mỏng mạn vũ, giống như nhân gian tiên cảnh.

“Ngài tỉnh rồi?” Bên tai có người thỉnh vấn.

Chu Mộ Nhiên nhìn sang, bên người là một nữ tử rất xinh đẹp, trên mặt mi son mục tú, đẹp như tiên tử.

“Ngươi là...” Chu Mộ Nhiên nếu thật sự là người cổ đại thì nhất định sẽ hô tiên tử. Thế nhưng y là ngươi tương lai, không tin quỷ thần.

“Nô tỳ Tiểu Thi, hầu hạ công tử rời giường.”

Chu Mộ Nhiên làm sao có thể đồng ý, liền vội vã ngồi dậy. Khi đứng lên mới phát hiện phòng này như là đại điện, mái vòm cao to, chung quanh đều là lụa trắng.

Hai bên giường lớn còn có hai hàng nữ tử mặc áo trắng, giống hệt như trang phục của Tiểu Thi, cũng đều là mỹ nhân khó gặp.

“Không biết nơi này là...” Chu Mộ Nhiên cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi. Y nhỉ nhớ rõ trước đó y bị tên nam nhân khốn khiếp kia điểm trụ huyệt đạo, chuyện tiếp theo liền không biết. Lẽ nào sau chuyện kia liền có vị đại hiệp nào tình ờ đi ngang qua cứu y?

“Chúng ta là... A.” Tiểu Thi vừa muốn nói chuyện liền nhìn thấy ngoài cửa đại điện có người, vội vàng tiến lên nghênh tiếp.

Chu Mộ Nhiên cũng lên tinh thần, chuẩn bị cảm ơn vị đại hiệp này.

“Có thể coi là tỉnh rồi.” Đại hiệp mở miệng, âm thanh thật quen tai.

Đối phương mặc một thân hoa phục màu trắng bạc, những sợi chỉ bạc được thêu ẩn thành từng tầng mây văn.

Nhờ kinh nghiệm đời trước nên Chu Mộ Nhiên rất quen thuộc với các loại vải, liếc mắt liền nhìn ra chất vải này vô cùng quý giá và đẹp đẽ.

Vật liệu đẹp, thêu thùa tốt, làm cho cả người đối phương như phủ một vầng sánh sáng bạc.

Nhìn đến ngọc quan trên đầu đối phương, đem tóc mun đen dài buộc lên, mặt như ngọc, mày kiếm nhếch cao, sống mũi thẳng, con mắt lớn, soái Chu Mộ Nhiên một mặt huyết.

Lại nhìn kỹ xem, dung mạo này thập phần quen thuộc, mặt Chu Mộ Nhiên trong nháy mắt liền đen.

“Ngươi!”

Lúc này trên người đối phương không có quần áo cũ nát, khí chất cũng đại biến. Khí chất nhã nhặn thư sinh vốn có đã biến thành quý khí hùng hổ dọa người.

Không biết còn tưởng là công tử nhà giàu, đời sau của Vương tộc, ai có thể nghĩ tới hắn là một tên trộm?

Phía sau đối phương còn hơn mười tên thị nữ, mỹ mạo xinh đẹp, không chỉ không bị áp đảo mà còn làm cho đối phương càng thêm quý khí bức người.

“Tỉnh rồi liền dậy đi, đừng có luôn nằm trên giường của ta.”

Chu Mộ Nhiên khẽ cắn răng đi theo. Y lúc này đi đứng còn có chút loạng choạng nhưng lại không chịu ngồi xuống, mất cốt khí.

Xuyên qua hành lang uốn khúc thật dài, toàn bộ người Chu Mộ Nhiên đều bị đả kích.

Tên này không phải là vị Vương gia nào đó đấy chứ? Đình viện xa hoa như thế, đình đài phường các, không hề kém Vương phủ bao nhiêu.

Càng đi, hỏa khí của Chu Mộ Nhiên càng lớn, “Đến cùng ngươi muốn mang ta đi nơi nào?”

“Cùng đi theo là được.” Thanh âm của nam nhân lười biếng vô cùng.

Lại quẹo vào khúc cua, cuối cùng cũng coi như là đến chỗ cần đến. Chúng nữ mời hai người tiền vào, trong phòng có một cái bàn, có người đang ở trước bàn ăn ăn uống uống.

“Đã tới. Ngươi đều ngủ một ngày một đêm, áp tiêu đều mệt mỏi như thế?” Người trước bàn cười một tiếng.”Tiểu tiêu sư còn nhớ ta không?”

Chu Mộ Nhiên nhìn chăm chú nhìn sang, đối phương một thân hồng y, tuấn mỹ phi thường, khuôn mặt đẹp theo kiểu trung tín. Loại mỹ nhân này y cho dù thấy qua thì cũng không biết.

Nhìn Chu Mộ Nhiên lắc đầu, đối phương nở nụ cười, lại đây kéo xiêm y của y, “Nhanh như vậy liền quên ta.”

Chu Mộ Nhiên vẫn sững sờ như cũ.

“Xì.” Nam nhân khinh bỉ nở nụ cười một tiếng, “Tiểu tiêu sư.”

“Mặc dù là tiểu tiêu sư ngây ngô thế nhưng ngươi không cảm thấy rất đáng yêu hay sao?” Hồng y nam nhân cười rất mị, “Thật muốn lại ngủ trong ngực của ngươi.”

Ánh mắt nam nhân hơi híp lại, “Nhi tử đừng ý dâm nương của ngươi.”

Hồng y nam nhân lập tức phun mắng, “Ta thao đại gia ngươi.”

Chu Mộ Nhiên sững sờ, không dám tin tưởng mà hít sâu một hơi.

Đều nói đến mức này nếu như y vẫn không đoán ra thì cũng quá ngốc rồi. Chỉ là y không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên là Tề nhi kia. Cho dù vóc người của đối phương nhỏ gầy thì cũng làm sao có thể biến thành dáng vẻ nhỏ như vậy, hơn nữa nhìn không ra nửa phần dị dạng.

“Các ngươi, các ngươi...” Ngực Chu Mộ Nhiên chập chùng kịch liệt, y không nghĩ tới tất cả chỉ là một hồi âm mưu hết thảy đều là giả tạo. Lòng tốt của y bây giờ nhìn lại chẳng khác gì kẻ ngu si

“Ai.” Hồng y nam nhân phát hiện dáng vẻ của Chu Mộ Nhiên không đúng liền vội vàng tiến lên. Nam tử áo trắng bên cạnh đã ấn hai phát vào ngực của Chu Mộ Nhiên.

Chu Mộ Nhiên thở dài một hơi, lúc này mới cảm thấy được ngực không lại bị đè nén.

“Tuổi không lớn lắm, tính tình còn không nhỏ.” Hồng y nam nhân thở dài một tiếng. “Giới thiệu một chút. Ta gọi Lạc Hồng Du, người bên cạnh ngươi là hảo huynh đệ của ta, An Mặc Trì.”

Chu Mộ Nhiên thở gấp qua cơn tức này, chậm rãi mở miệng, “Ta thấy các ngươi cũng không phải người thiếu quần áo thức ăn gì, vì sao phải trộm tiêu vật của chúng ta, ngươi có biết làm như vậy đã ép chúng ta đến tuyệt lộ hay không?”

“Vậy thì có liên quan gì đến ta.” An Mặc Trì bình chân như vại mở miệng, ngồi xuống bên cạnh bàn, chậm rãi uống rượu.

“Ngươi!”

Chu Mộ Nhiên khí đến mức mặt đỏ bừng.

Y cũng phát hiện bây giờ tính khí của y dễ nóng nảy vô cùng ngẫm lại cũng liền rõ ràng. Nếu như tính tình của nguyên chủ ôn hòa thì làm sao có thể bởi vì một chuyện mà canh cánh cả đời, sau khi chết đều lưu lại chấp niệm, không chịu chuyển thế.

Lạc Hồng Du thấy bầu không khí bên cạnh không đúng, liền vội vàng tiến lên lôi kéo tay Chu Mộ Nhiên ngồi vào bên cạnh bàn, “Ngươi đều ngủ hơn nửa ngày, đói bụng không?”

Lạc Hồng Du rót một chén rượu đầy cho Chu Mộ Nhiên.

“Ta tới, là muốn thu hồi đồ vật.” Chu Mộ Nhiên tiếp nhận uống một hớp, lúc này y đã không hy vọng xa vời có thể mang về hai người.

Một tên giơ tay liền có thể điểm huyệt đạo của y, một tên tinh thông xúc cốt công (công pháp có thể thay đổi độ lớn nhỏ của xương cốt tùy ý), thiên hạ còn có nhà tù nào có thể nhốt lại hắn.

Hai người như vậy, đừng nói bắt, ngay cả chuyện y có thể chạy thoát khỏi đây không cũng là vấn đề.

Nhìn thái độ dửng dưng không quan tâm của An Mặc Trì, Chu Mộ Nhiên vô cùng chờ mong sau này tìm được ái nhân.

Dựa vào kinh nghiệm của mấy đời trước, đối phương không là quyền cao chức trọng, cũng là võ công cao cường. Đời này bản thân là cái Tiểu tiêu sư, đối phương liệu có khả năng là Minh chủ võ lâm hay không?

Nếu như đúng là Minh chủ võ lâm, chuyện đầu tiên khi tìm thấy đối phương chính là để cho đối phương đi diệt cướp! Diệt trừ tên hung hăng trước mắt này!

“Gì đó cho ngươi cũng không sao cả.” An Mặc Trì nhìn đều lười nhìn Chu Mộ Nhiên một cái. “Đối với ta có ích lợi gì?”

“Trộm đồ vật ngươi còn có lý?”

“Một bình này là Túy Hồng Nhan, ta uống một nửa, Lục gia tửu quán phân nửa còn lại, ít nhất có hơn vạn người có thể uống đến.” An Mặc Trì lắc lắc bình sứ trong tay. “Những thứ này là muốn đưa đến kinh thành đưa cho mấy tên đại quan uống, không ăn trộm bọn họ trộm ai?”

“Như thế không phải quân tử, tại sao lại không đi đến kinh thành trộm, hại tiêu cục chúng ta thì có gì giỏi chứ!” Chu Mộ Nhiên liếc xéo đối phương một mắt, “Ta đi cũng được, trả thứ đó cho ta.”

“Cho ngươi.” An Mặc Trì ném chiếc lọ tới.

Chu Mộ Nhiên cầm lấy nhìn, bên trong ngoại trừ hương rượu nhàn nhạt thì không còn gì cả.

“Rượu đâu?”

“Ngươi, vừa uống.”

Chu Mộ Nhiên giận dữ. Cầm vỏ chai rượu đi mất.

An Mặc Trì cùng Lạc Hồng Du không nói câu nào, lặng lẽ ngồi đối diện uống rượu.

Mấy canh giờ sau, Chu Mộ Nhiên trở lại trước bàn rượu, “Đưa ta ra ngoài!”

“Đánh đổi?”

“Nửa cái bánh bao kia có tính hay không?” Chu Mộ Nhiên không để ý tới An Mặc Trì, nhìn về phía Lạc Hồng Du.

Lạc Hồng Du kinh ngạc cười khổ, “Ngọn lửa này tại sao lại đốt đến ta rồi. Được rồi, nể tình ngươi ôm ta một hồi, ta đưa ngươi ra ngoài.”

“Đa tạ.” Chu Mộ Nhiên chán nản nói.

“Là chúng ta trộm đồ của ngươi, tại sao bây giờ ngươi ngược lại lại cảm ơn bọn ta?” Lạc Hồng Du cười nói, “Việc này chúng ta tuy rằng nội tâm không thẹn nhưng là liên lụy ngươi. Nếu như có chuyện gì thì đến tìm chúng ta. Cái này ngươi cầm lấy, khi nào cần thì đốt lên là ta biết.”

Chu Mộ Nhiên gật đầu, đi vội vã. Bất kể như thế nào, đồ cuối cùng cũng coi như có, đến lúc đó tìm xem đồ trong này có thể thay thế bằng cái gì được hay không.

Xa xa, Chu Mộ Nhiên nhìn đến cửa khách sạn bị tầng tầng người vây quanh, trong lòng trực giác không tốt, vội vã tách ra đoàn người chui vào.
Bình Luận (0)
Comment