“Lão huynh, nơi này xảy ra chuyện gì?” Chu Mộ Nhiên chen đến trước mặt liền bị người ngăn lại, vội vã thấp giọng hỏi người ngoài.
“Ai nha, khách sạn này đêm qua phát sinh án mạng.”
“Đúng a. Quá thảm! Quá thảm!” Người bên cạnh nói theo.
“Án mạng...” trong lòng Chu Mộ Nhiên nhảy dựng, không thể chờ được nữa mà chen vào bên trong
“Ngươi là ai? Đứng lại!” Bộ khoái bên cạnh không kịp ngăn cản Chu Mộ Nhiên, theo vào.
Vừa lên tầng hai của nhà trọ đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, làm cho người ta buồn nôn.
Gian phòng mà bọn họ nghỉ ngơi là ở tầng hai, lúc này ngoài cửa tất cả đều là bộ khoái, Chu Mộ Nhiên vội vã vọt tới.
“Đại nhân, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi là ai?” Nam nhân mặc quan phục rất trẻ tuổi, nghe tiếng quay lại.
“Đại nhân, người này...”
“Ngươi trước tiên lui ra đi. Tiểu huynh đệ, ngươi nhận thức người nơi này?” Tuổi trẻ quan chức nhìn Chu Mộ Nhiên hỏi.
“Trước khi ta rời đi thì bọn họ vẫn ở trong này.” Chu Mộ Nhiên chần chờ, “Ta có thể vào xem sao?”
“Cho đi.” Tuổi trẻ quan chức giơ tay.
Chu Mộ Nhiên chậm rãi đi vào, máu trên đất đã chảy đến ngoài cửa, dẫm vào dinh dính.
Thi thể trên mặt đất ngang dọc tứ tung, có chừng mười người, mỗi một người đều là một đòn chí mạng. Mỗi một người đều là người y biết.
Dưới chân Chu Mộ Nhiên mềm nhũn, kém chút té xuống, phía sau thân có người đỡ lấy y.
“Ngươi nhận thức những người này?”
Chu Mộ Nhiên trầm trọng gật gật đầu. Tuy rằng y mới xuyên tới nơi này một đêm nhưng mà những người này đều đã nhận thức nguyên chủ mấy năm thậm chí là mười mấy năm, cảm tình vô cùng sâu sắc.
“Bọn họ đều là ta tiêu sư trong tiêu cục của ta. Rốt cuộc là ai giết bọn họ?”
Chu Mộ Nhiên không biết hai mắt của bản thân đã nhiễm phải màu máu, ngực của y chập trùng kịch liệt, tính khí của nguyên chủ đã sắp áp chế không nổi.
“Ngươi ở cùng bọn họ? Tại sao ngươi không ở nơi này?” Tuổi trẻ quan chức hỏi, “Chỉ có người đứng sau động thủ mới có thể sống sót.”
Chu Mộ Nhiên một ngụm máu tràn ra, thế nhưng lại không để ý chút nào mà lau khóe miệng. “Ta là người duy nhất sống sót?”
Không nghĩ tới làm lại một đời, không chỉ không bảo vệ ám tiêu, trái lại những huynh đệ này càng chết sớm hơn.
Ký ức của nguyên chủ rõ ràng không phải như thế. Đây có phải là cánh hồ điệp thay đổi thế giới hay không?
“Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi. Không bằng ngươi đi nghỉ trước một chút đi, có chuyện gì thì chúng ta nói sau.” Tuổi trẻ quan chức đưa tay đỡ lấy Chu Mộ Nhiên, ngoắc ngoắc tay với phía sau.
Rất nhanh có người lại đây đỡ Chu Mộ Nhiên đến những nơi khác nghỉ ngơi.
“Vương gia, người này...”
“Đây là khổ chủ duy nhất, phải cố gắng chăm sóc, đừng để xảy ra những chuyện khác.” Tuổi trẻ quan chức nói với Tổng bộ đầu.
“Vâng.” Tổng bộ đầu gật gù, vẻ mặt không thay đổi tiếp tục chỉ huy mọi người.
Chu Mộ Nhiên bị sắp xếp đến trong nha môn, khi một người yên tĩnh thì tâm tình cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại được.
“Chủ nhân.”
“Đậu xanh. Ngươi ở đâu? Ta không thấy ngươi!” Chu Mộ Nhiên nghe được âm thanh của Đậu Xanh thì nhìn sang hai bên, lại không nhìn đến thân ảnh nho nhỏ kia.
“Ta ở trong đao.” Đậu Xanh phiền muộn tột cùng mở miệng. “Cái thế giới này cư nhiên áp chế năng lực của ta, trực tiếp bắt ta thay đổi Khí linh, ta bị áp chế quá lợi hại, tỉnh táo một lần rất khó.”
“...” Chu Mộ Nhiên một mặt kinh ngạc, “Ta cuối cùng cũng coi như biết cái gì gọi là...”
“Nhà dột còn gặp mưa?”
“Biết cái gì gọi là đổ máu mồm.” Chu Mộ Nhiên mặt mày ủ rũ. Chuyện này rốt cuộc muốn tra thế nào, y muốn người không người muốn tiền không tiền, Đậu Xanh như vậy cũng không thể sai được, một cây đao thì ra ngoài như thế nào chứ.
“Có thể cảm thụ vị đại nhân lần trước mà ngươi nói ở nơi nào hay không?”
“Lão công nhà ngươi?”
Chu Mộ Nhiên mặt đỏ lên, “Nhanh lên một chút.”
“Kỳ quái... Không tìm được.” Ngón tay của Chu Mộ Nhiên lúc lắc ở trên đầu, “Tín hiệu của ta bị che đậy.”
“... Lăn xa một chút.” Chu Mộ Nhiên triệt để nhụt chí. Mắt thấy không hi vọng, chẳng lẽ muốn để y chờ chết sao?
“Tiểu huynh đệ? Là ta.” Ngoài cửa có người gõ cửa.
“Tới.” Chu Mộ Nhiên liền vội vàng đứng lên mở cửa. Xem cửa khẩu là cái kia tuổi trẻ quan chức liền vội vàng đem người thỉnh vào.
“Thân thể của tiểu huynh đệ đã tốt hơn chưa?”
“Cũng còn tốt, đa tạ đại nhân nhớ. Vụ án này...”
“Đây cũng là lý do ta đến tìm ngươi. Ta họ Ngô, là tới xử lý thảm án này.” Ngô đại nhân giới thiệu xong bản thân liền nhìn Chu Mộ Nhiên, “Khi việc này phát sinh thì ngươi ở đâu? Đừng hiểu lầm, ta chỉ làm theo quy định thôi.”
“Là.” Chu Mộ Nhiên gật đầu tỏ ra là đã hiểu, “Sáng sớm ngày hôm qua chúng ta đến Hóa thành, sau đó ta ra khỏi thành làm việc tư, khi trở về liền như vậy.”
“Việc tư?” Ngô đại nhân nhìn Chu Mộ Nhiên một cái, “Phải đi một ngày một đêm?”
“... Phải.”
Lúc này ám tiêu đã không trọng yếu, toàn bộ tiêu sư đã chết rồi, thanh danh của tiêu cục cũng không có tác dụng gì nữa. Nhưng hắn cũng không muốn nói ra, như vậy sẽ làm liên lụy An Mặc Trì cùng Lạc Hồng Du.
Bọn họ quả thực trộm ám tiêu, mà lại... Không phải là hung thủ hại chết người.
“Ngươi có biết...” Ngô đại nhân liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, nhỏ giọng, “Nghe nói tiêu cục của các ngươi có một chuyến ám tiêu, bọn họ có phải chết vì cái này không?”
“Không, không phải.” Chu Mộ Nhiên lắc đầu.”Ám tiêu tuy rằng mất rồi thế nhưng ta lại tìm trở về được.”
Chu Mộ Nhiên lấy ra một cái túi gấm trong ngực.
“Chuyện này...” Ngô đại nhân tiếp đồ vật, cẩn thận ngửi một cái, kinh ngạc mà ngẩng đầu, “Đây là rượu? Ám tiêu của các ngươi là một bình rượu?”
Không riêng Ngô đại nhân khó có thể lý giải được, Chu Mộ Nhiên cũng đồng dạng khó có thể lý giải, nếu như An Mặc Trì cùng Lạc Hồng Du không nói dối.
Nhưng nếu như bọn họ nói dối thì sao?
“Ta đoán là hung thủ đến vì ám tiêu, lại không tìm được ám tiêu, lúc này mới giết người. Theo ta được biết, có năm nhánh tiêu đội tiếp sinh ý từ thương nhân Biên thành này, hay là bọn họ tìm lộn người? Nếu như ám tiêu là một bình rượu thì trộm đi là được rồi, cần gì phải giết người.”
“Năm nhánh tiêu đội...” Chu Mộ Nhiên vô ý thức lập lại một lần.
“Đại nhân, ngài ở trong sao?” Ngoài cửa có một âm thanh vang lên.
“Phải.” Ngô đại nhân đáp một tiếng, quay đầu giải thích với Chu Mộ Nhiên, “Là bản thành Lương tổng bộ đầu ”
Chu Mộ Nhiên đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa chính là nam nhân cao to cầm đầu lúc nãy, liền vội vàng mời người vào trong.
“Đại nhân.” Lương tổng bộ đầu ôm quyền với Ngô đại nhân “Đã điều tra rõ, người nơi này hầu như đều là một kiếm mất mạng, xem miệng vết thương là Tiêu tương kiếm pháp tạo thành.”
“Tiêu tương kiếm? Ta không hiểu lắm với những chuyện trên giang hồ.”
“Tiêu tương kiếm là kiếm pháp cơ sở của kiếm phái Tiêu Tương, mỗi một đệ tử đều phải học. Phái Tiêu Tương môn đồ đông đảo, qua lại với không ít người trong giang hồ.”
“Vậy không phải là rất khó tra?” Ngô đại nhân cau mày. Cũng không thể bắt lại tất cả môn đồ của phái Tiêu Tương, kể cả nếu như hắn có là đương kim thánh thượng thì cũng không thể làm thế
“Không, có thể sử dụng kiếm pháp xuất thần nhập hóa như thế, một kiếm mất mạng không có chút thống khổ nào, nhất định là cao thủ thành danh đã nhiều năm.”
“Mục tiêu này liền nhỏ hơn nhiều.” Ngô đại nhân ánh mắt sáng lên, “Nhanh chóng điều tra cao thủ phái Tiêu Tương vào thành trong hai ngày nay.”
“Vâng.” Lương tổng bộ đầu ôm quyền lĩnh mệnh, “Đại nhân, nhưng mà nhân thủ có chút không đủ.”
“Đại nhân, ta có thể cùng tìm kiếm sao? Ta cũng là người có võ công.” Chu Mộ Nhiên liền vội vàng đứng lên nói.
“Ngươi rốt cuộc là khổ chủ, đau buồn thương thân, chuyện này...”
“Đại nhân, thảo dân không sợ, nếu như sớm tìm được hung thủ thì chính là niềm an ủi lớn nhất đối với các huynh đệ. Thỉnh xắp xếp ta ở dưới quyền của Lương tổng bộ đầu, tận cùng sức mọn.”
“Tuy rằng cái này không hợp lý nhưng mà quốc pháp cũng không nằm ngoài nhân tình, ngươi đã có lòng này... Lương tổng bộ đầu.”
“Vâng, thuộc hạ rõ ràng.”
Cả một ngày, Chu Mộ Nhiên chỉ có thể đi theo Lương tổng bộ đầu ở trong nha môn, chờ những bộ khoái khác đến báo tin.
“Lương tổng bộ đầu, có thể phái ta cũng đi ra ngoài lục soát được hay không?” Chu Mộ Nhiên lòng như lửa đốt.
“Đừng cho rằng Ngô đại nhân mở miệng thì ngươi thật sự biến thành bộ khoái.” Lương tổng bộ đầu mở mắt ra, cười lạnh nói, “Ngươi chỉ là một tên nghi phạm mà thôi.”
“Ngươi!” Chu Mộ Nhiên xoay người rời đi. Lương tổng bộ đầu một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
“Lương tổng bộ đầu, tiểu tử kia chạy!”
“Chạy? Cho rằng có thể chạy trốn? Bắt hắn lại!” Lương tổng bộ đầu mở mắt hổ, thích huyết nở một nụ cười.
Huyết án trong Hóa thành nhất thời trở thành tin sốt dẻo, trong tiêu cục ngoại trừ hai người ra thì những tiêu sư khác đều tử vong. Một người là tổng bộ đầu của tiêu cục, một người là một tên tiểu tiêu sư. Nha môn dán công văn truy nã, dán ở ngoài cửa thành.
Chu Mộ Nhiên nhìn hai tờ lệnh truy nã kia, hai tay nắm thật chặt.
Y vốn muốn đi tìm Ngô đại nhân, thế nhưng ngẫm lại đối phương dù sao cũng không là huyện lệnh của Hóa thành, mà Lương tổng bộ đầu kia cũng không phải rất nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Bây giờ chậm trễ một ngày, nếu như là hung thủ thật ở Hóa thành, lúc này chỉ sợ cũng chạy, chỉ có thể tìm một biện pháp khác.
Chỉ là bây giờ y lại thành kẻ bị nghi là hung phạm giết người, còn bị truy nã, tình huống càng nguy hiểm hơn.
Càng bi thảm hơn là Đậu Xanh bị vây ở trong bội đao của nguyên chủ, một thân linh hồn lực đều bị ràng buộc. Không chỉ không ra được mà còn không phải lúc nào cũng tỉnh táo, quả thực là vua hố.
“Chủ nhân, bây giờ đi đâu đây?”
“Không có chỗ để đi.” Nguyên chủ chính là tên tiểu tiêu sư, đòi tiền không tiền, muốn người không người. Tiền đã dùng hết, người quen biết đã chết hết.
“Vậy làm sao bây giờ a, thật muốn tra ra hung thủ, bằng hai chúng ta cũng không đủ.” Đậu Xanh phiền muộn mà mở miệng.
“Xem ra, hiện tại chỉ có thể đi tìm bọn họ.” Tren mặt Chu Mộ Nhiên tất cả đều là quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.
Hai người kia tuy rằng không dễ thuyết phục thế nhưng lại là ngọn cỏ cuối cùng của y.
“Ai?” Đậu Xanh ngờ vực.
Chu Mộ Nhiên không rảnh nói chuyện, nhanh chóng bước đi, cuối cùng trở về địa phương chia tay với Lạc Hồng Du trước khi trời tối.
Không có Lạc Hồng Du, y không ra được sơn trang bí ẩn kia, lúc này đi ra, rồi lại không nhìn thấy sơn trang kia, chỉ thấy hoàn toàn là núi rừng trống trải.
May là trong tay còn có đạn tín hiệu mà Lạc Hồng Du để lại cho y, sau khi đốt thì có một đám khỏi đỏ tươi bay thẳng đến chân trời, dù cho là vào ban ngày cũng rõ ràng dị thường.
Một lát sau, có một đạo hồng ảnh đột nhiên xuất hiện, chính là Lạc Hồng Du.
“Tiểu Minh ngươi trở về cũng nhanh, có phải ngươi cũng thấy được nơi này không tệ lắm?” Lạc Hồng Du vừa thấy mặt đã trêu ghẹo nói.
Nhìn đại mỹ nhân còn thấp bé hơn mình này, Chu Mộ Nhiên rất khó coi đối phương là nam nhân, càng khó khăn để có phản cảm với đối phương.
“Ta là tới cầu viện.”
“A?” Lạc Hồng Du sững sờ, “Đi vào trước đi.”
Xấu hổ mà bị Lạc Hồng Du ôm lấy, nhìn đối phương đi hai ba bước về phia trước, thôn trang hùng vĩ mà tinh xảo kia đã xuất hiện ở trước mắt.
“Ngươi làm sao lại tới nữa rồi.” An Mặc Trì đứng tại đại sảnh, chắp tay nhìn tác phẩm hội họa ở trên tường, nghe được âm thanh liền thanh lãnh hỏi một câu.