“Tôi muốn thỉnh Lạc Chủ điện hạ làm cho những lời đồn đãi về tiểu đệ của chúng tôi trong quân đội biến mất. ” An Ngô Châu tiến lên một bước nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lạc Chủ khẽ nhíu mày.”Ý của cậu là gì?”
Mà lúc này trung tâm của những lời đồn kia lại đang ngồi trên xe chuyên dụng của mình ngẩn người.
Mở cuộc họp y sẽ không đi mà chiến trường thì lại càng không thể đi.
Trước khi y rời đi, lão sư đã đặc biệt dặn dò, nhiều tu luyện, nếu như không cần thiết thì không được tham chiến. Tu vi của y bây giờ quá cao, vô cùng không phù hợp với tuổi tác. Nếu như không thể tiêu diệt địch chỉ trong một đòn thì sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Thiên âm, không thể tiết lộ dễ dàng. Lúc gần đi cổ họng của y lại bị phong ấn, trừ phi đến thời điểm then chốt còn không thì không được cởi bỏ phong ấn.
Chuyện làm cho Chu Mộ Nhiên phát sầu không phải là chuyện này mà là một chuyện khác.
Khi đến thế giới này, y không đi qua kẽ hở Minh giới, y cũng không biết đã xảy ra biến cố gì, y chỉ lo lắng chuyện lão công nhà mình có ở trong thế giới này không.
Mấu chốt là Đậu Xanh cũng không biết đi nơi nào, rốt cục là đã bị tách ra từ bên ngoài thế giới này hay là đến thế giới này rồi mới bị tách ra.
Điều làm cho Chu Mộ Nhiên phiền muộn chính là y cảm giác được Lạc Chủ hẳn là ái nhân mà y muốn tìm.
Thế nhưng, y đã thăm dò qua vài lần mà đối phương lại không có một chút đáp lại nào.
Điều này không đúng.
Rõ ràng đời trước đối phương có một chút ký ức, có thể cảm giác được y, vậy thì tại sao đến thế giới này lại quên.
Bây giờ Chu Mộ Nhiên chỉ có thể thuyết phục mình, người kia không phải, người kia không phải, là y nhận lầm người.
Chu Mộ Nhiên trằn trọc trở mình khó có thể đi vào giấc ngủ, chỉ có thể một lần nữa bò lên tu luyện.
“Nhạc Ca đại nhân, Lạc Chủ điện hạ mời ngài đi qua một chuyến.” Ngoài xe có người hầu mở miệng.
Ánh mắt Chu Mộ Nhiên sáng lên, vội vã chỉnh sửa dung nhan của mình rồi xuống xe, viết trên sổ, 【 Lạc Chủ ở nơi nào? 】
“Ở chủ xe.”
Chủ xe là xe chuyên dụng của Lạc Chủ, chiếc xe này rộng rãi phi thường, cũng vô cùng kiên cố, bình thường các cuộc họp thường được diễn ra ở nơi này, có thể chứa đồng thời hai ba chục người
Bởi vì tới gần cửa thành cho nên tất cả các xe đều dừng lại, Chu Mộ Nhiên vội vã đuổi tới.
Chu Mộ Nhiên tiến vào xe mới nhìn thấy trong này có hơn hai mươi người đang họp. Thế nhưng y vẫn luôn không tham gia hội nghị, cũng không biết lần này gọi y tới làm gì
“Ta thay mặt mọi người ở đây xin lỗi em.” Lạc Chủ đứng dậy thi lễ một cái.”Sau này sẽ không có đồn đãi nào nữa.”
Các lão thần khác cũng gật đầu. Bọn họ không nghĩ tới nhóm Nhạc sư thủ hạ của bọn hắn lại miệng tiện như thế, cư nhiên nghĩ ra chuyện vu oan một hài tử như vậy.
“Người là của tôi, yên tâm, ngày hôm nay tôi sẽ đuổi hắn đi.” Trên mặt một lão thần trong đó lộ ra sắc mặt tàn nhẫn.
Nhạc sư đương nhiên đáng giá tôn kính, bởi vì họ trả một cái giá tương ứng, nếu so sánh Nhạc sư dưới tay hắn với đám người An Ngô Châu, bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn qua là hiểu ngay.
Sau khi Chu Mộ Nhiên đi vào, Thất sư huynh tiểu mập mạp liền lôi kéo ống tay áo của y kể lại một phen
Kỳ thực Chu Mộ Nhiên thật sự không quá để ý.
Tuy rằng y không biết nguyện vọng của nguyên chủ ở thế giới này nhưng nghĩ đến loại đãi ngộ mà đối phương phải chịu từ nhỏ liền có thể nghĩ được đơn giản đối phương chỉ là muốn tìm được chân tướng và báo thù mà thôi.
Đối với loại chuyện nhỏ này, y thực sự là không có tinh lực lo lắng, mỗi ngày ngoại trừ muốn tu luyện, còn muốn nỗ lực dùng linh hồn lực tìm ra vị trí của Đậu Xanh đã khiến y đủ mệt rồi
【 Chuyện này giao cho đại sư huynh của em làm chủ là được. 】 Chu Mộ Nhiên hứng thú bừng bừng đi tới, không nghĩ tới là nói chuyện này, nhiều ít có chút nhụt chí.
“Em, đợi đã.” Lạc Chủ bỗng nhiên mở miệng.
【 Chuyện gì vậy? 】 Chu Mộ Nhiên nhìn sang, cái túi da này kinh diễm mọi người thế nhưng y lại không nhìn được kinh diễm trong mắt Lạc Chủ.
“Em đi theo ta.” Lạc Chủ bảo mọi người rời đi, chỉ lưu lại một mình Chu Mộ Nhiên, dẫn y đến chỗ sau cùng.
Một đôi mắt của Chu Mộ Nhiên bắt đầu chớp chớp, trong lòng bắt đầu nhảy.
“Chuyện hôm nay là do ta mà ra, ta vốn chuẩn bị lễ vật xuất sư cho em, lại không nghĩ hôm nay lại thành lễ vật xin lỗi.” Lạc Chủ có chút áy náy, “Em xem có thích không?”
Chu Mộ Nhiên tiếp nhận cái hộp hẹp dài kia, bên trong là một cây sáo. Xanh tươi trong sáng, mới nhìn còn tưởng rằng là một cây sáo ngọc, cầm vào tay mới nhận ra đó là một cây sáo trúc.
Rốt cục Chu Mộ Nhiên vẫn chưa học sâu, trong mấy tháng học với lão sư này vốn là liều mạng học tập tri thức liên quan đến nhạc lý và tu luyện, đối với những thứ như chất liệu này còn rất không đủ, trong lúc nhất thời khó có thể phán đoán.
“Ta nghe nói em dùng sáo, nên nghĩ là thích hợp.”
Chuyện Chu Mộ Nhiên là Thiên âm chỉ có chục người trong quân đội biết, trong này còn bao gồm bảy vị sư huynh tỉ của Chu Mộ Nhiên, cộng thêm Lạc Chủ, An Chủ Nhi cùng Triệu Vô.
Điều này có thể bảo đảm sự an toàn của Chu Mộ Nhiên lên đến mức cao nhất, Lạc Chủ kể từ khi biết Chu Mộ Nhiên chọn sáo để che giấu thì vẫn luôn tìm kiếm, bây giờ lễ vật đã được tặng, trong lòng của hắn thoải mái hơn rất nhiều.
“Ý của ta cũng giống như Chu Văn đại sư, nếu như không đến cuối cùng thì không cần ra tay. Cho dù đến cuối cùng, nếu như không cần thiết thì cũng không cần ra tay.”
Một khi ra tay, chuyện này liền không thể che giấu nổi, hắn còn quá nhỏ yếu.
Chu Mộ Nhiên gật đầu.
“Được rồi, đi thôi!”
Chu Mộ Nhiên trù trừ một chút, không biết nói ra khỏi miệng kiểu gì.
Lạc Chủ nhìn Chu Mộ Nhiên do do dự dự mà ly khai, trên khuôn mặt không hề cảm xúc bỗng nhiên lộ ra một tia phiền muộn, nhàn nhạt thở dài.
Ta muốn nói với em...
Sau mấy ngày, trên thành bỗng nhiên xuất hiện mấy người, bắt đầu thuyết phục bọn họ đầu hàng.
Thế giới này vốn lấy vũ lực để giải quyết mọi vấn đề, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ. Thế nhưng đối phương lại định ra quy của ba trận hai thắng.
“Được, đã như vậy thì chúng ta phái ba tổ thi đấu, nếu như là các người thua thì phải ngoan ngoãn mở cửa thành. Bằng không chúng ta sẽ mạnh mẽ công thành.”
“Được a, mỗi người chúng ta phái ra ba tổ, từng người mỗi bên đề ra yêu cầu.”
“Điện hạ, có lẽ đối phương có gian trá.” Lão thần bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Quả thực có khả năng.” Vẻ mặt Lạc Chủ vẫn không đổi, “Tùy cơ ứng biến.”
Rất nhanh tổ đầu tiên của đối phượng đã đi ra, là hai tên nam tử.
“Nghịch tặc, bọn mày đã có ứng cử viên chưa?”
“Ha ha.” Tên béo tiểu thất cười nhạt, “Gia gia lĩnh giáo mày.”
“Nhóc con, mày đừng có to mồm quá, cẩn thận cắn phải đầu lưỡi.” Hai người đối phương ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.
“Lão thất!” An Ngô Châu vội vã đưa tay đi cản. Tuổi của tiểu thất ở trong số các huynh đệ quá nhỏ, chỉ lớn hơn một tháng so với Chu Mộ Nhiên, tu vi tự nhiên cũng là người yếu nhất.
“Đây đã là cửa ải cuối cùng, có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng để đệ ra tay.” Tiểu thất cười hì hì, “Để đệ đi đi.”
“Được rồi, vậy đệ cẩn thận.” Xưa nay tiểu mập mạp vẫn luôn là đối tượng đau sủng của An Ngô Châu, nhìn đối phương làm nũng, An Ngô Châu chỉ có thể đáp ứng, thế nhưng lại đưa tay kéo Lãnh Mạc.”Lão nhị đệ đi theo.”
“Được ”
“Quy tắc bên này của bọn tao là không cho dùng nhạc khí phương đông.”
Mặt của tiểu thất trầm xuống, đang muốn mở miệng mắng. Thứ mà hắn cầm theo chính là nhị hồ, chính là nhạc khí phương đông.
“Tiểu thất.” Lãnh Mạc kéo chặt sư đệ, cười lạnh một tiếng, “Vậy quy của bên này của chúng ta là không được dùng nhạc cụ có dây!”
“Mày...” Sắc mặt hai người đối phương cũng trở nên khó coi. Nhìn bọn họ một thân quần áo nhẹ ra trận, không có khả năng mang theo nhạc cụ quá to, đàn dương cầm cái gì càng là không chuyển được lên lầu. “Đã như vậy, bắt đầu.”
Bắt đầu giao đấu, mấy sư huynh đệ liền nhất thời rõ ràng.
Mấy cửa ải phía trước tại sao lại dễ qua như vậy, thậm chí ngay cả một Nhạc sư cấp bốn cũng không gặp phải. Cũng không phải là thực lực của đối phương kém, kỳ thực mọi người đều biết, thực lực của đối phương còn mạnh hơn họ, mà không chỉ một chút.
Bây giờ nhìn đến hai người kia, cái gì đều rõ ràng. Nguyên lai đều tập trung ở nơi này.
Đối phương vừa bắt đầu liền là hai tên Nhạc sư cấp bốn, chiêu thức vô cùng táo bạo này quả thực rất đáng khâm phục.
Hiện nay trên đời chỉ còn sót lại một vị đại sư cấp bảy hiếm hoi, đã không là người mà đế vương soán vị hay là Lạc Chủ có thể tìm đến, nghe nói vị kia vẫn đang tìm kiếm.
Sau đó đại sư cấp sáu thì có hai vị, bọn họ lần này cũng không đi ra, trái lại là phái đệ tử tham chiến.
Bên của đế vương soán vị kia là bốn người, bên của bọn họ vẻn vẹn chỉ có hai người, còn là do hai vị đó là con cháu của hai vị lão thần. Đều là Nhạc sư cấp sáu, thế nhưng họn họ đã qua tuổi bốn mươi, nếu như không thể đột phá thì có lẽ sẽ không thể tiến thêm một bước nữa.
Nhạc sư cấp năm thì có nhiều hơn chút, nhưng đại đa số đều bị đế vương soán vi lôi kéo đi, đây là khoảng cách lớn nhất giữa hai phe, khoảng cách của Nhạc sư cấp cao.
Trước kia bọn họ vẫn luôn không gặp phải, tâm luôn lo lắng không yên Hiện giờ đối phương vừa mới ra tay đã là hai tên Nhạc sư cấp bốn, mọi người trái lại lại quỷ dị trở nên chân thật.
Hai người đối diện bởi vì điều kiện của Lãnh Mạc mà bỏ nhạc khí trong tay ra, đơn giản từ bỏ nhạc khí, bấy giờ hai người mới phát hiện đó chỉ là một âm mưu, bởi vì hai người đều là Thanh nhạc sư, mà không phải là Khí nhạc sư.
Rất nhiều Nhạc sư đều sẽ lựa chọn một vị Khí nhạc sư để hợp tác, để có thể tăng cường bổ sung lẫn nhau.
Tổ hợp của hai thanh nhạc sư cũng không phải không khó, thế nhưng nếu như bọn họ đều là Nhạc sư cấp bốn thì rất khó.
Giống như cấp cao nhất của Thanh nhạc sư là cấp chín mà trên thực tế hiện tại một vị cao nhất mới đến cấp bảy vậy. Khí nhạc sư trên lý thuyết tuy rằng cao nhất có thể đạt đến cấp bảy, thế nhưng trên thực tế mới đến cấp năm, đó còn là chỉ có một vị Khí nhạc sư lên được cấp đó.
Hiện tại lại xuất hiện tổ hợp Thanh nhạc sư, Lãnh Mạc cùng tiểu thất nhất thời tan tác.
Thế nhưng giống như được Chu Văn dạy bao che khuyết điểm vậy, bọn họ cũng vô cùng ngạo khí không chịu thua.
Nếu như nói chiến trường của Nhạc sư cấp ba còn chưa có gì thì chiến trường của Nhạc sư cấp bốn đã đủ để cho người bình thường sợ hãi.
Nhạc sư cấp bốn có thể ngưng tụ ra âm phù nửa trong suốt để công kích, hai đạo sóng âm bao phủ hai người Lãnh Mạc.
“Chúng ta chịu thua!” Con ngươi của An Ngô Châu mãnh liệt co rút lại, hắn phát hiện tu vi của hai người này không chỉ dừng lại ở cấp bốn!
Ngay Khi An Ngô Châu xông lên, công kích đã nện xuống.
Lãnh Mạc mới chỉ là cấp ba đỉnh phong, dù cho là cấp ba đỉnh phong cũng vô cùng nhỏ bé so với cấp bốn. Huống hồ Thanh nhạc sư của đối phương cư nhiên che giấu tu vi, không là cấp bốn mà là cấp năm. Đây là Nhạc sư có cùng cấp bậc với Chu Văn đại sư.
Lãnh Mạc cùng tiểu thất đồng thời cảm giác đến, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, lần này chết chắc rồi. Đáng thương còn không đột phá đến cấp bốn đã chết!
An Ngô Châu liều hết tu vi nổi giận gầm lên một tiếng, ý đồ đột phá sự công kích của đối phương, ba người hợp lực một đòn đối đầu với đối thủ.
Năng lượng khổng lồ xung kích làm cho ô tô ở phụ cận bị lật tung, bùng cháy giữa không trung
“Coi như bọn mày mạng lớn.” Người trên tường thành hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của An Ngô Châu tái nhợt che chở sư đệ, Lãnh Mạc miệng phun máu tươi, tiểu thất tái mặt ngất xỉu, bộ dáng lúc nào cũng có thể tắt thở.
“Trận đầu, bọn tao thắng.”