100 Loại Phương Pháp Nghiền Ép Phàm Nhân

Chương 67

Người phía sau lúc này mới phản ứng được, cẩn thận từng li từng tí một đỡ ba người xuống chữa trị, lúc nãy giống như điện quang hỏa thạch, căn bản không kịp phản ứng.

“Ông là người phương nào?” Đôi mắt của Lạc Chủ hơi hơi nheo lại, “Lẽ nào là người chủ sự của nơi này?”

“Thiếu gia của bọn tao chính là trưởng tử chính tông của Triệu Lăng Âm, thiên tài đệ nhất thiên hạ, bọn mày đã nghe qua rồi đúng không?” Thiếu niên đứng ở phía trước vẫn ngạo nghễ không mở miệng.

“Triệu Lăng Âm?” Lạc Chủ lặp lại danh tự này.”Chính là nhi tử của tên súc sinh đã cưới nữ tử Mộc gia, cuối cùng lại hại chết con của nàng?”

“Hóa ra là tên tiểu súc sinh này, súc sinh cha của mày không đến sao?” An Chủ Nhi vốn đứng ở phía sau nước mắt rưng rưng chăm sóc An Ngô Châu, nghe nói như thế trừng mắt lên, chỉ vào mặt đối phương bắt đầu mắng chửi.

“Làm càn. Cha tao hiện tại là Tả tướng cao quý của Đế quốc, là người mà bọn mày có thể mắng sao!”

“Tao chỉ hỏi mày, hài tử do dì của tao sinh ra ở đâu!” Âm thanh của Lạc Chủ lãnh ngạnh đến cực điểm, hiện ra hận ý vô tận

“Tên tiểu tạp chủng có huyết mạch của Mộc gia kia? Ha ha ha ha.” Triệu Lăng Âm ngửa đầu cười to.”Mày thật sự muốn biết sao? Tao sợ mày sẽ đau lòng đến thổ huyết thôi. Tên tiểu tạp chủng kia, từ lúc vừa ra đời liền bị đánh phong ấn, bị cha ta nhốt ở trong trang viên ở nông thôn, bị khóa trong phòng chứa củi như một con gia súc vậy! Nghe nói nữ nhân kia đặt tên của tiểu tạp chủng đó là Nhạc Ca, đáng tiếc cả đời của hắn đều không thể nói lên được một câu.”

Chu Mộ Nhiên đã đứng đơ tại chỗ, không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn Lạc Chủ cùng An Chủ Nhi.

hai người đối diện cũng không dám tin tưởng mà quay đầu lại

“Nhạc, Nhạc Ca? Em là...”

Mặc dù biết Nhạc Ca từ nhỏ đã bị phong ấn, thế nhưng bọn họ không biết đây chính là tiểu biểu đệ của bọn họ, cũng không biết hắn bị làm nhục như thế.

Nếu như bọn họ biết. Nếu như bọn họ biết...

Nước mắt của An Chủ Nhi rơi xuống, ôm lấy Chu Mộ Nhiên.

“Mày! Đáng chết!”

“Đáng chết? Ha ha ha đáng tiếc mày không giết được tao. Nói cho bọn mày biết, hôm nay chính là giờ chết của bọn mày, mày đừng vội, chờ mày chết rồi tao sẽ làm thịt tên tạp chủng đó để cho nó đi xuống cùng mày.”  Triệu Lăng Âm đắc ý cười to, “Huyết mạch của Mộc gia thì làm sao, Tuyệt âm đã sớm tuyệt diệt! Tao mới là người mạnh nhất, dòng máu mạnh nhất, tao là Lăng Âm, tao muốn vượt lên trên bọn họ! Không sợ bọn mày biết, tao bây giờ đã là đệ tử của Tây Bình đại sư! Đệ tử duy nhất! Chờ tao giết chết bọn mày, tao sẽ mang mấy tên nữ nhân của bọn mày đi hiếu kính sư phụ tao!”

Vành mắt của Lạc Chủ đỏ chót, thấp giọng nở nụ cười.

“Người tìm đến.” Ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lăng Âm ở trên tường thành, “Ngày hôm nay, mày không chết thì là tao vong. Không chết không thôi!”

“Nói khoác không biết ngượng.”

Hai tay của Chu Mộ Nhiên nắm chặt, tránh thoát ôm ấp của An Chủ Nhi, tiến lên một bước, bị nữ tử phía sau kéo tay.

“Nhạc Ca, tỷ tới.” Người phía sau là tam sư tỷ của Chu Mộ Nhiên, một nữ tử dịu dàng nhu mì, nhạc cụ là một cái chuông vàng.

【 Sư tỷ! 】

“Tôi cần tất cả Khí nhạc sư trợ giúp.” Hoa Chỉ nhìn về phía Lạc Chủ.

“Chúng tôi nguyện ý.” Lúc này đã đến thời khắc mấu chốt. Hai phe đối lập, nhắm thẳng vào Hoàng cung, không xông vào được thì sẽ thất bại, hết thảy đều triệt để hủy diệt, bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt.

“Vậy chúng tôi thì sao?” Hai vị này là môn hạ của hai vị đại sư cấp sáu, tu vi đều là cấp bốn đỉnh phong, còn lợi hại hơn An Ngô Châu nhiều. Thế nhưng lúc này bọn họ đều cam nguyện làm nền.

“Trận thứ ba liền giao cho hai vị.” Hoa Chỉ khẽ mỉm cười, “Nhạc Ca, Lạc Chủ điện hạ, An Chủ Nhi điện hạ, hình như tôi vẫn chưa nói thân thế của mình bao giờ.”

Thanh âm của Hoa Chỉ trong veo mà ôn nhu, tuy rằng thanh âm không lớn, thế nhưng lại như đi thẳng vào tai. Ngoại trừ Chu Mộ Nhiên vẫn luôn chưa ra tay ra thì Hoa Chỉ là ra tay ít nhất, chỉ có một lần, còn là khí nhạc phối hợp, mọi người lúc này mới biết, nàng hóa ra là một vị Thanh nhạc sư.

“Cái gì?” Lạc Chủ trực giác không tốt.

“Tôi họ Mộc, Mộc Hoa Chỉ.” Hoa Chỉ chậm rãi nói, “Mười bảy năm trước, nhờ có lão sư cứu tôi ra.”

Mọi người sững sờ, chỉ có An Ngô Châu từ nhỏ đã đi theo lão sư là thần sắc bình tĩnh tựa vào thành xe, những sư huynh đệ khác không hề biết chuyện này.

“Tôi là người họ Mộc cuối cùng, cũng là tuyệt âm cuối cùng trên đời.” Hoa Chỉ vẻ mặt bất biến, “Lão sư muốn bảo lưu huyết mạch cuối cùng của Mộc gia, nhưng tôi vẫn muốn dùng nó để báo thù. Triệu Lăng Âm, mày dám ứng chiến sao?”

“Mày là thứ gì, Mộc gia đã sớm diệt môn, ngày hôm nay tao liền thu phục con cá nhỏ sa lưới là mày đi.” Triệu Lăng Âm cười nhạt, “Chờ giết xong những tên nghịch tặc này tao sẽ đi đòi mạng chó của Chu Văn. Thông đồng nghịch tặc, đây chính là kết quả!”

Nghe nói như vậy thì trên mặt của tất cả mọi người ở đây đều hiện lên vẻ tức giận, Mộc gia nhất môn trung liệt, mà lại phải chịu tai bay vạ gió, bây giờ bị người nói bằng giọng khinh bỉ như vậy

“Triệu gia một bên khúm núm mà lấy lòng Mộc gia, một bên cùng nghịch tặc soán vị, hãm hại vây quét 103 miệng ăn của Mộc gia, ngày hôm nay huyết cừu này to muốn đòi lại trên người mày!”

“Được được, vậy để tao lĩnh giáo xem tuyệt âm lợi hại như thế nào. Tao muốn để cho mày biết, chỉ có tao Triệu Lăng Âm mới là lợi hại nhất, Mộc gia đã sớm là quá khứ. Giống như tên tiểu tạp chủng kia đã sớm biến mất!”

Hai người từng người xuất chiến, sau thân đều là đội ngũ trợ chiến khổng lồ.

“Tuyệt âm vừa ra, khắc chế trăm đạo.” Thanh âm trong veo của Hoa Chỉ rơi vào tai, mà lại hiện ra một cổ quyết tuyệt. Giống như những tổ tiên của nàng, chỉ một lần công kích này, nàng đã mất đi năng lực tái chiến, cả đời đều không thể lại phát sinh âm luật công kích nữa.

“Vậy tao sẽ làm cho mày mở mang tầm mắt xem thế nào mới là thiên tài chân chính.” Triệu Lăng Âm không có một chút khiếp đảm nào

Lạc Chủ cùng Chu Mộ Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy không tốt.

Tuyệt âm khắc chế trăm đạo, đối phương không thể không sợ. Trừ phi...

Chu Mộ Nhiên kéo lại tay của Hoa Chỉ, lắc đầu với đối phương.

“Đệ không cần tham dự, ở lại đến cuối cùng, vì huyết mạch của Mộc gia chúng ta.”

Sau một khắc, âm thanh tự nhiên chậm rãi vang lên, phối hợp với nhóm Khí nhạc sư phía sau, áp chế toàn bộ Nhạc sư của đối phương, chỉ trừ một người.

Âm thanh của Triệu Lăng Âm vang lên không có chút trở ngại nào, ca xướng chính là một thủ hành khúc, mà theo khúc chiến ca này, thổ địa bốn phía bắt đầu trấn động.

“Triệu đại nhân, không cần a, không cần!” Không riêng gì bên của Lạc Chủ chấn động mà bên phía tường thành cũng bị ảnh hưởng vô cùng sâu sắc, hai bên Nhạc sư, quan chức đều hoảng sợ quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Quả nhiên là địa âm.” Âm thanh của Lạc Chủ trầm thấp thống khổ

Vừa mới tìm được một vị biểu đệ một vị biểu muội, đảo mắt liền muốn nhìn thấy một vị Tuyệt âm cuối cùng bị hủy diệt. Bi thương nhất chính là vẫn không thể tiêu diệt được kẻ địch.

“Quả nhiên là thiên tài nhất.” Một vị lão thân bên cạnh tuyệt vọng.”Đứa con trai này của Triệu gia mới chỉ mười lăm tuổi mà đã là Nhạc sư cấp năm! Tương lai có lẽ hắn sẽ đạt đến được độ cao của Đạo Ân nhạc sư.”

“Sẽ không để cho hắn trưởng thành đến mức đó.”

Lực công kích của Địa âm bao trùm cả chiến trường, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ không có cách nào khống chế, không riêng gì phe địch, ngay cả phe mình cũng bị công kích không cách nào đứng vững. Cả hai bên đối chiến cũng như vậy. Chỉ còn lại âm thanh chuông vàng trong tay Hoa Chỉ phối hợp với Tuyệt âm của nàng.

Địa âm cường hãn đủ khiến người khiếp sợ. Ngay cả người bên Lạc Chủ cũng không khỏi tán thành thiên phú của loại cường giả này. Địa âm cường giả, hiện tại vẻn vẹn có hai Địa âm.

Một vị là đại sư cấp bảy duy nhất, một vị khác chính là trước mắt. Có lẽ vị này được thu làm đồ đệ cũng bởi vì hai người có thiên phú giống nhau.

Thế nhưng Tuyệt âm cũng không phải là tùy tiện mà gọi. Âm thanh quyết tuyệt kia có thể xuyên thấu qua cả công kích của Địa âm, chẳng trách được thế nhân tôn sùng.

“Phốc —— ”

Tiếng ca của Hoa Chỉ từ đứt quãng đến không thể tiếp tục được, một ngụm máu tươi phun ra, người cũng mềm mại ngã xuống.

Chu Mộ Nhiên ôm lấy người từ phía sau, căm tức nhìn Triệu Lăng Âm đắc ý vênh váo trên tường thành.

“Còn không kết thúc! Xem đòn cuối cùng của tao đây.” Vẻ mặt của Triệu Lăng Âm độc ác, hét dài một tiếng, mặt đất bỗng nhiên rạn nứt.

Hình như chiêu này đã vượt qua cực hạn của Triệu Lăng Âm, sau khi sắc mặt của gã trắng bệch đi thì khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.

“Mau tránh ra!” Vết nứt trên mặt đất càng lúc càng lớn, lớn đến người đều có thể rơi xuống đó, đã không ngừng có binh lính rơi xuống dưới, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.

Mọi người dồn dập tránh né.

Điều duy nhất làm cho mọi người thoải mái là bên của đối phương cũng chịu công kích, thành lầu sụp xuống một nửa, nhóm Nhạc sư trên thành đều té xuống.

Viền mắt của Chu Mộ Nhiên sắp nứt, khổ nỗi lại bị lão sư phong ấn, không thể vận dụng được tu vi.

Lúc nào! Lúc nào mới có thể đột phá!

Tu vi bảo mệnh mà Chu Văn đại sư cho y là cấp sáu, nhưng bây giờ y mới là cấp năm đỉnh phong

Thiếu một chút, còn kém một chút.

“Tất cả đều đi ra cho tao!” Triệu Lăng Âm lau lau tơ máu bên khóe miệng, dữ tợn nhìn người đối diện. Phía sau gã là toàn bộ Nhạc sư.”Bọn mày cho rằng chỉ cần đi qua bốn đạo phòng ngự là đã có thể được đến hy vọng xa vời sao? Nói cho bọn mày biết, để bọn mày thuận lợi qua đây chỉ là để làm đá đạp chân cho tao lên cấp thôi.”

“Đây là...” Có một vị lão thần trừng lớn hai mắt, “Năm đó vây quét Mộc gia chính là dùng cái này! Giảo âm trận! Nơi vị âm vực của bọn họ vây quanh đều không thể tránh khỏi!”

Sắc mặt của mọi người đều nguội lạnh.

Cường hãn như Tuyệt âm của Mộc gia còn không có cách nào chạy trốn thì bọn họ làm sao có khả năng…

Chu Mộ Nhiên nhắm chặt hai mắt nỗ lực đột phá.

Bây giờ chỉ có thể kỳ vọng có thể đột phá đến cấp sáu trước khi bị công kích đến, ở thế giới này cho dù nội công của y có tu luyện cao đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là tăng cường tố chất cơ thể, không có cách nào tạo thành âm phù để phòng ngự và công kích.

Theo tiếng ngâm nga chập chờn cao thấp, âm thanh tươi đẹp vang vọng bên tai, âm phù che ngợp trời bay giữa không trung, bao trùm toàn bộ quân đội.

Những thứ này đều là âm phù do các cường giả cấp bốn, thậm chí cấp năm các ngâm xướng ra, đều là nửa trong suốt có thể thấy được.

Những âm phù xinh đẹp kia bay giữa trời, mọi người cảm giác đến không là đẹp, mà là sợ hãi cùng tử vong.

Mãi đến tận khi âm phù nửa trong suốt che kín trời, điên cuồng công kích mọi người, mọi người mới đơn lẻ chống lại, Chu Mộ Nhiên lấy ra ống sáo, lại bị người bảo vệ ở dưới thân.

Chu Mộ Nhiên mở mắt ra, người bảo vệ y dưới thân là Lạc Chủ.

“...” Chu Mộ Nhiên há mồm, thế nhưng lại chỉ phát ra một thanh âm khàn khàn.

“Bầu trời ngăn cách, ta muốn nói cho em một chuyện.” Âm thanh của Lạc Chủ gian nan thống khổ, “Ta, là ta. Người em tìm.”

Vài chữ ngắn ngủi mà giống như đã tiêu hết toàn bộ sinh mệnh của đối phương

Chu Mộ Nhiên trợn mắt lên.

“Thế giới này, có người giám thị. Lát nữa em tìm cơ hội đào tẩu, không nên quay lại... Tìm ta...”

Chu Mộ Nhiên nhất thời rõ ràng ý của đối phương. Trước kia y đã nghe Đậu Xanh nói, Minh giới có đại nhân vật có thể khống chế những thế giới này, mà y ở trong mắt của những đại nhân vật kia chỉ là một đoàn linh hồn lực lúc nào cũng có thể hấp thu mà thôi.

Y cho rằng ái nhân chính là đại nhân vật kia, không nghĩ tới ái nhân cũng ở dưới sự khống chế của đối phương, dĩ nhiên còn chịu uy hiếp.

Không! Không thể!

Linh hồn lực bàng bạc trào ra, bầu trời bị che lấp ầm ầm nổ tung

Tác giả có lời muốn nói: Ta liền nói cái này thế giới là quá độ, rất nhanh a rất nhanh...
Bình Luận (0)
Comment