Tại nhà họ Chân, một nhà ba người vẫn đang thảo luận về chuyện của Trần Tuý và Chân Điềm.
“Bà thật sự đồng ý để Điềm Điềm và Trần Tuý ở bên nhau sao? Điềm Điềm nhà ta vẫn còn ít tuổi, sao hiểu được cách chăm sóc trẻ con? Hơn nữa, sau này con bé có con thì phân phối thời gian cho hai đứa nhỏ thế nào đây? Nhỡ đâu hai đứa bé cãi nhau, con bé phải nên giúp ai? Ở đây không phải người ngoài, bà là đang cố ý làm khó xử Điềm Điềm nhà chúng ta đó!” Ông Chân càng nghĩ càng lo lắng.
Chân Hi ở cạnh, nghe ông nói vậy thì trề môi, bố anh đã tính xa đến thế rồi?
Còn bà Vương Thục Trân có cái nhìn rất thoáng, “Chẳng phải cháu trai của Trần Tuý đã tám tuổi rồi sao? Lúc Chân Điềm sinh con thì chắc sẽ lên mười đúng không? Một đứa trẻ lên mười làm gì sẽ tranh giành tình thương với mấy đứa em trai em gái chứ? Mà người ta cũng đã nói, thằng bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, nhất định sẽ giúp Điềm Điềm nhà chúng ta trông em bé rồi.”
“Bà bị thần tượng làm mù quáng rồi, nghĩ mọi thứ quá đẹp đẽ!” Hiếm khi ông Chân phản bác lại bà Vương Thục Trân một cách kịch liệt thế này.
Chân Hi sắp không nghe nổi nữa, Chân Điềm còn chưa nói Trần Tuý là bạn trai nó, mà hai người đã bắt đầu lo lắng chuyện mấy đứa trẻ tranh giành tình cảm rồi. Quả nhiên cuộc sống của bố mẹ luôn đi trước thời đại.
“Chân Hi, con nói đi, em gái con có nên yêu đương với Trần Tuý không?”
Mũi nhọn bỗng nhắm vào Chân Hi, Chân Hi sờ sờ mũi rồi ho một tiếng, “Bố mẹ biết rõ tính cách con gái mình mà, chúng ta ngồi đây bàn luận nhiệt tình, thế rồi nó có nghe không? Nếu nó thực sự thích Trần Tuý, ai trong chúng ta không thể ngăn cản được. Đương nhiên, nếu nó yêu đương với Trần Tuý thật, thì chúng ta cũng sẽ không để con bé bị uất ức đúng không? Vấn đề là bây giờ Chân Điềm còn chưa bày tỏ ý kiến của mình, mà mối quan hệ giữa nó và Trần Tuý thế nào, chúng ta còn chưa biết.”
Anh vừa nói đến đây thì cửa nhà đột nhiên bị mở ra, Chân Điềm thẫn thờ đi vào nhà như một người mất hồn.
Thấy dáng vẻ hồn vía trên mây của Chân Điềm, nên ông Chân không khỏi lo lắng: “Điềm Điềm, con sao vậy?”
“Dạ?” Chân Điềm ngơ ngác hỏi lại.
Chân Hi nói: “Rốt cuộc em với Trần Tuý là thế nào, bây giờ em nói rõ ràng đi, bố mẹ đều đang cân nhắc đến chuyện con cái sau này của mấy đứa đó.”
“Con cái?” Mặt Chân Điềm bỗng nhiên nóng rực, cô với anh chỉ hôn nhau một cái thì con cái ở đâu ra!
“Điềm Điềm, con nói thật cho bố nghe, Tiểu Trần có phải là bạn trai con không?” Ông Chân thăm dò hỏi.
Chân Điềm nhớ tới nụ hôn trong xe hồi nãy, trước nụ hôn này, anh vẫn chưa phải là bạn trai của cô.
Cô nói: “Bố hỏi khi nào ạ?”
Ông Chân mơ hồ hỏi: “Khi nào là khi nào?”
Chân Điềm nói: “Lúc anh ấy tới nhà chúng ta ăn cơm thì chưa phải.”
Bà Vương Thục Trân nghe hiểu, “Nghĩa là sau lúc đó thì phải à?”
Nụ hôn trong xe lại hiện lên trong tâm trí Chân Điềm, mặt cô nóng bừng, nói xong câu ‘bây giờ thì phải ạ’, rồi cô nhanh chóng chạy về phòng mình.
Ba người nhà họ Chân: “???”
Nên khi nãy con bé đưa Trần Tuý ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Khóa cửa xong, Chân Điềm dựa vào cửa, tim cô đang đập bình bịch, cô không khỏi nhớ lại nụ hôn vừa rồi.
Môi của Trần Tuý, hơi thở của Trần Tuý và độ ấm của Trần Tuý, mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại bồi hồi thổn thức.
Cô nhớ cách đây rất lâu, lúc Trần Tuý đồng ý cho cô phỏng vấn, anh đã đưa ra yêu cầu là muốn một nụ hôn của cô.
Vừa mới lên lớp Mười nên cô nào đối mặt với loại tình huống đó, đừng nói là hôn Trần Tuý, mà ngay cả việc chỉ nghe anh nói thế là cô đã xấu hổ muốn chết rồi. Thế nhưng cô lại đồng ý, táo bạo đến mức khiến bản thân mình bất ngờ.
Cô nhắm mắt lại đợi nụ hôn đến, cô chỉ nghĩ sẽ hôn một cái, cũng chẳng mất gì. Ai bảo học trưởng đẹp trai như vậy, cô cũng không bị thiệt.
Cô cảm giác được Trần Tuý đang từ từ đến gần, hơi thở của anh càng ngày càng rõ. Anh bao phủ lấy cô, hô hấp ấm áp của anh phả vào mặt cô, với chút mập mờ không thể giải thích được.
Nhưng cuối cùng anh cười khẽ bên tai cô rồi nói: “Muốn phỏng vấn tôi thật à?”
Lúc đó tâm trạng của cô thế nào nhỉ? Là thở phào nhẹ nhõm? Hay là hơi tiếc nuối?
Cô muốn anh hôn mình sao?
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng nụ hôn này cũng rơi trên môi cô.
Điện thoại trên người đột nhiên vang lên khiến Chân Điềm hoảng sợ. Cô lấy ra xem, là tin nhắn thoại mà Trần Tuý gửi đến.
Trần Tuý: Em về đến nhà chưa?
Chân Điềm cảm thấy mình thật không có tiền đồ, chỉ với một câu nói đơn giản của Trần Tuý thôi mà trái tim cô đã đập nhanh hơn rồi.
Chân Điềm: Ừm, bố em vừa mới hỏi, anh có phải là bạn trai em không?
Trần Tuý: Em nói thế nào?
Chân Điềm: Em cũng không chắc là phải hay không.
Sau khi tin nhắn này được gửi đi, phải rất lâu sau, Trần Tuý mới trả lời.
Trần Tuý: Anh chỉ hôn bạn gái của anh.
Lần này, đổi lại là Chân Điềm không gửi tin nhắn trả lời.
Trần Tuý: Xem ra hôm nào anh phải lấy tư cách là bạn trai đến thăm hỏi một lần nữa rồi.
Chân Điềm ‘phụt’ cười, sau đó cô trả lời: “Đưa Trần Nhất Nhiên đi cùng luôn.”
Trần Tuý: Được
Trần Tuý: Ngày mai chúng ta gặp nhau không
Chân Điềm không khỏi cong môi: “Ừm.”
Trần Tuý: Vậy anh đến quán tìm em nhé? Không được, hay là chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi, anh muốn sớm được gặp em.
“…” Chân Điềm gào thét trong lòng cả vạn lần, cô tựa lên đầu giường. Sao anh lại ngọt ngào đến vậy chứ!
Chắc là do có tình yêu vào nên lúc tối Chân Điềm đến quán bia, cả người như đang phát sáng.
A Trung đã sớm nhận ra gần đây cô không bình thường, lúc trước buồn vui thất thường như đang tu tiên, nhưng hôm nay… giống như đã tu thành chính quả, đắc đạo phi tiên.
“Bà chủ, chị đang yêu đương à?” A Trung vừa hỏi cô vừa lau ly bia trên tay.
Chân Điềm nhìn anh, A Trung nghĩ cô đang tức giận vì anh hỏi cô chuyện này, ai ngờ cô bỗng mỉm cười rồi hỏi anh, “Cậu nhìn ra à?”
A Trung: “…”
Anh gật đầu, cũng cười với cô: “Là MC Trần ạ?”
Gần đây Chu tổng đã trở lại thành phố C, nên thế nào cũng sẽ là MC Trần.
Chân Điềm ra vẻ thẹn thùng, song sảng khoái thừa nhận: “Ừ, nếu không thì ai nữa?”
“…” Chu tổng lạnh thấu xương.
Chu Kha Dã ở thành phố C xa xôi chưa biết tình hình ở đây, đang tham gia một bữa tiệc gặp mặt bạn bè cùng ngành.
“Nghe nói lần trước cậu đến thành phố A, có gặp được Godzilla không?” Có một người hỏi, “Thế nào? Cậu ta là một chàng trai mạnh mẽ cao một mét tám à?!”
“Hahahahahaha.” Người nọ nghe anh ta nói vậy thì không khỏi bật cười, “Cậu không thể giả bộ tin tưởng người ta là nữ một chút à?”
Chu Kha Dã cúi đầu uống rượu, không đáp.
Người đặt câu hỏi lúc nãy sốt ruột, “Này, đừng chỉ lo uống rượu thế chứ, kể cho bọn tôi nghe về Godzilla đi! Mọi người trong nhóm đều rất tò mò về cậu ấy.”
Chu Kha Dã đặt ly rượu xuống, cuối cùng cũng mở miệng: “Cô ấy là nam hay nữ, cũng không liên quan gì đến các người.”
“Hả?” Đối phương nhướng mày nghi hoặc, sau đó cười xấu xa, “Cậu nói thế, có nghĩa cậu ta là nữ thật à?”
“Không thể nào, phụ nữ mà có thể ủ ra loại bia như thế sao?”
Chu Kha Dã cười một tiếng rồi uống rượu.
Chu Tuệ Tuệ, cháu gái của Chu Kha Dã, gần đây phát hiện được vài điều bất thường. Ví dụ như cô bé nhận ra dạo này Trần Nhất Nhiên không thích nói chuyện với mình nữa.
Không những không thích nói chuyện với cô bé, mà đôi khi nhìn thấy cô bé, cậu cố tình phớt lờ luôn.
Cứ như thế nhiều ngày, cuối cùng Chu Tuệ Tuệ không nhịn được nữa, cô bé chặn Trần Nhất Nhiên trong lối nhỏ, “Trần Nhất Nhiên, tớ đắc tội cậu khi nào vậy, cậu nói đi!”
Thấy Chu Tuệ Tuệ đang chặn mình thì Trần Nhất Nhiên vô ý nhíu mày: “Tớ nói cậu đắc tội tớ hồi nào?”
“Cậu có! Gần đây cậu đều ngó lơ tớ!” Chu Tuệ Tuệ lớn tiếng nói.
Trần Nhất Nhiên lách qua cô bé, đi về phía trước: “Tớ không có.”
“Cậu có!” Chu Tuệ Tuệ đuổi theo, rồi chặn lại một lần nữa.
Trần Nhất Nhiên nhìn Chu Tuệ Tuệ đang phồng má tức giận ở trước mặt thì thở dài nói: “Chỉ là tớ không thích chú của cậu thôi.”
“Chú của tớ?” Chu Tuệ Tuệ hiển nhiên không hiểu rõ quan hệ giữa chú của cô bé và Trần Tuý là như nào, “Cậu nói dối! Chú tớ không ở thành phố A thì chú ấy làm gì đắc tội cậu được!”
“Chuyện của người lớn, cậu không hiểu đâu.”
Chu Tuệ Tuệ: “…”
Trần Nhất Nhiên chỉ lớn hơn cô bé vài tháng, vậy cậu ấy xem như là người lớn sao?
Lúc cô bé và Trần Nhất Nhiên vẫn đang giằng co thì Trần Tuý đã ra khỏi đài truyền hình, chuẩn bị đi ăn trưa với Chân Điềm. Vừa nghĩ đến Chân Điềm, anh không khỏi cong môi. Anh định gọi cho cô thì lại có một cuộc gọi đến trước.
Là giáo viên chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên gọi tới.
Anh khẽ cau mày, bình thường giáo viên gọi điện thoại đến thì nó đều không phải là chuyện tốt: “Xin chào cô Dương.”
“Xin chào, anh có phải là Trần Tuý không?”
“Đúng vậy, Trần Nhất Nhiên ở trường có chuyện gì sao ạ?”
“Vâng.” Cô Dương ở đầu bên kia hơi khựng lại “Em ấy đã đánh nhau với bạn cùng lớp, có chút nghiêm trọng, làm phiền anh đến đây một chuyến.”
Trần Tuý ngẫm nghĩ, Trần Nhất Nhiên còn biết đánh nhau sao?
“Vâng, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp máy, anh gọi cho Chân Điềm. Nhìn thấy là anh nên Chân Điềm nhanh chóng nghe máy: “Học trưởng?”
Xưng hô kiểu này khiến Trần Tuý khẽ nhíu mày, anh nghĩ Chân Điềm nên đổi chức danh cho anh, nhưng đây không phải là lúc để bàn chuyện này: “Xin lỗi em, giáo viên chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên vừa gọi điện nói Trần Nhất Nhiên đánh nhau với bạn cùng lớp, bây giờ anh phải đến trường một chuyến.”
“Hả, đánh nhau sao?” Chân Điềm không ngờ rằng Trần Nhất Nhiên cũng sẽ đánh nhau, “Vậy thằng bé thế nào rồi, có bị thương không?”
“Anh vẫn chưa biết.”
“Vậy em đi với anh.”