Trường Tiểu học mà Trần Nhất Nhiên học là trường trọng điểm ở thành phố A, trong trường có một căn tin nên cậu vẫn luôn ở lại trường ăn trưa.
Đây là lần đầu tiên Trần Tuý đến trường vào buổi trưa, trong sân trường yên tĩnh hơn buổi chiều rất nhiều. Anh đỗ xe, đi tới cổng trường, và cũng thấy Chân Điềm đang lái xe tới.
Lúc này ngoài cổng không thiếu chỗ đậu xe, Chân Điềm đậu xe bên cạnh xe Trần Tuý rồi vội vàng xuống xe: “Học trưởng, anh đến lâu chưa?”
Cô đi đến cạnh Trần Tuý, lại vô thức gọi anh là học trưởng. Trần Tuý lắc đầu, cùng cô đi vào trong: “Anh cũng vừa mới đến.”
Bác bảo vệ ở cổng trường hỏi han tình hình của bọn họ rồi cho vào. Trên đường tới lớp 3-4, Chân Điềm hỏi Trần Tuý: “Học trưởng, trước đây Thiện Thiện có đánh nhau lần nào chưa?”
“Chưa.”
“Thật sao?”
Trần Tuý nghe cô hỏi vậy thì quay đầu nhìn cô: “Nhìn thằng bé giống thường xuyên đánh nhau với bạn học lắm sao?”
“Không phải vậy, nhưng lúc anh đi học cũng thường xuyên đánh nhau mà.” Cái này anh không oan.
“Anh chưa từng dạy Trần Nhất Nhiên đánh nhau.” Những gì Chân Điềm nói khiến Trần Tuý nhớ đến mẹ mình. Lúc trước, khi Trần Nhất Nhiên đi theo anh, mẹ anh cũng từng lo lắng, lo rằng anh sẽ dạy Trần Nhất Nhiên giống như anh, ngày nào cũng đánh nhau với các bạn cùng lớp.
Nhưng bà lo lắng cũng chỉ là lo lắng, vì vẫn không thể dành chút thời gian để chăm Trần Nhất Nhiên.
Thời còn đi học, Trần Tuý thích đánh nhau. Nhưng anh rất nghiêm khắc với Trần Nhất Nhiên, mà bây giờ anh cũng sớm không còn đánh lộn nữa, nên tất nhiên thằng bé cũng không nhiễm mấy cái thói thuở thiếu thời đó của anh.
Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Trước đây, Trần Tuý có đến văn phòng giáo viên một lần, nhưng đó là khi Trần Nhất Nhiên học lớp 2. Hiện tại thằng bé đã học lớp Ba, không chỉ đổi phòng học mà văn phòng giáo viên cũng đã thay đổi. Anh hỏi một bạn học sinh, tìm đến văn phòng giáo viên lớp 3 rồi cùng Chân Điềm đi vào.
Trong văn phòng chỉ có một giáo viên, đang đứng bên cạnh Trần Nhất Nhiên và một cô bé. Trần Tuý chú ý đến cô bé kia thì phát hiện đó chính lớp trưởng Trần Nhất Nhiên – Chu Tuệ Tuệ.
Anh khẽ nhếch mày, đây là tình huống gì thế? Trần Nhất Nhiên đánh nhau với con gái à?
Không đến mức như vậy chứ, thời anh nổi loạn nhất thì cũng chưa bao giờ ra tay với con gái.
“Cô Dương, xin chào.” Trần Tuý bước đến trước bàn của Dương Vi, chào hỏi cô một tiếng.
Dương Vi nhận ra Trần Tuý, không chỉ vì anh thường đi họp phụ huynh cho Trần Nhất Nhiên, mà còn vì cô ấy cũng có xem bản tin của anh.
“Chào anh Trần.” Dương Vi cũng chào hỏi, rồi bất giác nhìn sang Chân Điềm ở bên cạnh anh, “Đây là?”
“Là mợ của em ạ.” Ngay cả lúc này, Trần Nhất Nhiên cũng không quên trợ giúp.
Chân Điềm nghe tiếng ‘mợ’ này thì hơi mất tự nhiên, nhưng dường như cô cũng không thể phản bác lại được gì. Dương Vi hơi sửng sốt, sau đó mới mỉm cười chào Chân Điềm: “Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trần Nhất Nhiên.”
“Chào cô Dương.” Đây là lần đầu tiên trong đời Chân Điềm không lấy thân phận học sinh đi gặp giáo viên chủ nhiệm. Không ngờ ngay ngày đầu yêu đương với anh, cô đã trải nghiệm việc ‘được giáo viên chủ nhiệm của con mời phụ huynh’ rồi.
“Là thế này, hôm nay Trần Nhất Nhiên đánh nhau với một bạn học sinh lớp 6, nên chúng tôi giữ bọn nhỏ lại để hỏi thăm tình hình.”
“Lớp 6?” Chân Điềm giật mình, cho dù Trần Nhất Nhiên có trưởng thành trong suy nghĩ sớm, nhưng cơ thể của thằng bé vẫn là của một đứa trẻ lớp 3. Đánh nhau với học sinh lớp 6 thì chẳng phải là bất lợi sao?
“Thiện Thiện, em có bị thương ở đâu không?”
Cô quan sát Trần Nhất Nhiên từ trên xuống dưới, mà Trần Tuý cũng đang băn khoăn nhìn thằng bé. Ban đầu anh chỉ nghĩ thằng bé đánh nhau với bạn học cùng lớp mà thôi, ai ngờ đối tượng lại là một học sinh lớp 6 nên mọi chuyện đã khác.
“Em ấy không bị thương nhiều, mà đối phương còn bị thương nặng hơn em ấy.” Ngoại trừ quần áo bẩn ra thì trên người Trần Nhất Nhiên không có vết thương rõ ràng nào. Sau khi biết chuyện đánh nhau, Dương Vi đã kiểm tra rồi.
Thấy cậu không bị thương gì, Trần Tuý và Chân Điềm đã yên tâm hơn.
“Cô Dương, chuyện này có liên quan gì đến Chu Tuệ Tuệ sao?” Trần Tuý hỏi, mặc dù Chu Tuệ Tuệ là lớp trưởng nhưng bạn bè trong lớp đánh nhau, cô bé vẫn không nên tham gia theo đúng không? Nên nhiều khả năng là chuyện này có liên quan đến cô bé.
Dương Vi cũng nhìn Chu Tuệ Tuệ rồi mới nói: “Đúng vậy, Chu Tuệ Tuệ là nguyên nhân của vụ đánh nhau, mà em ấy cũng là nhân chứng của toàn bộ sự việc.”
Câu nói này đủ để người trưởng thành như Trần Tuý và Chân Điềm liên tưởng ra rất nhiều chuyện, chưa kể Trần Tuý còn biết Trần Nhất Nhiên đối xử với Chu Tuệ Tuệ có phần khác biệt.
“Chu Tuệ Tuệ có bị thương không?” Anh hỏi.
“Không có.” Dương Vi lắc đầu, nếu cô bé cũng bị thương thì chuyện này sẽ còn rắc rối hơn.” Lúc ấy là giờ thể dục, Chu Tuệ Tuệ và Trần Nhất Nhiên đang nói chuyện ở hành lang nên chặn đường các bạn học khác. Đối phương đẩy Chu Tuệ Tuệ một cái, Trần Nhất Nhiên muốn bảo vệ bạn học của mình nên đã tranh chấp với bạn kia, rồi đến mức phải động thủ, cuối cùng giáo viên thể dục đã giữ chặt các trò ấy.”
“Cô Dương, anh đẹp trai, mọi người đừng mắng Trần Nhất Nhiên. Nếu lúc đó em không khóc thì Trần Nhất Nhiên sẽ không đánh nhau với họ. Sau này em nhất định sẽ không khóc nữa.” Chu Tuệ Tuệ cử động cái miệng nhỏ, mồm nói không khóc nữa nhưng đôi mắt cô bé lại đỏ hoe, lúc nói chuyện còn mang theo chút nghẹn ngào.
Dương Vi ôm cô bé an ủi vài câu, sau đó nói với mấy người Trần Tuý: “Các bạn học khoá trên đột nhiên đẩy cô bé khiến cô bé giật mình và sợ hãi, may mà không có thương tích gì. Nhưng Trần Nhất Nhiên thì quá bốc đồng, bọn họ cố ý đẩy Chu Tuệ Tuệ là không đúng, nhưng em ấy đánh người cũng là sai rồi. ”
Trần Tuý gật đầu, hỏi Trần Nhất Nhiên, “Ai ra tay trước?”
Trần Nhất Nhiên kiên quyết nói: “Đương nhiên là bọn họ! Bọn họ đẩy lớp trưởng trước nên con mới ra tay!”
Trần Tuý: “…”
“Mà bọn họ lớn như vậy rồi, đẩy một cô gái nhỏ thì không thấy xẩu hổ hay sao?!”
Thật ra chuyện học sinh đánh nhau này, giáo viên rất khó xử lý. Phụ huynh học sinh đương nhiên không muốn con mình bị ức hiếp, cứ bảo ai đánh thì đánh lại, nhưng giáo viên không thể giáo dục theo cách này được. Dương Vi sợ nhất là giải quyết vấn đề này, cô nói học trò không được đánh nhau, còn phụ huynh sẽ cảm thấy việc giáo dục của nhà trường có vấn đề.
“Nếu sau này con gặp phải chuyện này thì phải nói với thầy cô. Còn không được thì cứ nói với cậu, con động tay động chân trước, có lý cũng sẽ đổi thành vô lý.” Trần Tuý giáo dục.
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên đáp, mà cũng không chắc có thật lòng hay không.
Thực ra Dương Vi cũng không biết Trần Tuý nói thật hay giả, dù sao là đang ở trường nên có lẽ anh nói cho cô ấy nghe một chút. Chứ về nhà anh vẫn sẽ giáo dục bọn trẻ, nếu bị đánh thì phải đánh trả lại mà thôi.
Chẳng hạn như, phụ huynh của học sinh lớp 6 bị Trần Nhất Nhiên đánh, mới vừa la mắng qua điện thoại như thế.
“Ai đánh con tôi ra nông nỗi này vậy?” Ngoài cửa, có một phụ huynh dẫn theo một cậu bé hùng hổ bước vào, đi thẳng đến bàn làm việc của Dương Vi.
Chân Điềm nghe thấy thì quay đầu nhìn lại, cậu bé đang bị dắt là người đã đánh nhau với Trần Nhất Nhiên. Cậu ấy cao hơn Trần Nhất Nhiên một cái đầu, thân hình cũng cường tráng hơn Trần Nhất Nhiên, nhưng trên mặt có vài vết thương cùng khóe miệng hơi sưng.
Thảo nào phụ huynh lại giận dữ đến vậy.
Sau khi dẫn con của mình vào, nam phụ huynh nhìn Trần Nhất Nhiên trước, sau đó là Chu Tuệ Tuệ, và cuối cùng nhìn lại Trần Nhất Nhiên, “Mày là Trần Nhất Nhiên?”
“Vâng.” Trần Nhất Nhiên qua loa đáp.
Phụ huynh kia lại nhìn con mình: “Con chính là bị thằng nhóc đó đánh thành thế này à?”
“Dạ!”
“…Thế mà vẫn còn mặt mũi khóc?!” Phụ huynh hận không thể rèn sắt thành thép, “Nó còn bé không bằng nửa con, vậy mà con cũng không đánh thắng được? Hơn nữa còn bị người ta đánh bầm dập đến mức này, có thấy mất mặt không?!”
“Nó đó đánh con mà bố còn mắng con?” Bạn nam kia càng cảm thấy mình oan ức, “Tuy nó nhỏ, nhưng đánh nhau rất ghê gớm!”
Giáo viên chủ nhiệm của học sinh lớp 6 cũng đi theo, thấy phòng làm việc không hỗn loạn như trong tưởng tượng thì anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Bố của Vương Nhạc à, chuyện này hai bên đều có lỗi, chúng ta hãy cũng thương lượng cách giải quyết thôi.”
Bố của Vương Nhạc cảm thấy mất mặt, lúc anh ta nhận được điện thoại thì nghe tiếng con mình khóc thảm thương ở đầu dây bên kia, tưởng rằng con mình bị kẻ nào ức hiếp. Anh ta vội vàng chạy tới xem xét, là một cậu nhóc cùng một cô bé, còn con trai anh ta, phí công nuôi lớn đến từng này rồi mà còn khiến anh ta đau đầu nữa.
Sắc mặt ba Vương Nhạc lúc xanh lúc đỏ, nhưng từ lúc nãy đến giờ Trần Tuý vẫn bình tĩnh: “Trần Nhất Nhiên, con mau xin lỗi bạn học này.”
Nhưng lần này Trần Nhất Nhiên đã không làm theo anh ngay, “Nó xin lỗi Chu Tuệ Tuệ thì con sẽ xin lỗi nó.”
Mắt của ba Vương Nhạc bị giật một cái: “Chu Tuệ Tuệ là cô bé này sao? Con còn bắt nạt bạn nữ nữa à?”
“Không có, con chỉ đẩy nó một cái! Là do nó không đứng vững thôi mà!”
“…” Không đánh thắng được một thằng nhóc, lại còn đẩy cô bé suýt ngã, “Con giỏi quá nhỉ?! Xin lỗi cô bé ngay!”
“…Xin lỗi!”
Trần Tuý nhìn Trần Nhất Nhiên.
“Xin lỗi!” Trần Nhất Nhiên cũng xin lỗi Vương Nhạc.
Trần Tuý nói với bố của Vương Nhạc: “Việc các bạn nhỏ xảy ra tranh chấp là điều không thể tránh khỏi, nhưng xác thật Trần Nhất Nhiên đã nặng tay rồi. Tôi sẽ giáo dục nó thật tốt, và cũng sẽ chịu tiền thuốc men cho con trai anh.”
“Không cần đâu!” Ba của Vương Nhạc nhìn Trần Nhất Nhiên nhỏ bé kia thì chỉ muốn đánh đòn thằng con to lớn của mình. Thật sự không biết nó để mặt mũi ở đâu mà lại đi cáo trạng, “Chuyện lần này cứ vậy đi, tôi đưa Vương Nhạc về trước!”
Vừa rồi Dương Vi nghe điện thoại, nghĩ rằng ba Vương Nhạc tức giận đến thế thì nhất định sẽ không dễ dàng cho qua, không ngờ… lại nói dễ nghe như vậy sao?
Bố Vương Nhạc nhanh chóng rời khỏi, giáo viên chủ nhiệm không truy cứu trách nhiệm nữa nên quay về phòng làm việc. Dương Vi nhìn Trần Nhất Nhiên và Chu Tuệ Tuệ, nói: “Vậy trước hết trưa hôm nay cứ thế đã, về sau có chuyện gì thì tìm thầy cô, chứ không nên đánh người ta.”
“Em hiểu rồi cô Dương.” Trần Nhất Nhiên trả lời.
“Vậy các em về phòng học nghỉ ngơi đi.” Sau khi Trần Nhất Nhiên và Chu Tuệ Tuệ về lớp, Dương Vi trò chuyện với Trần Tuý một lúc rồi mới để họ đi.
Trần Tuý không đến lớp học để gặp Trần Nhất Nhiên, mà cùng Chân Điềm đi thẳng ra ngoài trường. Đã muộn như vậy rồi, hai người bọn họ vẫn chưa được ăn cơm.
“Phụ huynh của bạn nhỏ đó nói cũng khá có lý.” Chân Điềm cảm thán.
Trần Tuý cười nói: “Anh ta không nói lý, mà chẳng qua anh ta nghĩ con trai mình bị Trần Nhất Nhiên đánh ra nông nỗi này thì thật là mất mặt, nên xem như là có tinh thần thi đấu thôi.”
“…” Tinh thần thi đấu? “Nhưng con trai của anh ta thật sự cao hơn Trần Nhất Nhiên rất nhiều. Nhìn thấy cả người cậu bé ấy đầy thương tích thì em lại nhớ tới anh trước đây.”
“Anh?” Trần Tuý không đồng ý, “Anh làm gì chật vật như nó bao giờ chứ?”
Chân Điềm cười: “Trước kia đánh nhau, trên người cũng thường xuyên có vết thương. Đặc biệt là lần anh dẫn em chạy trốn, lâu lắm vết thương trên người anh mới khỏi đúng không?”
Nhưng quả thực anh khác với Vương Nhạc, cho dù trên người đầy thương tích nhưng anh vẫn là quân vương khí phách giành chiến thắng.
“Bảo vệ cô gái mình thích hẳn là việc nên làm.”
Cũng giống như ngày hôm nay, Trần Nhất Nhiên bảo vệ Chu Tuệ Tuệ.