Hôm nay Đoàn Ngôn ăn cơm ở nhà, hắn nấu cơm tôi rửa bát, sau đó ra ngoài đi dạo, về nhà thì mỗi người ôm một laptop để chơi game, giống như mọi khi. Đang yên tĩnh thì điện thoại hắn bỗng nhiên đổ chuông, Đoàn Ngôn nhìn màn hình, nét mặt trở nên nghiêm túc rồi cầm nó từ từ đi ra ban công. Hắn nhận điện thoại rất nhanh, tôi còn chưa đánh boss xong hắn đã quay trở lại, ban nãy đứng bên ban công, ngoại trừ “Dạ” ra hắn cũng chẳng nói gì, cúp máy xong thì trở về phòng, tựa đầu bên vai tôi không nói lời nào. Hắn gọi “Tử Chiêu”, cái kiểu gọi tên này rất nghiêm túc, tôi nghĩ chắc có chuyện quan trọng nên đành tắt trò chơi, lúc out khỏi game, mọi người trong tổ đội gấp đến độ chẳng buồn chửi. Tôi vỗ vỗ vai Đoàn Ngôn tỏ vẻ thoải mái, nhịp thở hắn nặng nề, đợi đến lúc khôi phục ổn định rồi, hắn nói: Mẹ anh ngày mai muốn tới.
Tôi nghĩ, chuyện gì cần tới cũng phải tới.
Vòng tròn tình yêu này thật ra rất đỗi mỏng manh, chỉ cần một bên không kiên định, hoặc ngờ vực vô căn cứ cũng có thể dẫn đến ly biệt. Nói chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau, điều đấy là không thể, không nói đến mấy trận cãi lớn cãi nhỏ, chúng tôi đã từng phải xa nhau một năm. Một năm ấy tôi không làm việc đến phát điên thì cũng vào hộp đêm phóng túng, không biết nên ở một mình như thế nào, mà Trứng muối cũng chịu áp lực không kém, một năm ấy, cả hai đều cho rằng đối phương… đã không còn cần mình nữa.
Trứng muối học thạc sĩ năm thứ hai, khi ấy đi thực tập là chủ yếu. Cha Đoàn Ngôn muốn hắn trở về nhà, ở chỗ người quen làm thực tập, chờ tốt nghiệp xong rồi trực tiếp chuyển lên làm chính thức luôn, như vậy sẽ không phải sống xa gia đình. Hắn lấy cớ “trường học đã sắp xếp nơi thực tập” để từ chối. Trước lúc tốt nghiệp, Đoàn Ngôn đi phỏng vấn ở rất nhiều công ty, thế nhưng cứ làm được hai ba ngày thì xin từ chức. Khi thì bởi công ty kia không có không gian cho hắn phát triển, khi thì bởi hắn nghĩ vị trí kia không phù hợp với mình. Tôi khi ấy đã ra ngoài công tác được hai năm, thấy vậy thì nhắc hắn không nên nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
(tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)Ngày đó chúng tôi tranh cãi rất kịch liệt, đương lúc tranh cãi còn chưa đâu vào đâu thì mẹ Đoàn Ngôn gọi điện tới, nói là ba hắn nhập viện rồi. Tôi vừa tức giận vừa giúp hắn thu xếp hành lý, hắn thì lên mạng ngồi tìm chuyến tàu sớm nhất. Hôm sau tiễn hắn ra ga tàu, tận lúc hắn lên xe cả hai vẫn chẳng nói năng gì. Tôi vẫn nghĩ lần này cũng chỉ là một trận cãi nhau bình thường thôi, chờ cha hắn khá hơn rồi hắn sẽ quay trở về, nếu vẫn không được tự nhiên thì cùng lắm đánh nhau một trận rồi làm lành, nhưng lần này hắn đi, không nghĩ chúng tôi lại chia tay.
Sức khỏe cha Đoàn Ngôn thật ra cũng không nghiêm trọng như mẹ hắn miêu tả, chỉ là nhớ con trai nên mượn cớ gọi về mà thôi. Nhưng bởi vài biến cố nhỏ mà câu chuyện trở nên phức tạp. Trứng muối về nhà hai ngày đầu, vì phải chăm sóc cha nên không thể gửi tin nhắn cho tôi, tôi ở bên này sợ hắn không để ý nhưng cũng không dám chủ động liên hệ. Qua hai ngày tôi bắt đầu nghĩ, có phải hắn vẫn còn tức giận không, rồi cứ nhẫn nại chờ đối phương chủ động liên hệ trước, không nghĩ người kia cũng nghĩ giống như mình. Cả hai đều chỉ là người thường, suy nghĩ cũng rất giản đơn, một tuần cứ như vậy mà trôi qua trong im lặng.
Cha Đoàn Ngôn thấy con mình về thì bình phục rất nhanh, một hai ngày là đã có thể ra viện rồi. Trong lúc ở nhà giúp cha dưỡng bệnh, Đoàn Ngôn không nhắc tới chuyện muốn ở lại thành N công tác. Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, tỷ như cha hắn nằm viện hai ngày thì vừa hay gặp lại một người bạn cũ, tỷ như người bạn cũ ấy vừa hay có một đứa con gái vẫn đang độc thân, cũng lúc này thì điện thoại của Trứng muối lại chết máy, tôi không nhịn được gọi qua lại chẳng thể liên lạc được; rồi thì một người bạn cũ nghe tin Trứng muối muốn kết hôn thì kể cho tôi chứ không phải là ai khác. Ông trời sợ nhiêu đây còn chưa đủ, còn để đúng hôm tôi nhận lời mời cùng đồng nghiệp đi nhậu thì Trứng muối lại mượn cớ trở về thành N, tửu lượng tôi vốn rất tốt như vì khổ sở trong lòng mà uống say, tôi cùng một người phụ nữ xa lạ đứng dưới lầu hôn môi, đúng lúc Trứng muối đứng bên cửa sổ nhìn thấy.
Có rất nhiều chuyện cần phải giải thích cho nhau nghe… nhưng chúng tôi đều đợi người kia giải thích trước.
Trứng muối xách hành lý của mình đi. Lúc say rượu tỉnh lại, tôi ngồi nhìn một bên tủ quần áo trống rỗng thật lâu. Tôi không nhớ đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nửa bên tủ trống rỗng đã tuyên cáo rằng tôi đã bị từ bỏ. Ở một khía cạnh nào đó, thật ra tôi cũng rất hèn nhát, không đủ dũng khí để gọi cho hắn hỏi vì sao, cứ như vậy lặng lẽ đợi vết thương trong lòng lắng xuống. Nửa năm tiếp theo, tôi và hắn không liên hệ với nhau một lần nào, chỉ biết về đối phương qua vài mẩu chuyện vụn vặt mà mấy người bạn cũ kể lại, hắn tốt nghiệp xong hình như tìm được công việc tốt lắm, cô gái kia cũng không tồi, hai bên cha mẹ đều rất hài lòng, sang năm sau hắn sẽ đính hôn.
Mùa đông năm ấy rất lạnh, tôi mua cà phê chất đầy tủ bếp, ngày nào cũng uống liên tục. Cafein trong người khiến cả đêm thức trắng chẳng ngủ được, ban ngày tôi điên cuồng công tác, tối đến lại phóng túng nơi hộp đêm. Nửa năm ấy tôi chỉ nhận được duy nhất một tin nhắn từ Trứng muối, là đêm trước ngày đính hôn hắn gửi cho tôi: Mai anh sẽ đính hôn. Tôi xóa cái tin nhắn kia đi, tắt điện thoại và máy tính, xuống dưới lầu mua rất nhiều bia, ngồi trên sô pha uống hết lon này đến lon khác, lớn tiếng khóc như một đứa con gái. Tôi không khó chịu, chỉ là cảm thấy tiếc nuối, mối tình đầu sáu năm, kết thúc xong cũng chẳng có một câu ‘Hẹn gặp lại’.
Sáng hôm sau tỉnh lại thì đã trễ rồi, tôi gọi điện cho cấp trên xin nghỉ. Lặng lẽ thu thập lại nhà cửa, lặng lẽ đánh răng, nhìn mình trong gương rồi lặng lẽ cười. Đi đến siêu thị mua cho mình một bộ quần áo mới, vào cửa hàng thay đổi sim điện thoại. Tôi bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường và không có Đoàn Ngôn bên cạnh. Muốn ăn cơm thì mua nguyện liệu về nấu, không muốn ăn thì đi ra hàng, không tăng ca sẽ đến đại học N đi dạo một chút, tùy tiện tìm một băng ghế rồi ngồi xuống nhìn lũ trẻ.
Ngày thường hay cuối tuần đều rất bận rộn, cứ như vậy nửa năm nữa lại trôi qua. Mẹ gọi điện nhắc tôi hôm ấy là sinh nhật mình, điện thoại cũng liên tục nhận được tin chúc mừng sinh nhật, tôi cầm điện thoại chờ mãi chờ mãi, mới nhớ ra Đoàn Ngôn không biết số mới của mình. Sinh nhật trước đó Trứng muối vẫn còn ở bên cạnh tôi, cuối tuần ấy, chúng tôi ra công viên tản bộ, thế nhưng nóng quá nên đành quay về nhà. Vừa hay sinh nhật này cũng là cuối tuần, tôi không biết làm gì, ngồi nhà lên mạng tới lúc trời ngả tối, sau đó thay quần áo và đi tới quán bar. Đã nửa năm rồi tôi không quay lại nơi này, nhưng vì là sinh nhật mình nên tôi quyết định phóng túng một tối. Trong bar không thiếu những cô gái chủ động dán tới, trước đó, tôi chưa từng đưa bất cứ người nào về nhà, giường của tôi và Trứng muối không thể có mùi người khác, thế nhưng hôm ấy tôi nghĩ, mình không cần phải đợi nữa.
Lúc vào nhà bật đèn, tôi còn nghĩ mình gặp ảo giác. Tôi thấy Đoàn Ngôn ngủ trên sô pha, hắn co người nằm trên chiếc sô pha không mấy lớn. Không biết bởi vì đèn quá sáng, hay là bởi tiếng cô gái kia hỏi tôi có muốn bắt đầu luôn không, Đoạn Ngôn tỉnh lại. Hắn ngồi dậy, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn qua đây, tôi không khỏi chột dạ, bị hắn bắt gặp cảnh mình đưa phụ nữ về nhà. Nhưng rồi sao, hắn có lẽ đã là chồng người ta rồi, thậm chí có khi đã lên đến chức cha nữa, tôi kéo cô gái kia đi vào phòng trong. Cho tới bây giờ, bên nhau tám năm, nhưng đó là lần duy nhất Đoạn Ngôn nổi cơn thịnh nộ. Hắn xông tới giật tay tôi khỏi tay cô gái kia, đẩy cô ta ra khỏi cửa rồi xoay người kéo tôi vào phòng, quần áo trên người tôi bị hắn xé rách.
Đêm ấy hắn rất điên cuồng, rất không có tiết chế. Tôi không biết chúng tôi làm bao nhiêu lần, không có khúc dạo đầu, cũng chẳng có bôi trơn, trên dra giường màu máu tôi đỏ sẫm. Tôi rất đau, đã lâu rồi chúng tôi không làm, trong đầu trở nên trống rỗng. Đoàn Ngôn vừa đưa đẩy vừa rơi nước mắt, nước mắt nương theo từng nhịp đẩy đưa mà rơi xuống người tôi. Hôm sau tôi đứng dậy đi vào phòng tắm, quỳ xuống sàn nhà, nước trên vòi hoa sen chảy xuống người, tôi nhắm mắt lại, cố nén khóc. Nếu anh đã có gia đình rồi sao còn động vào tôi.
Chúng tôi cũng không phải cặp đôi nam nữ bình thường, không có khóc nháo cũng chẳng có dỗ dành, sau chuyện này cả hai quyết định dùng nắm đấm để giải quyết, cũng không phải mấy cái đấm thương đấm yêu thông thường, mà là đem hết phẫn nộ trong lòng ra, dùng hết sức mình để đánh vào người kia, đánh đến khi đối phương mặt mũi bầm dập, sau đó mới tỉnh táo ngồi lại, vừa bôi thuốc lên vết thương vừa giải thích hết thảy.
Có lẽ so với mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết thì cũng chẳng kém là bao. Kỳ thực Đoàn Ngôn không đính hôn, trước đêm đính hôn hắn come out với người trong nhà; đêm ấy hắn bị bố đánh một trận, sau đó phải đi tới nhà gái nhận lỗi, còn phải gọi điện thông báo tới từng vị khách mời. Tuy rằng hắn biết tôi sẽ không trả lời, nhưng vẫn gửi tin nhắn đến để xem phản ứng của tôi thế nào. Vốn nghĩ sang ngày hôm sau có thể quay trở về dỗ dành tôi, nhưng không ngờ lại bị nhốt trong nhà nửa năm. Bố mẹ Đoạn Ngôn không ngừng làm công tác tư tưởng cho hắn; Đoạn Ngôn vốn là một người lý trí, hắn kể hết chuyện hai chúng tôi bên nhau, trải qua không ít trắc trở gian nan như thế nào cho cha mẹ nghe, cả hai không khỏi bùi ngùi.
Cuối cùng, cha hắn nói. Con đi đi. Một năm này, Đoàn Ngôn cũng không về nhà một lần nào.