– 37 Độ Rưỡi

Chương 8

Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than – đó là tâm trạng của tôi ở thời điểm hiện tại.

Tôi nói với Trứng muối, hay là hôm nay để tôi tránh đi đâu đó đi, hoặc là hắn đưa mẹ đi ra ngoài ăn một chuyến cũng được. Thế nhưng hắn lại nói mẹ hắn tới đây là bởi muốn gặp tôi, thiếu chút nữa tôi bị sặc nước bọt. Hiện giờ mẹ hắn đang ngồi trước mặt, tôi cầm đũa nhìn một bàn toàn món mình thích ăn nhưng lại không dám động đũa. Chợt nhớ gần đây TV vẫn hay chiếu một đoạn quảng cáo thế này: “Anh có nhà sao? Anh có xe sao? Thế rốt cuộc anh có cái gì?” Người đàn ông kia lắc đầu, rồi cô gái trong màn hình nói. “Con có tin vui.” Mấy hôm trước tôi kéo Trứng muối ra cùng xem quảng cáo này, tôi bảo, hay là để em về come out với gia đình, nếu bố mẹ không đồng ý thì anh nói anh đã có tin vui. Kết quả người phải gặp gia trưởng lại là tôi, tôi không khỏi hoài nghi có phải bạn Đoàn đang muốn trả đũa hay không. Mẹ Đoàn Ngôn ngồi đối diện tôi, so với đoạn quảng cáo trong TV kia thì không khác là mấy, thế nhưng vấn đề không phải là tôi có xe hay có nhà hay không, vấn đề là tôi là đàn ông, không thể nói với dì ấy rằng: Bọn cháu gạo đã nấu thành cơm rồi, dì nói xem bây giờ phải làm sao.

Mẹ hắn so với ngày trước thì gầy hơn nhiều, trước kia mẹ hắn đậm người, thoạt trông rất có khí thế, khiến đám bọn tôi mỗi lần muốn rủ Trứng muối ra ngoài chơi, đứa này đùn đẩy cho đứa kia không dám gõ cửa. Hiện tại dì ấy gầy như vậy, không còn vẻ uy nghiêm như ngày trước, không biết là do tuổi tác hay do mấy năm này bị chuyện của hai đứa tôi làm cho suy nghĩ nhiều. Bầu không khí cứng ngắc, cả hai mẹ con hắn đều ngồi rất nghiêm chỉnh, làm tôi cầm đũa có chút xấu hổ, đang định buông đũa thì mẹ Đoàn Ngôn nói: “Ăn cơm đi, có gì để ăn xong rồi hẵng nói, đừng vì mẹ tới mà khó chịu.” Sau đó dì gắp cho tôi một ít rau. Tôi đột nhiên nhớ tới mẹ mình, mỗi lần tôi cùng bà cãi nhau, bà vừa tức giận vừa cắn răng nói “Để lát nữa mẹ tính sổ với mày!” sau đó gắp món tôi thích ăn nhất vào bát. Hình như người làm mẹ nào cũng vậy, tôi còn chưa nói chuyện với bố mẹ mình, tôi nghĩ, nếu mẹ mà biết, phỏng chừng tôi cũng chẳng khác Trứng muối là mấy, cũng sẽ bị bố đánh một trận, sau đó sẽ bị nhốt ở trong nhà, mẹ khóc mong tôi cải tà quy chính, ngày ngày lo lắng xem tôi có quay đầu lại hay không. Nghĩ đến đây, trong lòng có chút khổ sở.

Cơm nước xong tôi đi lấy nước hoa quả, ba người ngồi ở phòng khách không nói gì, TV mở ra cũng chẳng ai xem. Mẹ Đoàn Ngôn cất tiếng trước. “Sau này hai đứa định thế nào?” Trứng muối trầm mặc, tôi khe khẽ lắc đầu. Dì lại hỏi: “Đã nói với người trong nhà chưa?”, tôi lại tiếp tục lắc đầu. Nói đến đây dì thở dài. “Mấy đứa nhỏ này, lúc nào cũng nghĩ mình đã lớn, mình đã có thể làm chủ mọi chuyện, nhưng trong mắt cha mẹ thì có lớn đến mấy vẫn chỉ là con trẻ mà thôi. Thời đại bây giờ không giống như trước đây nữa, cũng chẳng trông đợi mấy đứa chuyện nối dõi tông đường gì cả. Dì và bố Đoạn Ngôn cũng có lương hưu, không cần hai đứa phải chiếu cố, chúng ta lo là lo các con sau này ra ngoài xã hội… Đừng nghĩ xã hội bây giờ đã thoáng hơn rồi, không đâu con, áp lực vẫn còn lớn lắm. Các con cũng đừng chê chúng ta người già bảo thủ, dù sao xã hội bây giờ vẫn còn chưa cởi mở, hiện tại mới hai mươi mấy tuổi còn không sao, chờ đến khi hai đứa ba mươi bốn mươi mà vẫn chưa kết hôn sinh con xem, hai người đàn ông ở chung một chỗ, người khác nhất định sẽ nhìn vào mà bàn tán.”

Tôi nhìn mẹ Đoàn Ngôn, lời dì nói tôi chẳng thể cãi lại, dì nói rất đúng. Nhiều năm như vậy, hẳn dì cũng đã cố gắng thuyết phục bản thân, thuyết phục cha Đoàn Ngôn rồi. Hai năm này tuy họ không cho Trứng muối trở về, nhưng bình thường dì vẫn sẽ gọi điện hỏi thăm chúng tôi. Tôi nói với dì. “Dì à, lời dì nói chúng con đều hiểu. Con chỉ muốn, nhân lúc mình còn trẻ, có thể cùng người mình yêu ở cạnh nhau, làm những điều mà mình muốn. Bọn con định đợi đến lúc thích hợp rồi sẽ gặp chú để thưa chuyện, mong chú có thể hiểu được. Con cũng không biết bọn con có thể kiên trì được bao lâu, nhưng chí ít cho đến lúc này, con và anh ấy vẫn còn yêu nhau. Trên đời này có rất nhiều cặp đôi từng bị chia rẽ, sau đó cả đời không buông bỏ được. Con chỉ muốn con và Đoạn Ngôn có thể thuận theo tự nhiên, có lẽ một ngày nào đó, con và anh ấy thấy đoạn tình cảm này không thể tiếp tục được, sau đó sẽ kết hôn sinh con, cũng không còn nhớ thương người kia nữa.”

Mẹ Đoàn Ngôn nghe xong thở dài, xoa xoa đầu tôi nói. “Thật tâm như vậy, dì cũng không biết nên vui hay nên buồn đây. Tiểu Chiêu à, đến giờ dì vẫn rất thích con, con và Ngôn Ngôn cũng coi như cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy dì đã sớm quen, coi con như chính con đẻ mình. Nói thật, lúc dì nghe Ngôn Ngôn bảo ở cùng với con, trong lòng dì cũng có chút nhẹ nhõm, dù sao cũng biết con từ nhỏ đến lớn, dì biết con là một đứa trẻ ngoan. Con cùng với Đoàn Ngôn nhà dì, tuy lời chúc phúc thật khó nói, nhưng dì cũng mong hai đứa có thể hòa hợp. Cha Ngôn Ngôn không cần phải quan tâm đâu, dù gì cũng là con trai mình, khi nào thì về ăn một bữa cơm đi, tuy ông ấy không nói nhưng trong lòng vẫn rất nhớ con.” Đoạn Ngôn tỏ vẻ thờ ơ, ngồi bên cạnh cầm chiếc điều khiển từ xa, nhưng mũi đã sớm hồng hồng, mắt cũng mờ hơi sương, bàn tay nắm điều khiển rất chặt. Tôi đưa tay qua an ủi hắn, mẹ Đoạn Ngôn thì vỗ đầu hai đứa tôi.

Mẹ Đoàn Ngôn nán lại thành N ở mấy ngày, Trứng muối định nhân mấy ngày đưa mẹ đi khắp nơi. Ngày đầu tiên hai người đi xem cảnh gì đó, sang đến ngày thứ hai thì mẹ Đoàn Ngôn kêu ngoài trời nóng quá nên lôi hắn vào siêu thị. Ngày thứ ba thấy Trứng muối không có chút tích cực nào, dì liền đuổi hắn về đi làm. Trứng muối cũng thoát cảnh bồi mẹ đi dạo phố, đưa cho mẹ thẻ của mình tỏ vẻ hiếu thuận. Mấy ngày này là hạnh phúc nhất, mỗi lần tan làm về nhà đều thấy mẹ Đoạn Ngôn làm một bàn cơm ngon, làm tôi nhớ lại trước đây từng qua nhà Trứng muối ăn, mùi vị vẫn ngon như khi ấy.

Ngày hôm nay mẹ Đoàn Ngôn phải về, trước khi lên xe dì nói với Đoàn Ngôn: Đừng để ý ba con, ông ấy nhớ con lắm, nhớ về nhà đấy. Về đến nhà, Trứng muối ôm tôi khóc thật lâu, đã lâu rồi tôi không thấy hắn khóc như vậy, ủy khuất mấy năm trời rốt cuộc vỡ òa, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Vậy còn tôi thì sao?

Có lẽ tôi cũng nên về nhà cùng mọi người nói chuyện một chút.
Bình Luận (0)
Comment