*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Băng Di
Bởi vì sờ không tới được nhược điểm của Tiết Trạm nên lần chiêu binh này Dịch Hùng có chút thu liễm, chỉ cần tiến đến báo danh đều để lại danh sách, đợi ba ngày sau chính thức vào doanh. Phải biết là lần này tham hay không tham không như nhau, ở dưới tầm mắt của Tiết Trạm buổi sáng gã phải bỏ ra một số người trong danh sách, cũng là lần đầu tiên gã phải làm vậy. Ba ngày qua đi, khi Dịch Hùng còn đang tìm cách dối trên gạt dưới thì Cẩm y vệ tìm đến Hổ Báo Doanh.
Lúc đó Tiết Trạm chỉ phòng dành cho doanh quan, nhìn về phía Kỉ Cương cười: “Mọi người tại đây, phiền toái Kỉ huynh rồi.”
Đám Cẩm y vệ còn lại hơi chua răng, chạm mặt tổng cộng mới vài lần đã thành ‘ Kỉ huynh’ rồi? Thế tử ngươi còn có thể càng thành thạo hơn nữa không?
Kỉ Cương cong khóe môi hoàn mỹ của mình: “Đảm đương giám thị bách quan tất nhiên là chức trách của Cẩm y vệ ta.” Ngụ ý chính là đừng lôi kéo làm quen, bản quan nuốt không trôi!
Bị quăng cho vẻ mặt cao lãnh, Tiết Trạm vẫn da mặt dày nói: “Nói như thế nào cũng đều là phiền toái Kỉ huynh chạy đến một chuyến. Lần trước vội vã không thể nhiều lời vài câu, cũng không định ra được ngày mở tiệc chiêu đãi, A Trạm cảm thấy sắp đặt không qua trùng hợp, vậy ngày hôm nay được không? Nếu Kỉ huynh cảm thấy không tiện thì ngày mai cũng được.”
Chủ tử, là ai người cũng dám chọc ghẹo nha! Ngô Dụng xoay mặt đi.
Tráng sĩ, xin nhận một cái cúi đầu của chúng ta! Cả đám cẩm y vệ vẻ mặt bội phục + kinh khủng.
Kỉ Cương bình tĩnh nâng nâng mí mắt: “Không rảnh.”
Nghe đến đó Dịch Hùng bỗng nhiên sinh lệ khí đánh về phía Tiết Trạm. Mọi người phản ứng không kịp, Tiết Trạm nhấc chân, một cước đem người đá bay ngược ra ngoài.
Mọi người thật sự hấp một ngụm khí lạnh. Một hán tử hơn một trăm cân nói đá liền đá, khí lực phải lớn bao nhiêu a?
Đám Cẩm y vệ lập tức nghiêm nghị kính trọng. Cường giả chân chính như vậy đáng giá tôn kính!
Đôi mắt Kỉ Cương nheo lại. Đối phương đột nhiên vồ đến, ngay cả y cũng phản ứng không kịp, nhưng hắn không chỉ có phản ứng kịp mà khí lực còn lớn như thế, nếu có chuẩn bị còn không nói, nhưng rõ ràng chính là tình thế đột nhiên biến..... Xem ra tân thế tử này cũng không phải vô hại như vẻ bề ngoài.
Dịch Hùng bị một cước này đá bay đi cũng không bò dậy nổi, Tiết Trạm đi qua dùng mủi chân câu cằm đối phương lên, nhìn vết máu trên khóe miệng của đối phương, cười nhạo một tiếng: “Ngay cả một cước của ta còn không đỡ được làm sao làm phó doanh chính, ngươi không thẹn ta thay ngươi thẹn.”
Dịch Hùng nuốt xuống một miệng máu, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tiết Trạm: “Hoá ra nhiều ngày như vậy ngươi đều đang diễn trò!”
“Diễn trò?” Tiết Trạm nhếch khóe miệng: “Với loại vai diễn nhỏ như ngươi ta còn cần phải diễn trò? Nếu không phải chuyện chiêu binh quả thực cần nhân thủ, ngày đó lúc mới vừa gặp mặt ta đã thưởng cho ngươi vài quân côn ném vào nha môn ở kinh rồi.”
“Đê tiện!”
“Đê tiện?” Tiết Trạm lạnh lùng cười: “Không bì kịp một phần mười của ngươi.”
Ánh mắt Tiết Trạm quá mức lạnh giá làm cho Dịch Hùng nghĩ lại mà sợ, môi run run bắt lấy cổ chân Tiết Trạm, trong mắt một mảnh hoảng sợ: “Thế, thế tử, ta là thân thích nhà mẹ đẻ của Hầu phu nhân, không nhìn mặt tăng cũng nên xem mặt phật, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”
Tiết Trạm nhấc chân giẫm lên cổ tay đối phương hung hăng nghiền áp, hắn theo đó nói: “Ỷ vào thân phận thân thích tầng này, ngươi lừa bịp thế tử đường huynh của ta, ngoài mặt một bộ bên trong một bộ, kéo bè kết phái, bằng mặt không bằng lòng, lòng tham không đáy, hiện giờ thế tử đường huynh của ta bị ngươi làm hại đã đánh mất tánh mạng, ngươi còn nhắc đến quan hệ thân thích với ta? Sách!” Tuy rằng cùng một tông mạch nhưng hắn không giống Tiết Hằng thích ăn chay, hắn chỉ quen ăn thịt! “Có di ngôn gì tới cửu tuyền rồi nói với thế tử đường huynh của ta đi.”
Dưới chân đột nhiên phát lực, Dịch Hùng phát ra tiếng kêu đau như heo bị giết, từ nhỏ ỷ vào điểm quan hệ ấy hắn chưa nếm qua khổ ải gì, từ khi nhập Hổ Báo Doanh, dựa vào chút thông minh nho nhỏ lại như cá gặp nước, nhưng cố tình gặp phải Tiết Trạm này không tuân theo các quy tắc nào. Âm mưu quỷ kế gì ở trước mặt nắm đấm của hắn đều là mây bay!
Cẩm y vệ đem người tha ra bên ngoài, Dịch Hùng một bên đang cầm lấy cái tay đau thấu tim gan vừa cầu xin tha thứ: “Thế tử, thế tử, ta ngu ngốc như heo, ta nhất thời hồ đồ, ta cũng bị người khác dụ dỗ mà, thế tử, thế tử....”
Theo tiếng hô đi xa, Dịch Hùng đâu biết khổ sở vừa rồi mà hắn chịu mới bất quá là chín trâu mất sợi lông – không đáng kể.
Cẩm y vệ quay lại nhanh như gió, những binh sĩ đều nhìn thấy rõ ràng một màn này mặc kệ là tân binh hay là lão binh một khắc tại đây bất giác sau gáy lạnh run.
“Tập hợp!” Ngô Dụng tiếp tục rống to: “Mọi người trước sau cách xa nhau khoảng cách một cánh tay, trái và phải cách xa nhau hai nắm tay, mỗi đội đứng một hàng! Đứng tốt cho lão tử!”
Ngươi đụng ta, ta đụng ngươi phân tán không thể tả, căn bản không trật tự, tân binh mới chiêu đứng lung tung như vậy thì không nói, nhưng ngay cả lão binh nơi ấy cũng không tốt hơn được! Ngô Dụng tức giận suýt nữa muốn thưởng cho mỗi người một roi.
Ngô Dụng nhíu mi tiếp tục sửa sang lại đội hình.
“Ngươi! Đi qua bên trái hai bước! Bên kia, tiếp tục đi!
“Ngươi, lui về phía sau hai bước! Phía trước đi trước hai mươi bước! Chuyển về phía sau!”
“Hiện tại hai tay nắm lại! Ngẩng đầu ưỡn ngực! Hai chân mở ra đứng ngang vai!
Mấy người đứng không tốt bị Ngô Dụng đạp cho một cước: “Chưa ăn cơm hả! Đứng tốt cho ta!”
Đối phương giận mà không dám nói gì, bật người đứng lên cho tốt.
“Mọi người nhớ cho tốt những người đứng xung quanh cho ta! Nhớ vị trí của mình! Về sau tập hợp không có trưởng quan cho phép thì không được đứng sai, nếu không, phạt chạy quanh doanh địa hai mươi vòng!”
Tân binh, lão binh cùng nơi hơn hai nghìn sáu trăm con người, hai nửa tách ra đứng tốt, trung tâm tách ra khoảng cách hai mươi bước, mỗi mười người một hàng, mỗi mười hàng thẳng đứng là một đơn vị, thì nhiều hơn hai mươi sáu tiểu đội một chút.
Đội ngũ sửa sang lại tốt, Tiết Trạm dẫn La Nhất, Triệu Thập Nhất đi đến.
Phía dưới lặng ngắt như tờ, Ngô Dụng tức giận muốn ngã ngửa, đứng ở lân cận trở người rống giận: “Vấn an trưởng quan! Câm điếc hết rồi sao!”
Đám binh sĩ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, thanh âm so le không đồng đều vang lên ‘Trưởng quan hảo’. Ngô Dụng lại càng giận dữ: “Âm thanh bị chó ăn rồi hả? Biết hai chữ ‘ đều nhịp’ viết như thế nào không?!Nói lại cho ta!!”
Âm thanh lần này có to hơn, thế nhưng Ngô Dụng vẫn không hài lòng
“Lần nữa!”
“Lại lần nữa!”
“Lần nữa cho lão tử!!! Vấn an cũng làm không tốt thì cứ hét đến ngọ cho lão tử! Lần nữa!”
Hét đến cuối cùng cuống họng muốn tắt, Ngô Dụng mới vừa lòng một chút, ưỡn ngực sải chân đi phía trước vừa đứng: “Thế tử! Hai nghìn sáu trăm ba mươi lăm người tập hợp xong!”
Tiết Trạm nhíu mi: “Làm sao thiếu đi mười một người?”
“Nói là xin phép nghỉ.”
“Xuy, ai có quyền hạn chuẩn cho bọn họ nghỉ? Bắt đầu ngày hôm nay bảo bọn họ không cần đến đây. Hổ Báo Doanh của ta không dung loại binh lính không có kỷ luật này.” Tiết Trạm chỉ một câu nhẹ nhàng định xong vận mệnh của mười một con người, không người nào nghe mà không lạnh cả người.
Tầm mắt đảo qua đám binh sĩ, Tiết Trạm trầm giọng: “Ta mặc kệ trước kia các ngươi đến từ nơi nào, xuất thân là gì, tân binh hay lão binh đều như nhau, nếu vào binh doanh của ta hết thảy đều phải nghe ta!”
“Binh lính của ta phải phục tùng, kiên nghị, quả cảm, năng lực xuất sắc, các ngươi còn chưa đủ tư cách!”
“Năm ngày này là thời gian đào thải, nếu không đạt tới tiêu chuẩn thì đào thải, lão binh cũng thế!”
Lời này vừa nói ra lập tức sôi trào một mảnh, có lão binh dẫn đầu bật người nhảy ra phản đối: “Dựa vào cái gì muốn chúng ta cùng đào thải giống như tân binh! Ta!”
Tiết Trạm một cước trực tiếp đạp tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kẻ nửa ngày không đứng dậy nổi: “Người nghi ngờ mệnh lệnh của trưởng quan, đào thải! Niệm ngươi là vi phạm lần đầu, sau giải tán phạt chạy mười vòng binh doanh!”
Khí tràng quá mức cường đại áp đến đám binh sĩ ứa ra mồ hôi lạnh.
“Kẻ nào không phục tòng theo mệnh lệnh của trưởng quan, đào thải!”
“Kẻ nào lười biếng giở thủ đoạn ức hiếp đội hữu, đào thải!”
“Kẻ nào lén đánh nhau gây sự, đào thải!”
“Thể lực không đủ, năng lực nhỏ yếu, đào thải!”
“Không rõ quân kỷ, cố tình vi phạm, đào thải!”
Năm điều đào thải nghe xong khiến lòng người căng thẳng, đâu biết Tiết Trạm mới nói có một ít, mà những gì hắn nói đều là trong tinh anh lựa chọn tinh anh, đáng tiếc tình huống hiện tại không cho phép hắn, hắn cũng chỉ từ từ làm quen, cuối cùng quét mắt một vòng.
“Điều cuối cùng, không kiên nhẫn, không chịu nổi, đào thải!”
Hắn ghét nhất dài dòng, có thể xử dụng nắm tay nói chuyện tuyệt không dùng miệng, nhưng hắn sợ nhất thời xuống tay quá nặng sẽ có người tàn tật thì không tốt.” Chung quy lại chỉ có hai điều: Phục tòng hoặc là cút khỏi Hổ Báo Doanh! Đừng cò kè mặc cả với ta! Các ngươi còn không có tư cách!”
Cuối cùng, Tiết Trạm hỏi: “Nghe hiểu chưa?!”
“Hiểu được!”
Có tiền lệ vấn an phía trước, ít nhất âm thanh chỉnh tề, nhưng Tiết Trạm vẫn nhíu mi rống to: “Âm thanh bị chó ăn?!”
“Hiểu được!!”
“Một đám chưa ăn cơm?! Nói lớn lên!!”
“Hiểu được!!!”
Tiết Trạm lúc này mới hơi hơi vừa lòng.
“La Nhất, Triệu Thập Nhất.”
La nhất, Triệu Thập Nhất nãy giờ vẫn làm phong nền đều nhịp tiến lên một bước, hai thanh âm cùng hô: “Có!”
“Từ giờ trở đi ta đem những người này giao cho các ngươi, thời gian năm ngày đào thải, không cần giới hạn nhân số, giảm đến vừa lòng mới thôi. Hiểu được?”
“Hiểu được!”
Lúc này Tiết Trạm mới lộ ra ánh mắt vừa lòng. Nhìn xem, đây mới là bộ dáng quân nhân nên có!
La Nhất, Triệu Thập Nhất đều là thuộc hạ Tiết Trạm huấn luyện ra, từ nhỏ huấn luyện đến lớn, chua chát trong đó đừng nói ra thì hơn. Hiện giờ rốt cục cũng có cơ hội huấn luyện người khác, hai người lập tức cùng hăng tiết gà nhiệt tình mười phần.
Một người một bên bắt đầu chia đôi.
” Ta là phó giáo quan của các ngươi, La Nhất. Không muốn bị đào thải, không muốn bị đuổi ra khỏi Hổ Báo Doanh trở thành mèo bệnh mọi người đều biết, thì vực dậy tinh thần ứng đối, hiểu chưa?”
“Hiểu được!”
” Tốt lắm. Hiện tại bắt đầu xuất doanh, tốc độ chạy luân phiên, lộ trình hai mươi dặm! Ta cảnh báo trước, roi trong tay ta không phải ngồi không, không muốn bị đánh thì cố gắng chạy, chạy không nổi cũng phải chạy, chạy không xong không cho phép ăn cơm!”
“Những ai thật sự không muốn chạy, tự mình cút ra khỏi Hổ Báo Doanh cho ta! Trong binh doanh không cần người nhu nhược! Hiện tại! Bảo trì đội hình, chạy!”
Lão binh quen hưởng thụ lên tiếng oán than dậy đất, có người nghĩ muốn nhảy ra mặc kệ thì bị đồng bạn kéo lại.
“Hiện tại nhảy ra là bị trừng phạt ngay, chờ ngày mai, mười một người xin phép còn có Dịch Hùng bị Cẩm y vệ mang đi không phải chi thứ đệ tử của quan gia nhất đẳng thì cũng là quan hệ thân thích. Tiết Trạm không biết nặng nhẹ làm ra chuyện lớn như vậy, lộ ra tuyệt đối sẽ có người cho hắn một đòn. Lúc này thì vui rồi, trở về mới biết là to gan lớn mật chọc phải tổ ong vò vẽ.”
Trong Hổ Báo Doanh đều là cá nhân liên quan, việc này cũng không phải là bí mật gì, nắm một chỗ mà động toàn thân, con cháu chi thứ ngày thường cũng không ai vừa ý, nhưng sẽ quan hệ đến vấn đề mặt mũi khi họ thực sự bị ức hiếp, vì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ mà, việc này không để yên đâu, khẳng định sẽ chọc đến trước mặt hoàng đế.
Vấn đề là Tiết Trạm đang chờ chọc đến trước mặt hoàng đế. Bởi vì chỉ có chọc đến trước mặt hoàng đế hắn mới bắt đầu chuyện sau đó cho tốt được.
Bất quá trước khi chọc đến trước mặt hoàng đế hắn phải về Hầu phủ trước một chuyến, chẳng qua là vừa trở lại Hầu phủ, hầu phu nhân Lưu thị nghe thấy tin tức trước liền cho người gọi hắn qua.