“Theo ý của Hầu phu nhân là bảo cháu đem sinh ý giao lại?” Tiết Trạm vừa mới chuẩn bị uống trà, kết quả vừa nghe xong ý tứ của Lưu thị lập tức tâm tư uống trà cũng không có. Buông chén trà xuống, Tiết Trạm nhớ tới mới trước đây Hầu phu nhân Lưu thị đối với hắn cũng là nuông chiều có thêm, chỉ là sau khi lão nhân bỗng muốn đem Hầu phủ truyền lại cho hắn, mới biết được trước kia Hầu phu nhân Lưu thị đối tốt với hắn là vì để mình giành được cho mình danh tiếng tài đức tốt, chỉ cần đụng vào ích lợi của nàng, loại này hình tượng hư vinh gì đó lập tức liền hóa thành hư ảo.
Lưu thị đoan chính tựa vào nhuyễn tháp, váy lụa xòe rộng, hai tay khép lại nhẹ nhàng đặt ở trên đùi, đôi bàn tay màu sắc xinh đẹp móng tay được cắt tỉa bảo dưỡng tỉ mỉ, tay phải lấy góc độ hoàn mỹ nắm lấy một góc khăn lụa, khăn lụa trắng như tuyết buông xuống phía dưới váy cũng là thứ được thiết kế tỉ mỉ, thắt lưng thẳng tắp nâng chiếc gáy nhỏ nhắn, cằm hơi cúi. Rụt rè, cao quý lại khiêm tốn hữu lễ, Lưu thị phụ dung phụ nghi tỉ mỉ chăm chút đến mỗi một cái bước chân, mỗi một cái giương mắt thậm chí đến độ cung của khóe miệng khi mỉm cười.
Nữ nhân như Lưu thị được xưng là phụ nữ kiểu mẫu, ngay cả hoàng hậu trong cung cũng từng khen ngợi qua.
” A Trạm phải vội chuyện của Hổ Báo Doanh nào có thời gian rảnh rỗi vội đến chuyện sinh ý trong nhà, phân tâm như vậy cũng quá vất vả cho cháu.”
Nghe xem, Lưu thị luôn luôn có biện pháp đem chuyện toan tính u ám dơ bẩn nói ra thật công khai, nếu ai không rõ đích thật còn tưởng rằng Lưu thị thật là một người có tấm lòng khoan dung đại lượng.
“Sinh ý liên quan đến căn cơ của Hầu phủ, ai sẽ tiếp nhận được?”
Lưu thị quay đầu, vẻ mặt khéo léo làm cho người ta cảm thấy dịu dàng, nụ cười chưa từng buông xuống, màng bên nhĩ thất được xốc lên, Tiết Kì, Tiết Lang đi tới.
“Nhị ca.”
“Nhị ca.”
Tiết Kì mười chín, Tiết Lang mười tám, một người kém hắn hai tháng, một người kém hắn một tuổi, là con vợ lẽ của Định Viễn hầu Tiết Tấn Chi.
” A Kì, A Lang cũng lớn rồi, là lúc nên vì trong phủ phân ưu.”
Mười mấy năm trước đều nuôi dưỡng giống như nuôi phế vật, hiện tại nhảy ra giúp hắn phân ưu?
Tiết Trạm cũng phải tức giận đến mức bật cười.
“Thứ cho điệt nhi không thể đồng ý. Đừng nói đến chuyện bọn họ chưa làm qua sinh ý, cho dù đã làm, đây cũng không phải chuyện tam qua lưỡng tảo tiểu đánh tiểu nháo, há có thể xem như trò đùa.”
Lưu thị vò chặt khăn tay: “Ta đây cũng là vì tốt cho A Trạm mà thôi, một mình dù sao tinh lực cũng có hạn, cuối cùng cũng không thể để A Trạm luôn vất vả vừa quản Hổ Báo Doanh mà còn chú ý chuyện trong nhà. Hơn nữa quý như thế tử lại để ý mọi việc vặt vãnh trong nhà, nói ra cũng không lọt tai.”
“Cháu đã để ý nhiều năm như vậy, đã quen rồi. Nếu không có việc gì, Hầu phu nhân. Cháu đi trước một bước.”
Lưu thị không thể the thé rống lên được đành phải trơ mắt nhìn người rời đi, Tiết Kì, Tiết Lang đối diện nhìn nhau.
Tiết Kì, Tiết Lang mười mấy năm trước tựa như linh vật trong phủ, mỗi ngày việc cần làm đó chính là ăn chơi giải trí vui vui vẻ vẻ, cái gì cũng không thiếu cũng sẽ không ít hơn người khác, so với con vợ lẽ nhà khác tốt hơn nhiều lắm, nhưng nếu muốn nắm quyền cũng không có khả năng. Bởi vì là võ tướng, muốn đọc sách để trở nên nổi bật con đường văn thần cũng là bước vào ngõ cụt.
Rời khỏi tầm mắt của Lưu thị, Tiết Kì giật nhẹ quần áo trên người: “Thực không quen mặc như vậy, vẫn là áo tay bó ngày thường thoải mái hơn.”
Tiết Lang nở nụ cười: “Huynh nên biết chừng đi, ngày thường muốn mặc còn không được mặc đâu.”
” Đúng nha, huynh chính là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Tiết Lang cười nhạo.
Bên mái hiên Hạ Thúy xinh đẹp đi đến, nhúng gối hạ thấp người: “Tam gia, Tứ gia, Nhị gia cho mời đến diễn võ trường.”
” Nhị ca có nói cái gì không?”
” Đi diễn võ trường còn có chuyện gì khác nữa sao? Tiết Kì liếc Tiết Lang: “Nhị ca phỏng chừng đang nghẹn, muốn thu thập chúng ta một chút đấy.”
Tiết Lang run run, nhìn Hạ Thúy lấy lòng nói: “Hạ Thúy cô nương, chúng ta có thể không đi không?”
Hạ Thúy lại hạ thấp người, trả lời cũng chém đinh chặt sắt: “Không thể.” Mệnh lệnh của chủ tử là dẫn bọn hắn đến diễn võ trường, nếu không làm tốt vậy nàng cũng cũng chỉ có thể dùng vũ lực áp đi.
Định Viễn hầu là võ tướng, diễn võ trường tuyệt đối là cảnh tượng các kiểu binh khí toàn bộ đều đủ cả, hai huynh đệ đã từng phi thường quen thuộc với nơi này, khi đó lão Hầu gia dồi dào tinh lực liền thích đem đám tôn tử bọn họ ra gây sức ép vui đùa, chính là sau đó tinh thần và thể lực giảm đi, lại vì nguyên nhân nào đó mà đối với nơi này dần dần xa lạ.
Nhưng những đau khổ ăn phải ở đây bọn họ vẫn nhớ kỹ. Quan trọng là … Nghĩ muốn quên cũng không thể quên được nha.
Hai người vừa đến diễn võ trường đã thấy Tiết Trạm ném mộc côn tới.
Tiết Trạm tự mình rút ra một cây: “Cùng lên đi.”
Hai người bị mộc côn ném trúng đau đến kêu rên, chỉ do dự một chút côn ảnh đã đánh tới, cuống quít nâng cánh tay đỡ liền bị chấn đến tê dại.
Côn ảnh đâm thẳng lại quét ngang, cả hai bị chấn liên tục lui về phía sau ba bước.
Hai mắt Tiết Trạm híp lại: “Không muốn chết rất thảm thì để tâm một chút.”
Bị Lưu thị đột nhiên gọi đến, vừa ra khỏi cửa hai người vốn có chút tức giận, hiện giờ lại bị ép sát từng bước, tâm huyết vừa dâng liền lớn mật nghênh chiến.
“Vậy Nhị ca, xin đắc tội!”
Đáng tiếc, giấc mộng rất đẹp nhưng hiện thực tàn nhẫn, chuyện từ nhỏ đã trải qua hiện tại lớn lên cũng như nhau, thậm chí ngay cả cách bị đùa giỡn cũng giống nhau làm người ta không thể trở mình, dựa theo tốc độ cùng lực đạo, hai người bọn họ cùng xông lên vài lần đều không được. Sự thật thắng hùng biện, cho dù nếu không chịu phục có thể làm sao?
“Lại đến!” Mộc côn trực tiếp đem hai huynh đệ ném đi, Tiết Trạm thu côn ra phía sau lưng.
Vừa mới thời gian chén trà nhỏ mà mặt mũi hai người đã xanh xanh tím tím, thân thể được quần áo che chở cũng không ít vết thương.
Mộc côn thân mật tiếp xúc cùng thân thể hết lần này đến lần khác, thể nghiệm đau đớn tương phản hoàn toàn với thoải mái ôn nhu, quả thật tra tấn thể xác và tinh thần của hai người, ở lần thứ mười lăm bị ném đi, tiếp xúc thân mật với mặt đất, Tiết Lang một thân chật vật giận dữ ném mộc côn đi, hung hăng trừng Tiết Trạm: “Nhị ca, tức giận trong lòng huynh, có bản lĩnh đi tìm người chọc giận huynh giải quyết đi, ở trong này lấy chúng đệ làm nơi trút giận thì làm hảo hán cái quái gì?”
Tiết Trạm giương mắt: “Các đệ cho rằng ta bắt các đệ làm nơi trút giận?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Tiết Lang kéo Tiết Kì đã muốn bạo phát: ” Có những chuyện đệ đã sớm muốn nói, hôm nay không nói không được! Đại ca là thế tử, từ xuất thân đã nhất định được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, Nhị ca lại được gia gia yêu mến nhất, có thứ gì đều cho các huynh trước! Cũng không có cách nào, ai kêu các huynh là dòng chính chúng đệ là chi thứ chứ? Nhưng chuyện này là lỗi của chúng đệ sao? A? Trách chúng đệ sao? Nếu đầu thai mà được lựa chọn đệ tình nguyện vào một nhà bình thường cũng tốt hơn dấn thân vào Hầu phủ!”
Phản ứng của Tiết Trạm là một người một côn trực tiếp đánh tới.
Hai huynh đệ trực tiếp hộc máu, nằm trên mặt đất nửa ngày không đứng dậy nổi.
“Oán trời oán đất, tự thấy xót xa cho chính mình sao? Các ngươi có từng tỉnh lại hay có từng tranh thủ vì mình chưa? Không thể tuyển văn nhưng có thể tuyển võ, chỉ cần các ngươi có tâm, gia gia sẽ cự tuyệt việc các ngươi gánh vác bớt cho gia tộc sao? Bá phụ sẽ ngăn cản các ngươi trở nên nổi bật sao? Là các ngươi chỉ lo yên tĩnh ở trong thế giới bi quan của chính mình không có chí tiến thủ. Quay đầu lại oán trời trách đất, sách, ta nếu là các ngươi đã sớm đâm đầu vào tường chết! Đỡ lãng phí lương thực!”
Hạ Thúy chứng kiến từ đầu đến cuối âm thầm chua răng. Chủ tử người đem hai người đánh thành đầu heo còn chưa nói, lời nói ác độc như vậy cũng nói ra được? Cẩn thận hai người thật sự đâm đầu chết cho người xem nga!
Cũng may hai huynh đệ còn không có hành động theo cảm tình đến mức độ như vậy.
” Ta sẽ nói với bá phụ cho các ngươi ra khỏi Hầu phủ, tiểu viện có sẵn, người hầu tự mình chuẩn bị, hết thảy xong xuôi thì đến gặp ta nói chuyện. Về phần nói như thế nào, nói chuyện gì, dựa theo thực lực của hai người đem ra cho ta xem một chút.” Cuối cùng miết mắt nhìn hai cái đầu heo, hướng Hạ Thúy gật đầu: “Trở về đem thuốc trị thương tốt đưa qua.”
Hạ Thúy hạ thấp người: “Vâng.”
Định Viễn hầu hồi phủ liền cùng với Tiết Trạm thương nghị chuyện Cẩm y vệ bắt người.
Tiết Tấn Chi nghe xong từ đầu đến cuối, thật lâu câm lặng, sau một lúc trong mắt lộ ra vẻ hối hận: “Quan hệ đặc thù của Hổ Báo Doanh cho đến tất cả chuyện quân vụ ta đều không thể hỏi đến. Nếu sớm biết, cho dù ta bị ngự sử can gián cũng phải nhúng tay một phần, cho tới bây giờ muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.”
“Là do tiểu nhân quá mức giả dối. Bá phụ cũng xin đừng quá mức tự trách.”
Tiết Tấn Chi đĩnh thẳng lưng, trên mặt hiện lên vẻ kiên định: “A Trạm mạnh tay làm đi, cho dù đem trời chọc thành lỗ thủng ta cũng chống đỡ cho cháu!”
Bác, cháu hai người thương nghị phương án ngày mai trước ngự tiền đối tấu, cuối cùng Tiết Trạm đem chuyện hôm nay theo như lời Lưu thị nói lại.
“Chuyện sinh ý của Hầu phủ không phải là nhỏ, nên cháu cự tuyệt đề nghị của thím, cháu dự định để Tiết Kì, Tiết Lang ra khỏi phủ lịch luyện một phen trước, sau đó mới quyết định để ai tới tiếp nhận. Tóm lại hai người cũng tới tuổi nên gánh vác trách nhiệm rồi, bất quá, thím nơi đó còn cần bá phụ nói một chút.”
” Chuyện sinh ý ta sẽ nói là chủ ý của ta, chẳng qua là phải vất vả A Trạm rồi.”
” Không vất vả, dù sao sinh ý đã có tiền lệ, thường ngày lại có các chưởng quầy trông nom, cuối tháng quy lại xem sổ sách là được.”
Nói đến chuyện này Tiết Tấn Chi cũng không yêu cầu quá đáng, trầm ngâm một tiếng nói: “Về phần Tiết Kì, Tiết Lang, cháu cũng đừng quan tâm, ta trở về phái hai đứa nó đi cùng, tóm lại không thể để kẻ vô tích sự như vậy thêm nữa.”
” Nếu có việc gì cần hỗ trợ bá phụ cứ việc nói.”
” Hảo, cháu vội trở về đi.”
Tiết Trạm bồi lão thái thái Bạch Nhã ăn bữa cơm, liền cỡi khoái mã quay về Hổ Báo Doanh nhìn chằm chằm, Tiết Tấn Chi ra ngoài một chuyến, thời gian mặt trời lặn hồi phủ liền trực tiếp đi đến hậu viện chủ trạch. Lưu thị nghe thấy tin tức chân thành xuất môn nghênh đón, tự tay tiếp áo khoác, tự tay dâng khăn nóng, trên mặt mang theo ý cười, vẻ mặt đoan trang bộ dáng thông thạo, còn ôn nhu hỏi việc vặt mấy ngày nay.
Tỷ như Hầu gia ban ngày có ăn ngon không, có nóng hay lạnh gì không, chuyện làm không xong đừng quá chịu khó làm việc.
Mặc cho ai nghe xong đều phải khen một tiếng đây là nàng dâu mới nhà ai? Hiền lương thục đức như thế đúng là nữ tử mẫu mực mà.
Vấn đề là Lưu thị cũng không phải nàng dâu mới, mười bốn tuổi nàng gả vào Hầu phủ, đến nay đã hai mươi năm hơn, mỗi ngày hiền lương thục đức như một ngày, giống như tấm gương. Vừa mới bắt đầu, Tiết Tấn Chi cũng vui mừng vì mình cưới được thê tử tốt, nhưng càng sống chung với nhau lâu càng hiểu ý mà tâm lạnh. Hành vi cử chỉ của Lưu thị là mẫu mực của nử tử, nhưng hai mươi năm vẫn như một ngày, Tiết Tấn Chi phối hợp đã muốn mệt chết đi. Nguyên bản vội một ngày chuyện bộ binh đã mệt chết, thầm nghĩ về nhà sẽ được nghỉ ngơi, vậy mà lại còn phải cùng Lưu thị diễn tiết mục thê hiền phu lương, hắn từng khuyên can cũng từng răn dạy qua, nhưng Lưu thị vẫn cứ như vậy. Cho tới bây giờ hai mươi năm trôi qua, Tiết Tấn Chi đã chẳng muốn nói cùng nàng.
Phu thê chuẩn mực kết thúc, phòng bếp đưa tới bữa tối, Lưu thị lại bắt đầu mẫu mực đều tay gắp thức ăn cho Tiết Tấn Chi. giữa chừng bâng quơ cười nói: “Hôm nay A Kì, A Lang lại đây thỉnh an thiếp, hai huynh đệ đứng chung một chỗ thật đúng là tràn đầy sức sống, thoáng chốc đều mười tám mười chín cả rồi. Trước kia sự vụ trong phủ vội vàng không chú ý đến hai huynh đệ bọn nó, hiện giờ ngẫm lại, đều là do thiếp làm mẹ cả không tròn trách nhiệm.”
Tiết Tấn Chi có chút ngừng lại, nuốt xuống miệng cơm hỏi: “Ý tứ của phu nhân là?”
Lưu thị cười, biểu tình vẫn dịu dàng như vậy đến không chê vào đâu được: “Đứa nhỏ A Trạm kia tiếp nhận Hổ Báo Doanh lại phải để ý chuyện sinh ý trong nhà, rất vất vả, hôm nay thấy hai huynh đệ A Kì, A Lang đến thiếp mới nhớ tới, không bằng để cho bọn nó tiếp nhận chuyện sinh ý trong nhà đi? Thứ nhất A Trạm cũng sẽ không quá mức vất vả, thứ hai cũng cho A Kì, A Lang chút chuyện để làm, hai đứa nó chung quy đã lớn rồi, nên vì trong phủ phân ưu ít nhiều.”
Tiết Tấn Chi bình tĩnh và bát cơm: “Có cái gì muốn nói thì nói ngắn gọn thôi.”
Vẻ mặt Lưu thị cứng đờ, lập tức khôi phục như thường: “Thiếp cũng không có ý gì khác, chỉ nghĩ A Trạm hiện tại thân là thế tử lại phải để ý những việc vụn vặt này, dù sao vẫn không tốt, bị người ngoài nghe xong còn nói A Trạm lòng tham không đáy một bên cầm giữ vị trí thế tử, một bên cầm giữ sinh ý trong phủ.”
“Nói xong rồi?” Tiết Tấn Chi buông bát, lạnh nhạt đem khăn lau miệng thả xuống bàn: “A Trạm quản lý chuyện trong phủ như cũ là ý tứ của ta, trước đã nói xong rồi, nhất thời vội quá mà quên thông tri cho phu nhân. Là ta sai. Về phần A Kì, A Lang ta cũng đã lo lắng xong rồi, Hầu phủ nếu cần lo liệu cũng không cần tốn công phu như vậy, cho nên ngày mai bọn họ liền đi ra ngoài, coi như ở riêng, mặc kệ thành long thành trùng tóm lại đều do tạo hóa của bọn họ.”
Lưu thị đột nhiên vò chặt khăn tay, có thể thấy được thần sắc cứng ngắc, kéo kéo khóe miệng cứng ngắc: “Vậy theo như Hầu gia nói, A Kì, A Lang tuy là con vợ lẽ nhưng cũng là hài tử của thiếp, nào có song thân đủ cả lại phải ra ở riêng? Vả lại chúng nó cũng còn chưa thành gia thất mà, việc hôn nhân dù sao cũng phải do thiếp lo liệu.”
Tiết Tấn Chi cắt ngang nàng: “Việc hôn nhân ta sẽ làm chủ, nàng không cần bận tâm.”
Trong chốc lát sắc mặt Lưu thị trắng đến dọa người.
Tiết Tấn Chi dùng dư quang liếc nàng, nâng chén trà nhấp một ngụm. Sau một lúc lâu Lưu thị vẫn không phản ứng, Tiết Tấn Chi thất vọng buông chén trà: “Phu nhân, không có việc gì thì ta trở về thư phòng.” Tiết Tấn Chi nhẫn nại bưng chén chờ Lưu thị có thể đánh vỡ quy củ, mắng to cũng tốt mà trở mặt cũng thế, cũng tốt hơn rõ ràng trong lòng tức giận muốn chết mà vẫn phụ dung phụ đức mà làm bộ thái bình