818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 13

Edit: Băng Di

“Trương ái khanh, ” Chu Lệ nâng cằm.

Trương ngự sử bị điểm danh nuốt nước miếng bước ra khỏi hàng: ” Có thần.”

Rút ra một quyển tấu chương: “Ái khanh tấu: Tiết thế tử lợi dụng Cẩm y vệ ở Hổ Báo Doanh loại bỏ những kẻ đối lập. Thừa dịp có Tiết thế tử ở đây, cùng nhau nói rõ một chút đi.”

Tiết Trạm quỳ xuống giữa đại điện: “Việc này thần có tội.”

Bách quan sửng sốt. Ách, hình như hướng gió thay đổi có hơi nhanh có phải không?

“Thần đã lầm tin tên tiểu nhân Dịch Hùng, nhất thời sơ ý, để hắn ỷ vào sự tín nhiệm của thần trong lúc chiêu tân binh thu nhận hối lộ, hơn nữa trong lúc thực hiện chức trách hằng ngày hắn cũng lén lút tham ô quân lương, thần có tội. Thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!”

Thần kinh của mọi người không hẹn cùng nảy lên.

“Tham ô nhận hối lộ” năm chữ này là tử huyệt xuyên qua cả mấy trăm năm lịch sử của triều Đại Minh, ai phạm là phải chết! Từ khi khai quốc, Chu Nguyên Chương đã ban ra pháp lệnh biến thái nhất trong lịch sử Trung Hoa, ‘ tham ô 10 lượng bạc thì phải chịu hình phạt. Tham ô từ 60 lượng bạc trở lên thì trảm’ cũng là điều luật biến thái nhất trong cả chiều dài lịch sử. Các nhà sử học thế hệ sau cũng nói rằng: Chu Nguyên Chương xuất thân bình dân nên tính cách có phần keo kiệt, Chu Nguyên Chương cho rằng quốc gia này đều là của hắn, mặc kệ tiền nhiều hay là tiền ít, ngươi không được tự ý lấy làm của riêng.

Ngôn tại ý ngoại tức là kiểu gia đình trị.

“Truyền Cẩm y vệ Kỉ Cương.”

Kỉ Cương rất nhanh tiến vào trong điện, trong tay đang cầm một xấp khẩu cung. Thái giám tiếp nhận khẩu cung dâng lên ngự tọa, Chu Lệ lấy tập trên cùng mở ra, chỉ liếc hai cái, quay đầu lại liền đem tập giấy ném trên người Trương ngự sử, mắt hổ tức giận: “Ngươi đọc cho trẫm!”

Hai đầu gối của Trương ngự sử yếu ớt quỳ trên mặt đất, chậm chạp bò tới hai bước bắt được xấp khẩu cung mở ra đọc, càng đọc càng run rẩy.

“... Tội nhân Dịch Hùng kéo bang kết phái, cấu kết thương nhân làm hàng giả, tham ô bạc ròng ba, ba trăm hai.... Chiêu binh dựa trên danh ngạch của Hổ Báo Doanh tham, tham ô bạc ròng bốn, bốn trăm hai... Hàng năm lấy cớ khen thưởng tham ô bạc ròng một ngàn hai, hàng năm lấy lý do sửa chữa trang bị cho Hổ Báo Doanh tham ô bạc ròng, bạc ròng, bạc ròng,… “

Người run rẩy như cái sàng, đọc không ra con số cuối cùng, không phải hắn không nhận ra mà là số lượng đã vượt qua cả giới hạn rồi.

Kỉ Cương đoạt khẩu cung qua, tiếp tục: “Cộng tham ô bạc ròng mười vạn hai.”

Đại điện lập tức vang lên một trận náo động, có người hiếu kỳ nghĩ muốn nhảy ra hỏi lại bị bạn đồng liêu kéo lại.

Con số lớn như vậy ngươi nhảy ra có phải ngốc quá hay không? Đừng động, đừng hỏi, đừng nghĩ, nhìn thấy là tốt rồi!

Chu Lệ thở sâu. Đường nhìn đảo qua Tiết Tấn Chi, thật sự là mất khí lực lớn mới kìm nén thật tốt mà không rít gào. Đứa con của ngươi thành bao cỏ như vậy, làm phụ thân như ngươi đây là để trang trí sao hả?! Nếu Tiết Hằng đứng ở đây, người đầu tiên Chu Lệ cho chém chính là hắn! Đáng tiếc Tiết Hằng đã chết, huống chi là vì bảo hộ Hán vương mà chết, trước đó hắn lại hạ ý chỉ khen thưởng, lúc này trách hỏi chẳng khác nào tự mình đánh vào mặt mình!

Huống chi người chết là lớn nhất, lúc này moi ra trách hỏi không tránh khỏi người khác dị nghị.

“Hoàng Thượng, thần tự biết có tội. Nhưng lúc này cũng bại lộ ra chuyện Hổ Báo Doanh có đủ loại tệ nạn. Hiện giờ thiên hạ thái bình, biên cương không có chiến sự, an nguy trong kinh thành tự có cấm quân cùng Cẩm y vệ trông coi, Hổ Báo Doanh tái thiết hai ngàn binh sĩ dường như không có tác dụng, cho nên thần thỉnh xin Hoàng Thượng tiêu giảm một ngàn danh ngạch của Hổ Báo Doanh. Thứ nhất tiết kiệm được lương thảo, thứ hai cũng ít dùng quân lương.”

Mày Chu Lệ dựng lên, tầm mắt đảo qua văn võ bá quan.

” Chúng ái khanh cảm thấy như thế nào?”

Hổ Báo Doanh là do cao tổ thiết lập, mạo muội nói muốn tiêu giảm danh ngạch, bách quan sẽ là người đầu tiên nhảy ra chụp mũ bất hiếu lên đầu, ngay cả Chu Lệ cũng phải đau đầu. Mà nay, trước có Tiết Trạm xử lý Vương ngự sử, lại có kẻ tham ô bạc ròng mười vạn hai, ai cũng nhìn ra thiên tử đã muốn nghẹn một bụng, lúc này người nào nhảy ra cũng sẽ bị phun phân.

Đương nhiên, nếu là tình huống Kiến Văn đế tại vị thì hoàn toàn tương phản, nhưng ngự tọa trên thượng vị này chính là Chu Lệ nha, chuyện cũ rõ ràng ở trong mắt, một lời không hợp liền đem người ra chém chẳng hạn, rất đơn giản!

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

Vì thế chuyện Hổ Báo Doanh từ hai ngàn liền thành một ngàn như vậy định rồi. Đương nhiên, chuyện Tiết Trạm lầm tin tiểu nhân Chu Lệ cũng không buông tha, bất quá còn hơn người nhất định rơi đầu kia mà nói, phạt bổng nửa năm gì gì đó thật sự là quá nhỏ. Bất quá ai cũng biết Tiết Trạm đây là cõng tội oan, người nên cõng vốn chính là Tiết Hằng. Có một số người liền suy nghĩ, Tiết Trạm này có phải ngốc quá hay không? Rõ ràng không phải lỗi của mình lại gánh lên người chính mình, ngại mình quá trong sạch sao?

Chỉ có những lão cáo già mới nhìn rõ ràng môn đạo trong đó. Tiết Trạm này mặc dù gánh chịu xử phạt nhưng lại bán ra được cho cả ba phương: Một là Hoàng Thượng, kim khẩu ngự ngôn khen thưởng đương nhiên không thể thu hồi làm mất mặt chính mình, hai là Định Viễn hầu, nhi tử đã chết chẳng lẽ còn phải chịu bi thảm bị đem ra trách hỏi? Ba tự nhiên là thanh danh của mình. Việc này truyền ra ai ai cũng biết hắn là thay tiền thế tử gánh tội danh, mà lại còn gánh không hề oán trách, ai mà không khen hắn có tình có nghĩa đây?

Cho nên sau này ai dám nói tân thế tử là một kẻ không hiểu quan trường, không rành hắc học, ai đặc biệt không muốn chết thì mau chạy đi lôi kéo hắn đi.

Chuyện danh ngạch của Hổ Báo Doanh giảm còn một ngàn đương triều đã định như vậy  rồi, văn kiện minh chỉ cần thời gian mới có thể xuống dưới, Tiết Trạm liền kỵ mã đi trước hồi doanh, lúc đó đại đội ngũ dùng tốc độ chạy hai mươi dặm trở về.

Tiết Trạm đem ngựa giao cho Ngô Dụng, La Nhất, Triệu Thập Nhất rống dài một tiếng: “Tập hợp!”

Tân binh, lão binh huấn luyện một ngày cuối cùng có chút hình dạng phân hai bên đứng tốt.

” Trường quan hảo!”

Tiếng vấn an không đều đặn làm cho La Nhất tức giận nhấc chân đá bay một tên lão binh đứng gần nhất, mắt hổ trừng lớn: “Hô như mèo còn bú sữa mẹ ấy, chưa ăn cơm sao? Lặp lại!”

Tên lão binh bị đá bay đi chịu đựng tức giận đứng lên.

“Trường quan hảo!!”

Tầm mắt Tiết Trạm đảo qua đám binh sĩ, đơn giản mà thô bạo nói: “Ta biết trong các ngươi có một số người đang chờ triều đình trách hỏi, muốn nhìn ta bị chê cười. Đáng tiếc nhất định làm các ngươi thất vọng rồi. Dịch phó doanh chính liên can đến việc tham ô nhận hối lộ bị vấn tội chính thức. Ít ngày nữa sẽ có công văn đến. Ta vẫn chưởng quản Hổ Báo Doanh như cũ. Khác nhau chỉ có là Hổ Báo Doanh sẽ không còn là hai nghìn binh sĩ như trước.”

Tiết Trạm vươn một ngón tay: “Một ngàn. Danh ngạch của Hổ Báo Doanh sửa thành một ngàn, nói cách khác các ngươi ở nơi này sẽ có một ngàn sáu trăm người phải bị đào thải. Thời gian đào thải năm ngày đã qua đi một ngày. Nhiệm vụ rất nặng nha. La giáo quan, Triệu giáo quan.”

“Có!”

Hai tiếng đều nhịp trả lời làm cho lòng người nghe bồn chồn.

” Đừng để cho phế vật lãng phí nhiều lương thực, giao cho các ngươi.”

” Vâng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Lại là hai tiếng trả lời đều nhịp, nhìn theo Tiết Trạm rời đi xong, mắt hổ của hai người chuyển tới trên người bọn binh sĩ liên quan: “Mọi người chạy quanh doanh địa mười vòng! Chạy không xong trực tiếp đào thải!”

Bên này Hổ Báo Doanh thăng cấp đào thải tàn khốc, kinh thành bên kia cũng nổ tung. Mà nơi đầu tiên bùng nổ chính là Định Viễn Hầu phủ.

Hầu phu nhân Lưu thị nhận được tin tức của nhà mẹ đẻ, trong một lúc vừa tức vừa giận, ngoại lệ không dựa theo quy củ ngày thường mà là trước tiên chắn đường Hầu gia Tiết Tấn Chi.

Thần sắc Tiết Tấn Chi ảm đạm, theo chân Lưu thị đi vào trong phòng, ngồi vào chỗ của mình, chén trà bưng lên động cũng chưa động, chỉ ngồi đó ngẩn người.

Lưu thị vô cùng lo lắng chọn lời, cuối cùng nói: “Hầu gia, ngài không thể thấy chết không cứu nha. Dịch Hùng là cháu nhà mẹ đẻ của thiếp, lần này bị oan uổng bị bắt vào Cẩm y vệ, thiếp, thiếp về sau còn gặp mặt người nhà mẹ đẻ như thế nào đây?”

“Gặp người nhà mẹ đẻ như thế nào?” Tiết Tấn Chi thẫn thờ nâng mặt, trên vẻ mặt lập tức hiện lên một chút điên cuồng: “Gặp, ta cùng nàng đi gặp! Ta phải hảo hảo gặp mặt nhạc phụ, nhạc mẫu, hỏi họ một chút xem ta có điểm nào có lỗi với bọn họ, mà khiến ta phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”

Lưu thị bị hoảng sợ: “Hầu gia đây là nói gì vậy a? Việc Dịch Hùng liên quan gì đến cha nương thiếp? Là Tiết Trạm khinh người quá đáng mượn tay Cẩm y vệ bài trừ kẻ đối lập! Hầu gia, thiếp nói như vậy không đúng sao — a!”

Lưu thị nói như vậy làm Tiết Tấn Chi tức giận hung hăng tát nàng một cái. Đánh xong ngay cả chính hắn cũng ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời trong lòng trở nên thống khoái thư sướng, nhưng chỉ duy nhất không hề hối hận.

Lưu thị nghiêng đầu, ôm mặt, sau một lúc lâu, hồi thần lại.

Một đám nha hoàn, bà tử hầu hạ, thở cũng không dám thở, lui ra ngoài.

“Từ khi nàng vào Hầu phủ hơn hai mươi năm qua, ta tự nhận đối với nàng tôn kính có thêm, cho dù có bất mãn thì cũng xem mặt mũi A Hằng ta đều nhịn. Nhưng nàng thì sao? Không biết hối cải, ngày càng trở nên lợi hại!”

“Thiếp ngày càng trở nên lợi hại?” Lưu thị buông tay, lộ ra dấu tay trên mặt: “Hầu gia nói thử xem thiếp như thế nào là ngày càng trở nên lợi hại? Thiếp là hà khắc với con vợ lẽ, hay là ghen ghét chàng nạp thiếp? Thiếp bất hiếu với cha mẹ chồng hay là không hữu ái với chị em dâu? A? Lo liệu cho Hầu phủ này hai mươi mấy năm, nếu không có công lao cũng có khổ lao, nhưng ở trong mắt Hầu gia thiếp phỏng chừng so ra còn kém mấy thứ đồ chơi trong hậu viện kia đi!”

Oán hận của Lưu thị thu vào trong mắt Tiết Tấn Chi, khóe miệng hắn hiện lên vẻ châm biếm: “Cái gọi là đồ chơi từ miệng nàng, đều là nàng chọn kỹ lựa khéo đưa đến trong phòng ta. Còn nhớ rõ Nghiêm thị không? Nha hoàn hồi môn của nàng, nương của A Kì, là nàng gạt ta tự mình phái người đưa nàng ấy đến trên giường của ta, lúc ấy ta cự tuyệt, hơn nữa đã nói Hầu phủ không có quy củ nạp di nương thiếp thất như vậy, là nàng. Mang thai một tháng chạy đến quỳ trước mặt lão phu nhân khóc lóc kể lể nói có phải ta không hài lòng người của nàng an bài hay không, nói quy củ này đều là trong các đại gia tộc phải có, khi chủ mẫu mang thai thiếp thất sẽ do chủ mẫu an bài, nếu không sẽ phạm vào tội đố kị, phạm phụ đức.”

“Lão phu nhân, nương ta là mẹ chồng của nàng, cả đời bởi vì không cho phép phu quân nạp thiếp, cứ thế bà tức giận chiến tranh lạnh vài thập niên, ở kinh thành mang tiếng phu nhân không tốt.” Nhớ tới dĩ vãng, ánh mắt Tiết Tấn Chi trở nên hoảng hốt: “Nàng vì phụ đức của nàng, chính tay đem nữ nhân đưa đến trên giường của ta. Lúc ấy chúng ta vừa mới qua thành thân ba tháng, trong lòng ta còn cho rằng ta có thể cùng với nàng cử án tề mi, phu thê đầu bạc, lúc ấy ta tưởng Nghiêm thị gạt nàng bò lên giường của ta, thiếu chút nữa ta đã giết chết nàng ấy, nhưng kết quả thì sao? Hảo phu nhân của ta nha, nàng nói muốn cho ta kinh hỉ, chính là đem ta chia xẻ cho nữ nhân khác, nàng có nghĩ tới cảm thụ của ta không? Hả?”

“Ta không tiếp tục yêu thương nàng lúc ấy đã mang thai bốn tháng, nàng liền làm trò trước mặt ta, muốn phải xử lý Nghiêm thị, khép nàng ấy tội hầu hạ không có tâm, nàng bức bách nàng ấy lặp đi lặp lại nhiều lần, nếu như nàng rộng lượng như nàng nói thì quả thật ta sẽ rất kính trọng nàng, nhưng nàng thì sao? Lúc Nghiêm thị sinh A Kì nàng cố ý chểnh mảng làm cho Nghiêm thị lưu lại mầm bệnh, lúc sau lại cố ý làm cho bệnh tình của nàng ấy nặng thêm, không được một năm thì mất. Nàng cho là thủ đoạn này của nàng thần không biết quỷ không hay sao, dù sao đây cũng là trong Hầu phủ, không phải nơi nàng có thể hô mưa gọi gió.”

Áo khoác hoa mỹ tầng tầng bị xé xuống, bên trong lộ vẻ hủ bại tối tăm, Lưu thị trầm mặc không nói, không bao lâu sau những giọt nước mắt to như những hạt châu thi nhau rơi xuống: “Ai không muốn suốt đời mình được một đời một đôi? Ai không muốn cử án tề mi, phu thê đầu bạc? Hầu gia cho là thiếp không nghĩ đến sao? Chuyện lão phu nhân tức giận chiến tranh lạnh vài thập niên không người không biết, không người không hiểu? Chàng có biết người khác nói như thế nào không? Nói có bao nhiêu khó nghe không? Thiếp chỉ là một nữ nhân, thiếp muốn thanh danh, xưa nay nữ tử luôn bị đối đãi hà khắc, không có thanh danh thiếp làm sao đi lại trong kinh thành? Lưng đeo thanh danh đố phụ ai còn dám qua lại với thiếp?”

” Thanh danh không phải từ miệng người khác nói ra, chỉ cần nàng cung kính hiếu thuận giúp chồng dạy con, ai còn dám hà khắc với nàng? Thôi đi, nhắc lại chuyện trước kia cũng không có ý nghĩa.” Tiết Tấn Chi hô lên, nhìn Lưu thị nước mắt không ngừng mà sắc mặt không mảy may thương tiếc.

” Dịch Hùng cùng những kẻ liên can tham ô quân lương những năm qua cùng việc tuyển nhận tân binh lần này mua bán danh ngạch đã có bằng chứng vô cùng xác thực.”

“Không có khả năng! Đây khẳng định là bị hãm hại!”

Phản ứng của Lưu thị, Tiết Tấn Chi đã đoán trước trong lòng: “Án tử này là do Cẩm y vệ Kỉ Đồng Tri tự mình thẩm tra xử lí, đường đường là Cẩm y vệ Đồng Tri cần đi hãm hại một tên phó doanh chính nhỏ nhoi sao? Tham ô ngân lượng gần mười vạn, Hoàng Thượng tức giận tự mình hạ chỉ trảm, lập tức hành quyết. Cho nên, phu nhân, nếu không muốn khiến cho người nhà mẹ đẻ của nàng nhạ vào phiền toái, tốt nhất nên ở trong nhà đóng cửa từ chối tiếp khách. Nếu không ta khó giữ được sẽ không liên lụy bộ tộc Lưu thị.”

“Nàng phải biết rằng nếu không có A Trạm trước mặt văn võ bá quan dốc hết sức gánh vác, thanh danh của A Hằng phỏng chừng đã khó giữ được, mà ta chắc chắn cũng bị tra tội.”

” Đúng rồi, sợ là phu nhân không biết, mười vạn hai lượng bạc này hơn phân nửa là do A Hằng dùng vốn riêng của mình bù vào. Đứa con ngốc của ta. Dùng vốn riêng của chính mình đưa cho tiểu nhân, một chút cũng không hay biết, kết quả còn phải trầm trồ mà khen ngợi, phu nhân ngươi nói đây có quái lạ không hả? Phu nhân đề cử Dịch Hùng nhập doanh, phu nhân ở bên tai A Hằng làm mai thân tín, phu nhân tín nhiệm kẻ lập bang kết phái làm cho Hổ Báo Doanh chướng khí mù mịt, mà phu nhân lại loại trừ A Trạm giống như đề phòng cướp, A Trạm lại một mình gánh chịu tội, miễn một nhà bị giáng tội, ” Trong mắt Tiết Tấn Chi hàm oán giận.”Phu nhân oán trời oán đất oán người khác, không bằng oán chính ngươi đi.”
Bình Luận (0)
Comment