Edit: Băng Di
Hầu phu nhân Lưu thị bị Định Viễn hầu cấm túc ở nhà đóng cửa từ chối tiếp khách, thái phu nhân Thường thị sau khi biết được chân tướng đã khóc một hồi, nhưng cũng nhẫn không nổi chuyện lần này. Nếu Thường thị là một người hiền lành thì cũng sẽ không có ác danh là đệ nhất đố phụ như vậy đâu. Lưu thị là con dâu thì bà không cần phải đi ‘thảo phạt’ làm gì, nhưng thông gia bên đó bà phải đi nói cho ra lẽ ra phải chứ nhỉ?
Dịch Hùng là thân thích bên nhà bọn họ, tham ô ngân lượng nhiều như vậy không hẳn không có một ai biết? Ai tin đây? Dù sao bà cũng sẽ không tin!
Thường thị phân vị cao lại thêm gia thế hơn hẳn Lưu thị, vậy nên khi Thường thị tới cửa, toàn thể gia tộc Lưu thị thiếu điều quét dọn giường chiếu đón chào, nam tử thì không nói, nhưng nữ quyến bên trong nội trạch không quan tâm là bối phận gì đều phải cùng theo hầu bồi.
Thường thị là thái phu nhân Hầu phủ cao quý, nhưng do nhiều năm ít giao thiệp lại thêm thanh danh đố phụ, nếu hành động lần này không tốt thật đúng là khiến bà sau này nửa bước khó đi.
Thường thị vừa vào cửa đã hồng hồng khóe mắt bổ nhào vào trước mặt thái phu nhân Lưu thị, không nói nửa chữ về gia tộc Lưu thị, chỉ hăng hái khóc, nào là khóc thương cho tôn nhi mệnh khổ của bà, nào là khóc cho tiểu tằng tôn đáng thương của bà, còn khóc cho đứa con dâu tội nghiệp phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh, khóc xong lại còn khuyên thái phu nhân Lưu thị đừng vì quá tức giận mà tổn thương thân thể, tri nhân tri diện bất tri tâm, cũng là do lầm tin tiểu nhân mà thôi vân… vân, làm cho những mệnh phụ Lưu thị liên quan nói không nên nửa lời, đành phải cắn răng đỏ mắt gật đầu. Thái phu nhân Lưu thị trong tâm ứ đọng cùng ngày liền đổ bệnh, bị bệnh cùng lúc còn có vài mệnh phụ của Lưu thị.
Tiết Trạm biết việc này ngay tức thì hướng lão thái thái dựng thẳng ngón cái: “Bảo đao của nãi nãi quả nhiên chưa già, tôn nhi bội phục!”
Khóe mắt lão thái thái khô khốc trừng hắn: “Da hầu tử của cháu lại ngứa à? Đây là khen ta hay là mắng ta đấy?”
“Khen, tuyệt đối là khen! Phóng tầm mắt nhìn trong giới phu nhân cả kinh thành này người nào có phần bản lĩnh này như nãi nãi, chỉ vào cái mũi người khác mắng tiểu nhân còn làm cho đối phương phải phối hợp? Tôn nhi học một hai phần thôi cũng đủ dùng cả đời rồi.”
Tiết Trạm nịnh nọt xáp lại gần bị lão thái thái dùng một ngón tay đẩy ra, khinh bỉ nói: “Nãi nãi đây đều là dùng thủ đoạn bên trong nội trạch, cháu học làm gì? Không khéo làm cho người ta chê cười.”
“Nãi nãi cũng đừng tự coi nhẹ mình, không có nãi nãi thần thánh như vậy chuyện sau đó của tôn nhi còn rất phiền phức, hiện tại có nãi nãi giúp thêm một phần, việc tôn nhi phải làm lúc sau đã có thể thuận lợi hơn rồi. Bất luận là thủ đoạn nội trạch hay thủ đoạn ngoại trạch, chỉ cần có lợi thì chính là hảo thủ đoạn!”
Lão thái thái được nịnh nọt đến vui vẻ, vui đến mức cũng hết giận nói: “Tôn nhi cứ việc làm đi, bộ tộc Lưu thị nếu có kẻ dám hô nửa chữ oán, nãi nãi một cái tát chụp chết hắn!”
“Nãi nãi uy vũ!”
Dịch Hùng bị định tội tùy lúc vấn trảm nhưng sự tình vẫn chưa chấm dứt, mười vạn lượng bạc tham ô sẽ không duyên cớ bay đi mất, tiền này dùng ở đâu, dùng như thế nào đều phải có ghi chép, hiện ngân hay tài sản cố định gì nhất định đều phải thu hồi. Cẩm y vệ phá án vô cùng thiết diện vô tư. Vợ cả kêu oan sao? A? Lão công của ngươi phạm vào án tử lớn như vậy ngươi là vợ cả mà cái gì cũng nói không biết? Sách, có quỷ mới tin! Còn có thiếp thất, vợ lẽ, ngoại phòng gì đó, toàn bộ mang đi! Biết chuyện tham ô thì coi là đồng lõa, còn không biết thì cũng phải đem ngân lượng hồi môn ra bù, cho dù không có ngân lượng cũng có cách khác. Ha hả, ngươi ăn nhiều năm như vậy, ăn đồ ngon, mặc lăng la tơ lụa là ở đâu ra? Đều là từ những khoản tiền bẩn đổi lấy! Lấy không ra tiền vậy nhập vào hộ tịch quan nô, bán mình trả nợ đi.
Cẩm y vệ thủ đoạn siêu phàm, tài sản có quan hệ cùng Dịch Hùng toàn bộ khoá sổ tính rõ, người của bộ tộc Lưu thị e ngại chịu liên lụy đều đem ngân lượng Dịch Hùng thu vài năm này phun ra, Cẩm y vệ mỗi ngày ở trong nhà của Dịch Hùng dạo vài vòng đều có thể từ gốc cây ngọn cỏ hoặc là từ bồn hoa săm soi cho ra ngân lượng, hoặc mười hai hoặc trăm hai, nhiều thì ngàn hai, đám Cẩm y vệ làm riết cũng thành nghiện.
Cuối cùng trong vòng ba ngày, từ mười vạn hai lấy về được bảy vạn lượng, Kỉ Cương kết thúc vụ án đệ tấu chương lên.
Chu Lệ mở tấu chương ra đọc nhanh như gió, cảm khái nói: “Tiền thế tử làm vài năm để lại hậu quả xấu, bị tân thế tử mất vài ngày liền trừ bỏ sạch sẽ, ông bạn già của trẫm nếu biết được phỏng chừng sẽ tức giận sống lại, một hồi lại cười mà chết trở lại.”
Kỉ Cương trầm mặc đáp lời.
Không đợi Chu Lệ mở miệng lần nữa thái giám đã tiến đến thông báo Tiết thế tử cầu kiến.
Chu Lệ khép tấu chương lại, vui vẻ: “Tiểu hỗn đản này cái mũi thính thật. Tuyên.”
Tiểu thái giám tuyên xướng xong, Tiết Trạm tiến vào điện hành lễ.
“Thần khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Đứng dậy đi. Tiết thế tử cầu kiến trẫm có chuyện gì nha?” Chu Lệ dù bận vẫn ung dung đánh giá Tiết Trạm. Mục đích đối phương tới hắn đoán được, chỉ không biết đối phương sẽ mở lời như thế nào.
Tiết Trạm dùng đôi mắt trông mong nhìn Chu Lệ: “Hoàng Thượng, thần chính là tới hỏi tiến độ truy nộp khoản bẩn của Dịch Hùng cùng những kẻ liên can tiến hành thế nào rồi, nếu không thể để đó mà kết xuất cũng không thể được thì đem số tiền thu được trả về cho Hổ Báo Doanh của thần, Hoàng Thượng cũng biết, một số dụng cụ huấn luyện của Hổ Báo Doanh đều là thứ phẩm, hiệu quả huấn luyện không đạt được còn có thể làm người ta bị thương, cho nên thần muốn dùng bẩn khoản truy hồi này để đổi mới dụng cụ huấn luyện, mong Hoàng Thượng ân chuẩn!”
Biểu tình của Kỉ Cương suýt nữa thì hóa đá.
Biểu tình của Chu Lệ thì hóa đá toàn tập, đáng tiếc nửa ngày không phản ứng nhưng trong lòng hắn vẫn còn hoạt động.
‘Tính kỹ thuật của đòi tiền là nói lẽ thẳng khí tráng’“Bẩn khoản truy hồi đều phải đưa trở về quốc khố do Hộ bộ nhất trí tìm cách sử dụng. Há có thể do ngươi nói muốn quay về thì quay về sao?”
“Hoàng Thượng, hiện tại Hổ Báo Doanh cực thiếu dụng cụ huấn luyện, thần dâng thư qua Hộ bộ đợi đến lúc Hộ bộ phát tiền xuống dưới đến lúc đó hoa cúc cũng tàn, đồ ăn cũng lạnh, trực tiếp trả lại cho thần, lược bớt chuyện cho thần cũng lược bớt chuyện cho Hộ bộ, thật tốt nha.”
Chu Lệ cũng phải tức quá thành cười: ” Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu vì bớt việc, vậy lục bộ của trẫm để làm gì đấy?”
“Chuyện có nặng có nhẹ, nếu không thần làm hoá đơn tạm đi lĩnh tiền về rồi bổ sung thủ tục cho Hộ bộ sao nhé?”
“......” Người dám nói đúng lý hợp tình như vậy với hắn, đây là người đầu tiên mà Chu Lệ làm hoàng đế mười mấy năm mới gặp phải, phỏng chừng cũng là người cuối cùng đây.
“Đúng rồi Hoàng Thượng, lần này thần đến đây có đem chương trình huấn luyện của Hổ Báo Doanh mấy ngày nay mang lại đây, còn có mục tiêu huấn luyện ba tháng tiếp theo nữa.”
Tiết Trạm từ trong ngực lấy tấu chương ra, tư thái lôi từ trong ngực ra làm cho công công bên cạnh thiên tử trừng mắt tới, nhưng khóe mắt miết đến thiên tử thấy vị thiên tử nào đó cũng không tức giận, lúc này công công mới tiến lên nhận tấu chương chuyển lên ngự án.
Chu Lệ mở tấu chương ra, sau đó từ trong tấu chương rớt ra một trang giấy.
Chu Lệ: “.......” Lần đầu tiên nhìn thấy trong tấu chương bí mật kẹp theo trang giấy, Chu Lệ ngu ngơ luôn.
Kỉ Cương rốt cục cũng hóa đá, một giây sau mặt nứt ra.
Thái giám liên quan: “........” Lung lay sắp đổ như cây trong gió.
Tiết Trạm gãi gãi mặt, tấu chương quá nhỏ viết không đủ làm sao trách hắn được.
Chu Lệ sau một giây cứng ngắc bình tĩnh cầm lấy tờ giấy trắng, khởi điểm là đọc nhanh như gió sau lại dần dần biến thành thận trọng, nửa đời của hắn dẫn binh đương nhiên có thể nhìn ra phần kế hoạch huấn luyện này có giá trị như thế nào. Hạng mục huấn luyện không phải có gì đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là trong phần kế hoạch này tiết tấu luyện binh rất nắm chắc. Dục tốc tắc bất đạt là tối kỵ khi luyện binh, cứng nhắc không biết linh hoạt cũng không hiệu quả. Mà phần kế hoạch này của Tiết Trạm gần như lấy tư thái hoàn mỹ vượt qua hầu hết những khuyết điểm đó, Chu Lệ rất không ngờ, bởi vì theo hắn, nếu không có kiếp sống binh lữ hơn mười năm trở lên sẽ không thể viết ra được phần kế hoạch này.
“Kế hoạch này đúng là do ngươi viết? Không phải Định Viễn hầu viết giùm ngươi?”
“Hoàng Thượng, nếu như Hầu gia viết giùm sẽ không kẹp vào tờ giấy trắng.”
Tiết Trạm ê răng, Chu Lệ nghĩ lại cũng thấy đúng. Nếu là Định Viễn hầu tuyệt đối không dám kẹp tờ giấy trong tấu chương!
“Muốn hồi ngân lượng cần dùng gấp cũng không phải không thể, nhưng chỉ có thể quay về một nửa. Một nửa còn lại đợi ba tháng sau trẫm nhìn thấy hiệu quả mới có thể cấp cho.”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Chu Lệ nói cho một nửa thì một nửa vậy, Tiết Trạm cầm ‘hoá đơn tạm’ ba vạn năm nghìn hai đi đến Cẩm y vệ lấy ngân lượng, quay đầu lại hướng Kỉ Cương cười nói: “Không biết Kỉ huynh có rảnh chưa? Năm lần bảy lượt phiền toái Kỉ huynh, cũng để Trạm mời rượu nhạt trò chuyện để biểu thị lòng biết ơn mới phải.”
“Chức trách của Cẩm y vệ, thế tử không cần lo lắng.” Kỉ Cương tú lệ nhướng mày miết mắt, trên mặt là ý cười ‘vô hại’ nhìn Tiết Trạm: “Bất quá cũng không phải không thể. Đánh một trận, nếu thế tử thắng thì ăn bữa cơm này.” Ngôn ngoại ý: thua sẽ không có.
Ăn một bữa cơm còn phải đánh một trận, phong cách quái quỷ gì vậy? Tiết Trạm cũng ngu luôn. “Quyền cước không có mắt, “
“Đánh hay không đánh?”
“Chúng ta đều là thần tử của Hoàng Thượng, lén ẩu đả không tốt lắm đâu?”
“Cần Kỉ mỗ xin Hoàng Thượng hạ ý chỉ không?”
Người khác là phụng chỉ thành hôn chẳng lẽ hắn còn phải phụng chỉ đi ẩu đả? Tiết Trạm tự mình não bổ đến choáng váng.
“Nếu Kỉ huynh kiên trì, vậy Trạm cũng không nhiều lời. Ngày mai, giờ Tỵ một khắc Trạm ở Hổ Báo Doanh xin đợi Kỉ huynh.”
“Được”
Ngô Dụng từ đầu nhìn đến cuối, đợi Cẩm y vệ rời khỏi nha môn mới giục ngựa tới gần: “Chủ tử, ngày mai đánh thật sao?”
“Ta đang cân nhắc xem lấy cớ dì cả đến để từ chối trận này được không.”
Dì cả là cái quỷ gì vậy? Mặt Ngô Dụng nứt ra: “Chủ tử, thuộc hạ khuyên người tốt nhất đừng làm như vậy. Cẩm y vệ Kỉ Cương có danh xưng “thiết diện diêm vương” đắc tội hắn hay không chủ tử nên nghĩ cho kỹ.
Cẩm y vệ là cái gì? Đó chính là cảnh sát siêu cấp nha! Đắc tội siêu cấp cảnh sát còn muốn làm lương dân nữa không?
“Nhưng hắn đánh thua thì càng khó kham nổi?” Vẻ mặt Tiết Trạm đau khổ. Đắc tội siêu cấp cảnh sát có lẽ còn có thể sống, còn nếu đánh thắng siêu cấp cảnh sát? Sách, còn đần độn hơn nữa.
Ngô Dụng: “......”
“Chủ tử, Kỉ đại nhân là đệ nhất cao thủ trong Cẩm y vệ, ở kinh thành, đều là danh hào được xếp đầu bảng.” Cho nên nói người phóng đại mình quá có phải da mặt có hơi dày lắm không?
“Cao thủ đương thời?” Tiết Trạm sờ sờ cằm nửa ngày gật đầu: “Ừa! xem ra trận này vẫn là có giá trị.”
Ngô Dụng: “......” Ha hả