818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 15

Edit: Băng Di

Ngân lượng mang về Hổ Báo Doanh thì sai Ngô Dụng đi điều phối, Tiết Trạm đi vào diễn võ trường xem xét tiến độ huấn luyện.

Mấy ngày nay huấn luyện dã ngoại đều bắt đầu từ giờ dần, luân phiên chạy hai mươi dặm cho nóng người, chạy xong ăn điểm tâm sáng, sau điểm tâm là thời gian chén trà nhỏ dùng để xếp hàng luyện tập, luyện đứng, luyện đi đều bước, xoay trái xoay phải, sau đó là chạy chướng ngại vật, chạy mang vật nặng, chạy xong thì ăn cơm trưa, cơm trưa qua đi tiếp tục luyện tập đi, đứng, sau đó lại tiếp tục hạng mục buổi sáng một lần nữa, sau đó nữa thì ăn cơm chiều, cơm chiều qua đi tiếp tục luyện đi luyện đứng, thẳng đến giờ Tuất cả đám mới có thể nghỉ ngơi. Hạng mục huấn luyện buồn tẻ vô vị làm cho rất nhiều người cảm thấy không hợp, đối với những người như thế La Nhất, Triệu Thập Nhất trước tiên dùng võ lực trấn áp, võ lực trấn áp không được thì trực tiếp đào thải.

Hôm nay chính là thời gian đào thải ngày thứ năm, trong vòng năm ngày với đủ loại lý do đã đào thải không dưới ngàn người, hiện giờ cả diễn luyện tràng chỉ còn một nghìn sáu trăm người.

Cần phải đào thải sáu trăm danh ngạch nữa khiến cho không khí giữa những binh sĩ dần dần khẩn trương, có hai phó giáo quan liên tiếp gây áp lực, lại gia tăng huấn luyện khiến tiết tấu có chút loạn, tuy nhiên rối loạn trong chốc lát rồi cũng dần dần khôi phục tiết tấu như cũ, cũng có một số hảo mầm từ đầu đến cuối tiết tấu không hề loạn.

Đang huấn luyện binh sĩ, La Nhất, Triệu Thập Nhất chạy chậm đến trước mặt Tiết Trạm đứng thẳng, cùng hô lên: “Thế tử hảo!”

“Ân. Như thế nào?”

“Hết thảy thuận lợi.”

“Ân, vậy các ngươi tiếp tục, ta chỉ nhìn xem.” Tiết Trạm tỏ vẻ mình thật sự chỉ là nhìn xem, xoay người đi rồi.

Đám binh sĩ đang chuẩn bị biểu hiện hảo hảo một phen: “......”

La Nhất: “......” Chủ tử, người vẫn là tùy hứng như vậy!

Triệu Thập Nhất: “………..” Phong cách quen thuộc, hương vị quen thuộc, quả thực hoài niệm.

Một ngày huấn luyện cường độ cao kết thúc, đến giờ cơm chiều, trong khẩu phần không chỉ được thêm thức ăn còn có thêm một cái trứng gà.

“Trong các ngươi, có một số người đây là lần cuối cùng ăn cơm trong doanh, tuy rằng không thể ở lại đến sau cùng nhưng ít nhất các ngươi đã kiên trì năm ngày, so với đám phế vật trước đó mạnh hơn rất nhiều! Ăn bữa cơm này, ta hy vọng các ngươi nhớ rõ các ngươi từng ở Hổ Báo Doanh ngốc qua năm ngày, các ngươi nhớ phải mạnh hơn so với người bình thường! Đừng làm cho ta cùng Triệu giáo quan cảm thấy dẫn theo các ngươi năm ngày là sỉ nhục! Hiểu chưa?”

“Hiểu được!”

“Tốt lắm. Ăn cơm đi!”

Một đêm không yên, rất nhiều người gần như cả đêm không thể ngủ, ngày thứ hai cùng nhau mở to đôi mắt phờ phạc đầy tơ máu, La Nhất, Triệu Thập Nhất đảo mắt qua, những kẻ có đôi mắt như vậy đại bộ phận bị đào thải. Đạt tiêu chuẩn thì tinh thần phải luôn hoàn hảo, từ điểm đó có thể thấy được có hai loại người khác nhau: Một loại chịu không nổi áp lực tâm tính không kiên định, một loại thừa nhận áp lực biết bắt buộc mình phải ngủ để bảo trì thể lực, chút ý chí ấy liền thắng, hơn nữa loại sau so với loại trước cũng kiên định hơn. Dù sao khảo hạch vẫn là khảo hạch, sẽ không có chuyện công bố trước. Nếu bởi vì lo lắng cả đêm không ngủ khiến cho mất tinh thần, cứ thế bị đào thải cũng thật là oan.

Giờ dần tập hợp chỉnh tề, một ngàn sáu trăm binh sĩ trong nắng sớm xếp thành hàng, La Nhất, Triệu Thập Nhất dựa theo quan sát năm ngày chỉ ra những người không hợp cách. Được chọn đương nhiên cao hứng phấn chấn. Không được chọn có thất vọng, cũng có không sao cả.

Trong diễn võ trường một ngàn binh sĩ đạt yêu cầu được La Nhất, Triệu Thập Nhất tạm thời sắp xếp lại biên chế kéo ra doanh luyện tập buổi sáng, còn lại sáu trăm người bị đào thải ngươi xem ta, ta xem ngươi, vẻ mặt mờ mịt, Ngô Dụng mày nhăn lại rống một tiếng: “Học mấy ngày nay đều cho cẩu ăn rồi hả? Tập hợp! Tự động tập hợp!”

Huấn luyện liên tục vài ngày vẫn là thành công, chỉ thấy sáu trăm người chia khoảng cách đứng tốt, trái và phải cách hai nắm tay, trước sau cách xa nhau một cánh tay, hai đấm nắm chặt, hai chân mở ra đồng vai, đồng chiều rộng, ngẩng đầu ưỡn ngực, thu bụng, mắt nhìn thẳng phía trước, thoạt nhìn đã có chút bộ dáng uy vũ của quân nhân.

Tiết Trạm từ bậc thềm mà đến.

Mấy ngày nay bị ngược thành thói quen, cả đám theo bản năng mở miệng: “Trưởng quan hảo!”

Tầm mắt Tiết Trạm sắc bén vòng vo trên người sáu trăm người tại đây, giương giọng hô: “Người cùng khoá với các ngươi đạt tiêu chuẩn, các ngươi lại bị đào thải, ta hỏi các ngươi! Các ngươi có cam tâm không?!”

Sáu trăm binh sĩ: “.......”

Riêng lẻ một số người dùng thanh âm nghĩa vô phản cố hô: “Không cam lòng!” Bởi vì không có diễn luyện, không có quy ước, những thanh âm này lớn nhỏ không đồng nhất, trước sau không đồng nhất, thậm chí có người là do bị người phía trước lôi kéo mới hô lên.

Bất quá lúc này Tiết Trạm chẳng những không tính toán mà ngược lại còn vui mừng. Ánh mắt đảo qua tiếp tục nói:”Ta đây cho các ngươi một lần cơ hội nữa. Trở thành binh sĩ tạp dịch của Hổ Báo Doanh, quân lương giảm phân nửa, công việc thường ngày là chỉnh đốn dụng cụ huấn luyện, chăm nom binh doanh hoặc gieo trồng cây cối, chăm sóc cây lương thực, chiếu cố gia súc. Hoàn thành lượng công việc mỗi ngày sẽ được chấp thuận sử dụng dụng cụ huấn luyện, mỗi đầu tháng có thể tuỳ ý khiêu chiến một gã doanh binh chính quy, thắng, thay thế vị trí đối phương, thua sẽ có trừng phạt tương ứng!” Ánh mắt đảo qua: “Hiện tại! Nguyện ý lưu lại làm binh sĩ tạp dịch thì đi ra phía trước năm bước, không muốn thì lui ra phía sau năm bước!”

Xôn xao qua đi, có người đi ra phía trước, bị đồng bạn kinh ngạc giữ chặt: “Ngươi điên rồi? Binh sĩ tạp dịch nói thật dễ nghe, bất quá chỉ là làm việc nặng nhọc, quân lương giảm phân nửa so với quân nhân bình thường, vẫn là cố hết sức sống khổ! Khi nào mới ngóc được đầu lên?”

Người bị giữ chặt mím môi quay về phía hắn: “Vậy cũng tốt hơn tiếp tục làm một con chó bị người ta hô đi gọi đến. Thích phần thưởng là miếng thịt, không thích xương, thì khi nào mới ngóc đầu? Cùng với sống không có tôn nghiêm như vậy không bằng ở trong này liều mạng. Tiết thế tử không phải người ăn nói ba hoa, học một hai phân cũng có tác dụng!” Dứt lời vuốt tay đi trước.

Đồng bạn cắn chặt răng: “Liều mạng! Ta cùng ngươi!” Dứt lời cùng người thứ nhất bước tới năm bước.

Đi trước năm bước lui về phía sau năm bước, khoảng cách liền giật lại, Tiết Trạm nhìn thấy gật đầu. So với tưởng tượng của hắn nhiều hơn hai trăm người, bất quá nhân số đã ở trong vòng có thể khống chế, miễn phải khảo hạch lại một lần.

Ngô Dụng chỉ huy bốn trăm người còn lại rời doanh, sau khi trở về dẫn hai trăm người này bắt đầu sửa sang lại doanh địa. Hận không thể một người phân thành hai người, mỗi khi mệt mỏi đến tê liệt là lúc lại ‘nhung nhớ tha thiết’ Thu đại tú tài không gì làm không được kia.

Mà lúc này Thu đại tú tài không nhận được tin tức nên không lập tức quay về kinh, ngược lại còn một lòng một dạ nhào tới hang ổ của đám thổ phỉ trong núi lớn liên miên không ngớt kia, không hẹn ngày về.

Một nghìn binh sĩ ra ngoài huấn luyện dã ngoại quay về doanh nhìn thấy đồng bạn rõ ràng phải bị đào thải còn đang ở lại bên trong doanh, nhất thời đều dùng ánh mắt hồ nghi, chẳng qua là lúc này cũng không phải là thời điểm ôn chuyện, bên kia La Nhất, Triệu Thập Nhất đã hét to tập hợp.

Mọi người rất nhanh tập hợp.

Năm ngày huấn luyện cường độ cao, quân tư quân dung ít nhất chẳng phải như xưa, Tiết Trạm hai tay chắp ở sau người bước chậm đến, mọi người run sợ lập tức rống to: “Trường quan hảo!”

Tiết Trạm Trạm đào đào cái lổ tai: “Đừng lớn tiếng như vậy, ta nghe thấy.”

Mọi người: “.......” Giống nữ nhân dịu dàng thỏ thẻ thì tốt hơn hả?

Có thỏ thể hay không thì sự thật vẫn như vậy, Tiết Trạm mắt lạnh đảo qua: “Ta mặc kệ các ngươi trước kia từ đâu đến, xuất thân công thần cũng tốt mà xuất thân chân đất cũng thế, tới dưới tay của ta rồi thì là binh sĩ của ta. Các ngươi chỉ cần nhớ rõ hai điều — phục tòng cùng với phục tòng! Ta bảo các ngươi đi tìm chết các ngươi sẽ phải đi tìm chết! Ta cho các ngươi sống, các ngươi cho dù chết cũng phải từ phần mộ nhảy ra cho ta. Hiểu chưa?!”

Mọi người lạnh cả người: “Hiểu được!”

“Tốt lắm.” Tầm mắt đảo qua một đám, lạnh lùng nghiêm nghị như băng: “Từ nay về sau các ngươi là đồng bạn, là cộng tác không thể thiếu, là đồng bào tình như thủ túc, nếu ai dám ngoạn tiết mục gì tài trí hơn người,… “. Sẳng giọng, đôi mắt nhíu lại: “Lão tử bắt hắn mang vớ của tất cả đồng bạn ra giặt một lần! Hiểu chưa?!”

Gần như có thể nghe thấy mùi thối nọ, mọi người hận không thể đem dịch mật phun ra “Hiểu được!!”

“Binh doanh của ta không cần người nhu nhược, không cần kẻ tiểu nhân ức hiếp kẻ yếu, không cần ngụy quân tử hại đồng bào, lại càng không cần súc sinh heo chó không bằng! Quân nhân của ta phải có khí phách cùng trí tuệ! Các ngươi học được bản lĩnh là để đối phó địch nhân, nếu ai dám thế cường lăng nhược, ta không biết thì thôi, nếu biết ta tự mình xử quyết hắn. Quyết không nuông chiều! Hiểu chưa?!!”

“Hiểu được!!!”

Tiết Trạm vừa lòng gật đầu, tầm mắt đảo qua, nói chuyện khác: “Hiện tại bắt đầu tuyển đội trưởng đội trăm người, ai có ý định khiêu chiến hai vị phó giáo quan, chỉ cần kiên trì thời gian nửa chén trà nhỏ là được.”

Không phải thắng cũng không phải ngang tay, càng đừng nói đánh mấy chục chiêu, chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ!

Một số người cảm thấy đã bị vũ nhục nghiến răng báo danh, chỉ tiếc sự thật tàn khốc tựa như nắm đấm của phó giáo quan. Một quyền đánh xuống là nửa ý định tái chiến trong đầu cũng không dám xuất hiện.

Nhìn thấy người kia bị một quyền máu mũi giàn giụa, vài người trong đám người ê cả răng, ngươi xem xem ta, ta xem xem ngươi, nhìn lén lão thần thế tử tự tại hai tay ôm ngực kia, lại nhìn nắm tay của La Nhất, Triệu Thập Nhất một cái, vô cùng đau đớn chủ động bò lên trên lôi đài.

Có thể thương lượng được không? Để ta hảo hảo kiên trì thời gian nửa chén trà nhỏ có được không? Trở về mời ăn vịt nướng có được không? Không thì gà nướng cũng thành.

La Nhất bị đưa mắt ra hiệu, nghiêm mặt nhìn ‘ngựa giấy’: “...... Tiền đồ đâu?”

Trương Tứ vuốt mặt: “Bị cẩu ăn rồi.”

“... Là cẩu gì ăn?”

“Ách, cẩu còn độc thân?”

Phản ứng của La Nhất là một quyền trực tiếp thô bạo đánh tới. Cho ngươi học chủ tử nói chuyện này! Đánh chết ngươi luôn!

Trương Tứ phản thủ lấy góc độ xảo quyệt đá chân ra phản kích, La Nhất phản ứng không chậm trực tiếp chụp một chưởng ở xương đùi, bức bách đối phương thối lui, khuỷu tay cũng rất nhanh biến đổi đánh về phía hàm dưới đối phương. Hàm dưới cũng là bộ phận yếu ớt của khuôn mặt con người, một kích này nếu như thực hiện được, dự tính lả Trương Tứ sẽ bị thúc đến nước mắt văng tung tóe. Cũng may Trương Tứ cũng không phải con tôm nhuyễn chân, thời khắc cực nguy nghiêng đầu tránh đi, sau đó lại triền đấu cùng một chỗ. Quyền cước cùng hướng ngươi tới ta đi, rất nhanh nửa chén trà nhỏ đã qua, hai người vẫn không phân ra thắng bại như cũ.

Binh sĩ dưới đài nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt như có lửa nóng, hận không thể làm cho cao thủ uy vũ bàn chân có thế đá vỡ núi đá kia biến thành mình!

Vô tình Trương Tứ trở thành đội trưởng đầu tiên của đội một trăm người. Lúc sau còn có Vương Tam, Lý Bát cùng với một khắc cuối cùng là Bạch Thất chạy kịp tới. Cũng như La Nhất, Triệu Thập Nhất, đều là người do Tiết Trạm bắt đầu bồi dưỡng từ nhỏ, có một số là gia phó của lão Hầu gia cho hắn, cũng có một số là hảo mầm Tiết Trạm tự mình thu nạp. Nhân thủ không nhiều lắm, tất cả đứng cùng nhau cũng chỉ có bốn người, nhưng Tiết Trạm dám cam đoan mỗi một người này là tinh anh trong tinh anh trăm người mới có một.

Bốn người không hề nghi ngờ trở thành đội trưởng đội trăm người thống lĩnh bốn trăm tên lính, so với việc bọn họ xuất sắc, những người  còn lại chỉ biểu hiện thường thường.

Tiết Trạm từ đầu nhìn đến cuối sờ sờ cằm. Nhìn mấy người xuất sắc trước mặt một cái lại nhìn sang mấy người bình thường bên kia. Có xung động muốn đem bọn họ bỏ trở lại trong bụng mẹ nấu lại một lần nữa.

Mấy người bình thường mặt kinh  khủng: Không hiểu sao cứ thấy sau gáy thấy ớn lạnh, không biết là chuyện gì xảy ra.

Đám quần chúng không bình thường bên kia thì mặt đầy vẻ đồng tình: Chúng ta thật cao hứng, các ngươi lại đi trên con đường của chúng ta rồi đấy.
Bình Luận (0)
Comment