Editor: dzitconlonton
Phủ nha Lũng huyện ở phía bắc hướng nam, có hai con sư tử đá dũng mãnh ở cửa, hướng ra đường rộng, mà bên trong được chia làm tiền viện và hậu viện, tiền viện là công đường để người đánh trống kêu oan, điều tra vụ án, còn hậu viện là nơi để ở, mấy dãy nhà gạch xanh, cũ kỹ giống như được xây từ trăm năm trước, nhưng so với những ngôi nhà mái tranh hỗn độn xung quanh thì vẫn có vài phần khí thế.
Tiền viện và hậu viện chỉ được nối nhau bằng một góc cửa, ngày thường sẽ bị khóa lại, cái gọi là công tư phân minh, hậu viện có thiên môn khác, gia quyến và hạ nhân ra vào đều đi từ thiên môn kia.
Hậu viện này coi như là rộng rãi, còn trồng mấy hàng hoa nhìn giống cũng tươm tất, điểm trừ duy nhất chính là trong viện không có nhà xí.
Đây là quy củ do huyện quan đời trước để lại, nói sợ nhà xí làm hỏng phong thủy trong nha, khiến dân chúng sống không yên ổn, vì thế đã đem nhà xí dời ra ngoài thiên môn.
Bởi vậy, nếu người trong phủ muốn cởi y phục dễ dàng, họ phải ra cửa sau, đi ra đường, rất phiền phức.
Đêm nay không trăng, nhưng gió lại rất lớn, thổi vào y phục phồng lên, xào xạc, trên đường vắng tanh không một bóng người.
Tiết Duyên ngồi xổm ở đầu tường hậu viện, mặt không chút thay đổi nghịch cỏ đuôi chó, Hồ Khôi Văn chỉ có một vợ một thiếp, họ sống cạnh nhau, hai viện tử kề sát nhau, hiện tại xem ra lại là quang cảnh bất đồng.
Một hộ đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói vui vẻ, một hộ khác thì khép cửa kín mít, một tia sáng cũng không có, Tiết Duyên nhếch khóe môi, châm chọc nở nụ cười.
Tối nay, thật ra chàng cũng không cần lộ diện, nhưng có một số chi tiết quá kỳ lạ, nhất định phải tìm Hồ An Hòa hỏi cho rõ.
Sau khoảng hai khắc, cánh cửa ở góc sân khác rốt cuộc cũng mở ra, Hồ An Hòa mặc áo khoác, xách quần đi ra.
Hắn ngủ quên, tuy đã tỉnh rượu, nhưng lại đau đầu như muốn nứt ra, lắc lư đi từng bước một, vất vả lắm mới lách qua thiên môn vào nhà xí, sau khi thoải mái đi tiểu xong, đang đeo đai lưng lại thì cảm thấy phía sau một cơn gió lạnh.
Hắn quay đầu lại, chống lại gương mặt đang cười như không cười, trong tay Tiết Duyên cầm một thứ dài, vỗ nhẹ trong lòng bàn tay, ánh mắt khiến người ta sợ hãi.
Hồ An Hòa trước tiên thét chói tai một tiếng, sau đó nửa mở miệng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác hỏi, "Ngươi biết hết rồi?"
Tiết Duyên từ từ đặt cây gậy lên cổ hắn, ngoắc ngoắc ngón tay nói, "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."
Chỗ khác là một nơi trong một con hẻm hẹp ở hậu viện nha môn, yên tĩnh chỉ có mèo hoang kêu.
Hồ An Hòa chỉ mặc một bộ áo mỏng, lạnh run lẩy bẩy, hắn nhìn trước ngó sau, xung quanh không có người, sau đó chuyển hướng hỏi Tiết Duyên, "Ngươi muốn làm gì?"
Tiết Duyên nói, "Ta muốn làm ngươi đó."
"Ngươi!" Hồ An Hòa hít một hơi thật sâu, chợt mở to hai mắt nói, "Ta từ lâu đã biết ngươi là người có thù tất báo, nhưng không nghĩ rằng có thù tất báo đến trình độ này!"
Tiết Duyên híp mắt lại, lấn người lên trước, "Ngươi làm nhục nội ta, động đến nữ nhân của ta, ta không chặt bỏ tay trộm của ngươi thì sẽ có lỗi với thanh danh mà Tiết Duyên ta đã có!"
Hồ An Hòa choáng váng, giơ tay ngăn cản chàng, vội vàng nói, "Ngươi muốn đánh ta thì có thể, nhưng ngươi phải nói rõ ràng, ai động đến nữ nhân của ngươi chứ? Ngươi đừng có mà một mực khẳng định nói tầm bậy tầm bạ, ngậm máu phun người như thế!"
Tiết Duyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, chậm rãi hỏi, "Đầu phố Vĩnh An, buổi trưa ngươi chưa từng đi qua à?"
"Đi qua rồi." Hồ An Hòa ảo não nghiêng đầu, "Nhưng chuyện ngươi nói, ta chưa từng làm!" Hắn hổn hển rống với Tiết Duyên, "Ta dù thế nào cũng là người đọc sách, ta quả thật hận không thể dùng một ngón tay bóp ch3t ngươi, nhưng ta cũng có thể diện, cái loại làm tổn thương nữ nhân và trẻ em này, ta làm không được."
Hồ An Hòa chưa từng làm chuyện múa đao xách gậy, chỉ nói được mấy câu mà đã nghẹn đến đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn còn có sức để vặn vẹo giãy dụa.
Tiết Duyên dùng một tay chế trụ hắn, lại hỏi, "Không phải ngươi phân phó sao?"
Hồ An Hòa nói, "Ta quả thật đã nói những lời như vậy, nhưng khi quay đầu thì đã ngăn lại, ta chỉ muốn hù dọa nàng thôi."
Sức trên tay Tiết Duyên tăng thêm một chút, lạnh lùng nói, "Nàng là một nữ nhi gia, ngươi hù dọa nàng làm gì."
Hồ An Hòa há miệng rồi lại khép miệng không nói nên lời, cuối cùng chướng cổ, nói, "Ngươi thích cái gì cũng được, dù sao ta chưa từng làm chuyện đó, ta không thừa nhận!"
Tiết Duyên buông tay xuống, cổ tay chuyển động, hóa gậy thành một bông hoa, chàng khoanh tay đứng một bên, nhìn Hồ An Hòa nhắm chặt hai mắt, giãy dụa sắp chết.
Qua một hồi lâu, chàng cười ha hả một tiếng, nói, "Không nhìn ra, ngươi còn có khí thế như này."
Hồ An Hòa ngước mắt lên một khe hở, thấy chàng không có ý định làm động tác gì khác, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, do dự một chút, hỏi, "Những người đó sẽ không làm cái gì chứ?"
Tiết Duyên không nói gì.
"Ngươi yên tâm, việc này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, ta và ngươi quả thật không giải quyết chuyện đó, nhưng chúng ta phải đặt mọi thứ ở ngoài mặt, không nên làm những hạ lưu này." Hồ An Hòa vỗ vỗ đầu, nhíu mày nói, "Buổi trưa ta cùng Hầu Tài Lương uống nhiều, sau khi trải qua chuyện kia thì về nhà đã ngủ rồi, bây giờ mới tỉnh lại, mấy chuyện khác ta không biết."
Hắn hít một hơi thật sâu, lại nói, "Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích."
Tiết Duyên khẽ nhếch cằm, nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, làm như tin lời hắn, lui về phía sau vài bước, xoay người phất tay áo rời đi.
Hồ An Hòa nhìn bóng lưng chàng, mãi cho đến khi chàng rẽ vào một góc và biến mất ở đầu ngõ, thì hắn mới chịu buông trái tim đang cầm xuống.
Hắn thật sự mơ mơ màng màng, ôm cánh tay run rẩy đi về nhà, nghĩ đến những lời Tiết Duyên nói suốt chặng đường, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn thấy chỉ còn lại một con hẻm nữa là sắp đến cửa nhà, Hồ An Hòa run bả vai, đang định vội vàng chạy về thì chợt nghe thấy tiếng gió xào xạc cùng tiếng bước chân nhỏ.
Hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc bao tải từ trên trời rơi xuống, vừa phải nhốt hắn ở bên trong.
Trước mắt chợt tối sầm lại, Hồ An Hòa vẫn còn đang mơ hồ thì cây gậy liền rơi xuống giống như mưa, bộp bộp nện lên lưng hắn, hắn muốn chạy nhưng bị bao tải buộc lại, cả người chật vật không nhúc nhích được.
Hồ An Hòa nằm sấp trên mặt đất, đầu óc vừa chuyển cái liền đoán được là do ai gây ra, hắn lửa giận công tâm, một bên cuộn chân rụt người một bên mắng, "Tiết Duyên ngươi đồ con rùa! Ngươi chơi ám chiêu, con chó nham hiểm nhà ngươi! Ta chả động đến nữ nhân của ngươi, chuyện đó không liên quan gì đến ta.
Ngươi buông ta ra, buông ra?!"
Nhưng thậm chí không ai trả lời hắn.
Bị đánh khoảng chừng ba mươi mấy cái, Tiết Duyên thấy Hồ An Hòa ngay cả kêu cũng không có lực, cuối cùng dừng tay.
Chàng không dừng lại quá lâu, cầm gậy lập tức rời khỏi đây, bước chân rất nhanh, sau khi Hồ An Hòa mặt mũi bầm dập bò ra từ trong túi, ngay cả cái bóng của Tiết Duyên cũng chẳng thấy đâu.
Hồ An Hòa tức giận đến phát run, nhấc chân đạp mạnh vào tường thấp bên cạnh, lại "Má nó" một tiếng, đau đến nổi ôm chân lảo đảo tại chỗ.
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Hồ An Hòa, Tiết Duyên đã mơ hồ nhận ra rằng việc này là do Hầu Tài Lương làm sau lưng, nhưng Hồ An Hòa tuyệt đối không vô tội.
Trận đánh này, hắn chẳng bị lỗ gì.
Đi ngang qua một bụi cỏ hoang, Tiết Duyên tiện tay ném đồ trong tay, xoay người trở về nhà.
—
Đợi đến khi về nhà thì đã qua giờ Hợi, trong viện im ắng, nhưng đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Tiết Duyên đi phòng bếp lấy nước rửa tay và mặt, sau đó mới vào phòng.
A Lê khoác một áo khoác ngoài, đang yên lặng ngồi bên cạnh bàn tách hạt dưa, nàng khẽ cụp mắt xuống, tách cẩn thận, bên cạnh đĩa nhỏ đã chứa đầy một núi nhỏ.
Tiết Duyên đi tới phía sau nàng, nhẹ nhàng gọi A Lê một tiếng, nàng không đáp lại.
Chàng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ gì, chỉ đưa tay vòng qua vai nàng.
A Lê cuối cùng cũng ý thức được chàng đã trở về, vui mừng nở nụ cười, sau đó kéo tay chàng ngồi xuống, đẩy cái đĩa nhỏ kia đến trước mặt chàng, hỏi, "Chàng có đói không? Ta thấy chàng buổi tối cũng chẳng ăn được cái gì, ta không biết khi nào chàng về, sợ đi nấu thì cơm sẽ lạnh nên tách cái này để cho chàng lót dạ." Nàng vỗ mảnh vụn trên tay, nói xong liền đứng lên, "Ta đi xào cho chàng một món đây."
Tiết Duyên vội vàng ngăn cản nàng, nói "Không cần".
A Lê dường như có vẻ mê mang trong giây lát, Tiết Duyên liền lặp lại một lần nữa, "Ta không đói", nàng mới nghe hiểu.
Tiết Duyên hỏi, "Sao vẫn chưa ngủ, đã muộn thế rồi, ngươi ăn không tiêu đâu."
A Lê nắm chặt vạt áo, cười khẽ nói, "Ta vừa mới ngủ được một giấc, nhưng vừa rồi tỉnh lại, thấy chàng chưa về nên không ngủ được."
Tiết Duyên đỡ nàng ngồi xuống, giơ tay sờ sờ trán nàng, "Ngươi cảm thấy thân thể khá hơn một chút nào chưa?"
A Lê gật gật đầu, lấy tay nắm tya chàng, thoáng dùng sức, cười nói, "Chàng xem, ta có phải có nhiều sức hơn so với hôm qua không." Tiết Duyên nói phải, A Lê lại chớp mắt mấy cái, hỏi, "Tiết Duyên, hôm nay chàng nói chuyện với ta mà sao âm thanh lại nhỏ như vậy?"
Trong mắt Tiết Duyên hiện lên một tia kinh ngạc, đáy lòng chàng mơ hồ bất an, hỏi, "A Lê, ta nói cái gì, ngươi nghe thấy không?"
A Lê nói, "Ta nghe thấy nhưng mà cảm thấy âm thanh có hơi nhỏ."
Khoảng khắc đó, Tiết Duyên chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng băng, chàng không cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng A Lê lại không nghe rõ.
Chàng nâng mặt A Lê lên, đánh giá một cách tinh tế, thấy nàng ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt một chút thì mọi thứ vẫn giống như thường ngày, nỗi lo lắng mới được giảm bớt đi một chút.
Chàng xoa xoa vị trí trước mắt A Lê, thấp giọng nói, "Ngày mốt ta dẫn ngươi đi Ninh An, cũng do Lũng huyện còn quá nhỏ, không có đại phu có chuyên môn gì, chúng ta đến nơi lớn hơn, không thể kéo dài được nữa."
A Lê ngoan ngoãn đáp lại, nói được.
Mấy ngày nay nàng gầy đi rất nhiều, lúc trước nuôi được bao nhiêu thịt thì bây giờ đã rớt bớt đi khiến gương mặt càng có vẻ nhỏ hơn, Tiết Duyên giơ tay lên so sánh, quả nhiên không to bằng bàn tay của chàng.
Chàng bỗng cảm thấy trong lòng có một tia hoảng sợ, cúi người ôm A Lê vào lòng, mãi cho đến khi hương thơm nhàn nhạt của cơ thể nàng lưu lại trên chóp mũi, lúc này mới cảm thấy đó là sự thật.
A Lê cắn môi, hỏi chàng, "Buổi tối chàng đi ra ngoài làm gì vậy?"
Tiết Duyên nói, "Ta đánh Hồ An Hòa một trận."
A Lê "A" một tiếng, "Vậy ngày mai sẽ không có người đến bắt chàng chứ?"
Tiết Duyên nói, "Sẽ, nhưng không sao, ứng phó được."
Chàng nhắm mắt lại, tay vuốt ve mái tóc dài của A Lê, nói, "Ngươi đừng để ý mấy thứ này nữa, ngủ đi."
Ở cùng một chỗ lâu như vậy, hai người luôn ngủ cùng giường chia đệm, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ thật sự ngủ cùng nhau.
Ban ngày trải qua quá nhiều chuyện, A Lê vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng khi gối lên cánh tay Tiết Duyên và để chàng nhẹ nhàng vỗ lưng, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc mộng.
Giấc mơ rất đẹp.
Sáng hôm sau, quan binh đến nhà, mọi chuyện đều xảy ra giống như Tiết Duyên dự đoán, Hồ Khôi Văn tham tài hư vinh lại khéo đưa đẩy, không phải là quan thanh liêm, nhưng cũng không có tệ đến mức lòng dạ hiểm độc, xử án vẫn tuân theo thủ pháp công bằng.
Một mặt có lẽ là vì bị trói buộc bởi đạo đức đầy đáng thương của ông, mặt khác chính là, ông không thể để lại nhược điểm như vậy cho Phó chủ sổ, nếu sau này bị người khác tố cáo nói ông vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, làm trái pháp luật thì sẽ gây bất lợi với con đường làm quan.
Ngay khi vừa hỏi xong, kinh đường mộc[1] vỗ bộp bộp, nhưng sau khi Tiết Duyên cắn chết hắn và về nhà sau khi nhìn thấy Hồ An Hòa đêm qua, những chuyện còn lại không liên quan đến chàng.
Nhân chứng vật chứng cũng không có, vụ án này không có cách nào phá được, Hồ An Hòa chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ đau một chút ra thì có thể ăn uống bình thường, ông ngay cả lý do bắt giữ Tiết Duyên cũng không có.
Đến cuối cùng, Hồ Khôi Văn chỉ có thể lấy danh nghĩa gây chuyện để nhốt chàng nửa ngày, buổi tối liền thả về.
[1] Kinh đường mộc: Trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ.
Một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động.
Khối gỗ ấy chính là "kinh đường mộc" 惊堂木.
Tâm trạng của Tiết Duyên ngược lại không tệ, chàng ăn bớt canh cải trắng và bánh ngô trong ngục, trời chưa tối thì đã ra khỏi nha môn, vung áo khoác lên vai, lau miệng đi về nhà.
Trên đường đi, chàng vẫn đang suy nghĩ xem tương lai sẽ làm gì với cái gai của Hầu Tài Lương, và liệu bây giờ A Lê có đang ngồi trên ghế nhỏ ở cửa chờ chàng về nhà không.
Tưởng rằng chỉ cần rẽ vào một góc là có thể nhìn thấy tường rào trước cửa nhà, nhưng Tiết Duyên đột nhiên nhìn thấy bóng dáng vội vội vàng vàng của Phùng thị chạy ra.
Đồng tử của chàng co rụt lại, ngăn Phùng thị hỏi, "Nội, chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng nói gấp gáp của Phùng thị đã đổi tông, "Mau đi mời đại phu đến, A Lê nóng lên rồi!"
——————–
Tác giả muốn nói:
Đề cử bộ truyện mới của tui ~ đã mở rồi, ngôn tình cổ đại ngọt ngào sảng "Sau khi tái hôn chồng cũ"
1.
Sơ Lăng vốn là nữ nhi của tiểu quan gia trong kinh thành, sau khi gia cảnh thất thế, nàng bị đưa đến Thần vương phủ làm tiểu thị thiếp.
Thần vương hai chân tàn tật, bạo ngược và độc ác, Sơ Lăng hầu hạ chàng như đi trên băng mỏng suốt hai năm trời, cuối cùng vẫn bị một chén rượu độc ban chết.
Trở về mười lăm tuổi, Sơ Lăng không muốn lặp lại vết xe đổ, lập tức để cho cha nàng chấp nhận bị lưu đày ở bên ngoài, cùng cả nhà rời kinh, rời xa tai họa ——
Nhưng đúng lúc này, Thần vương phủ đến cửa cầu hôn.
–
Thiên mệnh khó tránh, Sơ Lăng lần thứ hai vào vương phủ.
Nàng thấp thỏm bất an trong lòng, nhưng nàng phát hiện ra rằng cái nhà này vẫn giống kiếp trước nhưng lại cũng không giống kiếp trước!.
Truyện Hệ Thống
Kiếp trước, đích mẫu một tay che trời mà nay lại giống như bị cắt nanh vuốt, kiếp trước chính phi của Thần vương đã ức hiếp bản thân nàng khắp nơi đã sớm gả cho ấu tử (con út) của đích mẫu.
Tất cả mọi người đều cúi đầu ngoan ngoãn phục tùng với thế tử phi cao quý như nàng.
Nghĩ đến đây là thủ đoạn của ai, Sơ Lăng rùng mình một cái ——
Thật là khủng khiếp! Cảm thấy thế tử Thần vương lúc này còn đáng sợ hơn so với kiếp trước!
–
Đêm tân hôn, thiếu nữ bất an nắm chặt giá y mà kiếp trước chưa từng mặc dưới khăn voan, nhìn đôi giày gấm xuất hiện trước mặt mình.
Dưới ánh đèn, nam nhân mặc hỉ bào của tân lang nâng khăn trên đầu nàng, có lẽ là do ảo giác, gương mặt tuấn tú mà lại lãnh đạm ấy lộ ra vẻ dịu dàng mà nàng chưa bao giờ thấy bao giờ.
2.
Thần vương là thứ tử, hai chân của Quý Diễn Chi đã bị tàn phế, bị phụ mẫu không ưa.
Chàng đã có một khoảng thời gian khó khăn khi còn niên thiếu, và trở nên tàn bạo sau khi lớn lên.
Tất cả mọi người đều sợ chàng, trốn chàng, chỉ có tiểu thị thiếp yếu đuối dịu dàng kia, tuy rằng sợ chàng muốn chết, nhưng vẫn cho chàng tất cả sự dịu dàng và ấm áp.
Đáng tiếc chàng không biết quý trọng, đáng buồn rằng chàng chưa kịp đáp lại.
Nhưng may mắn thay, chàng đã có một cơ hội thứ hai.
# Giới thiệu một câu: Cẩu nam nhân tái sinh để theo đuổi người vợ yêu quý của mình #
Đôi lời từ editor: Mình đã xin phép tác giả về việc edit lại truyện "Sau khi tái giá chồng cũ" rồi, hiện đang làm bìa nên mình chưa thể đăng truyện lên được.
Ngoài ra, bật mí cho những ai thích thuần song xử thì truyện này có lôi là nam chính kiếp trước có chính thê và có một mình nữ chính là thiếp, và chỉ sủng mình bả..