Editor: dzitconlonton
Beta lần 1
Khi Tiết Duyên chạy vọt vào phòng, A Lê đang cầm chén tựa vào gối ăn cháo.
Mái tóc dài của nàng được buộc đơn giản, xõa xuống vai, gương mặt nhợt nhạt được ánh nến mờ ảo chiếu rọi, nhưng vẫn không có một chút tia máu nào.
Từ tối hôm qua đến giờ, A Lê gần như bỏ bữa, ngay cả sức cầm thìa cũng gần như không còn, Phùng thị nấu cháo cho nàng, nấu đến nhão, dỗ dành nói một lúc lâu, A Lê mới chịu uống.
Nàng thật sự không có cảm giác thèm ăn, cổ họng sưng lên như nhét một cục bông, thậm chí ngửi thấy mùi tanh trong cơm.
Một bát cháo gạo trắng, A Lê uống rất cẩn thận, nhưng chỉ ăn được ba miếng, vẫn nôn mửa.
Bát sứ bị lật úp, thứ bên trong rơi xuống đất, A Lê lấy tay che bụng, lưng khom sắp rơi xuống đất, cúi đầu ho khan.
Tiết Duyên sững sờ đứng ở cửa, mãi cho đến khi Phùng thị hô một tiếng vỗ lưng nàng thì mới phản ứng lại, chạy nhanh tới.
Chàng ôm A Lê vào lòng, nhận thấy nhiệt độ nóng ran trong lòng bàn tay, cảm thấy môi mình cứng đờ.
Đưa tay lau vết cháo trên khóe miệng nàng, đầu ngón tay Tiết Duyên run rẩy, khàn giọng hỏi, "A Lê, ngươi sao vậy?"
Rõ ràng chưa tới một ngày mà.
Tối hôm qua nàng vẫn còn cười ấm áp bóc hạt dưa cho chàng, sao bây giờ lại tái nhợt như thể vừa chạm vào là vỡ ngay thế.
A Lê nửa nhắm mắt, tay khép vào trong tay áo, giống như một con mèo chui vào lòng chàng, giọng nói nhỏ như muỗi, "Tiết Duyên, ta lạnh."
"Ngoan, chúng ta đi tìm đại phu." Nghe thấy giọng của nàng, Tiết Duyên cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau cơn run rẩy, chàng một tay ôm vai A Lê, cúi người kéo xiêm y để lên lưng ghế, khoác lên người nàng.
Vừa mới mặc được một nửa, Tiết Duyên nhíu mày, xoay người hỏi Phùng thị, "Nội à, có xiêm y dày hơn chút không?"
Phùng thị vội vàng gật đầu, chạy tới lục lọi trong rương, động tác của bà vừa gấp vừa nhanh, xiêm y phía trên còn chưa kịp cất gọn chỉnh tề sang một bên, tất cả đều ném trên mặt đất, vất vả lắm mới tìm thấy một chiếc áo khoác mặc vào mùa đông, đưa qua cho Tiết Duyên.
A Lê vẫn ngoan ngoãn nằm trên vai chàng, thậm chí còn thở nhẹ.
"Đừng ngủ." Tiết Duyên xoa xoa mặt nàng, vừa nhanh chóng mặc xiêm y cho nàng, vừa cúi đầu dỗ dành, "A Lê ngoan, chúng ta đến y quán ngủ tiếp, ngươi như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy."
Áo bông có dày đến đâu, lúc mới mặc vào bên trong cũng lạnh, A Lê run lên một cái, nàng hơi mở mắt, hai tay cầm lấy tay Tiết Duyên, hơi hơi muốn khóc, "Tiết Duyên, ta vẫn còn lạnh."
Nàng khóc như vậy khiến trái tim Tiết Duyên như muốn vỡ ra.
Chàng ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt dưới mắt A Lê, nhẹ nhàng nói, "Đừng khóc."
A Lê đỏ mắt nhìn chàng, đôi môi khô nứt ra chút máu, nàng li3m một chút nhưng không thể làm ẩm nó được.
Đau quá, nhưng nàng không khóc nữa.
Tiết Duyên nhắm mắt lại, nghiến răng để mang đi nỗi đau trong lòng, xoay người đưa lưng về phía nàng nói, "Nằm sấp xuống."
A Lê đặt cánh tay lên, nhưng nàng cực kỳ mệt mỏi, không thể ôm chặt được, Tiết Duyên nắm chặt cổ tay và cổ chân nàng, vừa nghĩ sức vừa sợ nàng đau, lúc đứng lên, Tiết Duyên đã hơi choáng váng.
A Lê nhẹ hơn nhiều so với chàng nghĩ.
Phùng thị chạy vào từ một phòng khác, trong tay cầm một túi tiền, nhét vào ngực Tiết Duyên, nói, "Đây là toàn bộ số tiền trong nhà chúng ta, con cầm trước đi, nếu không đủ, ta lại đến nhà Triệu đại nương con mượn một ít." Bà hít một hơi thật sâu, giơ tay sờ sờ khuôn mặt A Lê, nói, "Mau đi đi, đừng để y quán đóng cửa, ta ở nhà nấu thêm chút cháo, đợi lát nữa đưa qua cho các con, không ăn cơm làm sao được."
Tiết Duyên gật đầu, nói được.
Lúc nghiêng đầu, Tiết Duyên bỗng nhiên nhìn thấy A Hoàng đang ngồi xổm ở góc tường, nó ngửa đầu, lần đầu tiên hoàn toàn lộ ra hai con mắt, giống như đá hắc diệu thạch[1], không chớp mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng của bọn họ.
Tiết Duyên dừng bước một chút.
Lúc bước ra khỏi nhà, trời đã gần như tối sầm lại, bóng cây hai bên tối đen, dốc đứng, con đường nhỏ ngoằn ngoèo như vầng trăng dẫn tới chân trời.
Đã muộn rồi, trăng sáng bị thiếu mất một cái miệng, cong cong treo trên trời, nhuộm một chút ánh sáng trong lạnh như băng.
Tiết Duyên nhéo nhéo ngón tay A Lê, thấp giọng nói, "Đừng ngủ."
Người nàng nóng như lửa đốt nhưng đầu ngón tay lại lạnh, Tiết Duyên gọi mấy lần rồi cuối cùng nàng cũng đáp lại.
A Lê hỏi, "Tiết Duyên, có phải ta quá nặng không, chàng có mệt không?"
Tiết Duyên mím môi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói, "Ngươi nhẹ thật đấy, ta có thể cõng ngươi đi một vòng sườn núi cũng không thấy mỏi chân, ngươi có tin không?"
A Lê vùi mặt vào hốc vai, không trả lời.
Tiết Duyên cho rằng nàng quá khó chịu, không muốn nói chuyện, lại sợ cõng nàng như vậy sẽ khiến dạ dày nàng càng thêm không thoải mái, dứt khoát dừng lại thay đổi tư thế, đổi thành ôm.
Hai má áp vào nhau, Tiết Duyên vòng tay nàng lên cổ mình, tay ôm eo nàng.
Mặc dù mặc dày như vậy, A Lê sờ lên vẫn cảm thấy mỏng, tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay ngay.
Tiết Duyên véo cằm nàng, nói với nàng, "Ngươi như vậy cũng không được, chờ sau khi khỏi bệnh thì phải cho ngươi ăn thịt liên tục trong nửa tháng, phải nuôi tròn hơn một chút."
A Lê mở to hai mắt nhìn chàng, mỉm cười yếu ớt, nhưng vẫn không nói một tiếng.
Tiết Duyên không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Một cơn gió thổi tới, mái tóc lòa xòa trên gò má nàng được vén lên, Tiết Duyên đưa tay còn lại gạt sợi tóc kia ra sau tai A Lê, nàng co rúm lại một chút, nhỏ giọng nói, "Ngứa."
Tiết Duyên ôm nàng càng chặt hơn một chút, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm nói, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi.
Con đường đêm yên tĩnh và vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót từ rất xa truyền đến.
Trong cơn hốt hoảng, Tiết Duyên dường như cảm thấy trên đời này chỉ còn lại hai người họ.
A Lê rụt vào ngực chàng, thở hổn hển từng ngụm nhỏ, nói chuyện với Tiết Duyên, giọng của nàng rất nhỏ, Tiết Duyên phải phân biệt thật cẩn thận thì mới có thể nghe rõ.
Nàng nói, "Ta vẫn chưa làm cho chàng một bánh trôi nhỏ hoa quế để ăn."
Tiết Duyên nói, "Chờ ngươi khỏi bệnh rồi mới làm, ngươi làm bao nhiêu ta sẽ ăn bấy nhiêu."
A Lê hít hít mũi, "Nhưng phải đợi đến khi hoa quế nở, vậy phải vào tháng chín, bây giờ còn chưa tới tháng năm, còn rất lâu nữa."
Cổ họng Tiết Duyên khàn khàn, "Sớm thôi, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái là đến liền."
A Lê dường như không nghe thấy, lại lặp lại một lần nữa, "Thật sự còn rất lâu."
Tiết Duyên sờ sờ hai má nàng, dịu dàng nói, "Mấy tháng nữa, hoa sen sẽ héo, hoa quế sắp nở, đến lúc đó chúng ta không chỉ gói bánh trôi nhỏ, mà còn phải đi hái hoa để ủ rượu.
Ta dẫn ngươi đi con sông nhỏ ở thành tây câu cá chép ăn, ta còn nhớ ngày đó ngươi làm cá chua ngọt, cực kỳ thơm."
Giọng của A Lê rất nhẹ và mềm mại, và nó tan biến ngay khi gió thổi qua, "Nhưng Tiết Duyên, ta không biết ta còn có thể đợi được không..."
Tiết Duyên hỏi, "Ngươi nói cái gì vậy?"
A Lê nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong cánh tay mình, nước mắt không biết tự lúc nào đã chảy ra, nàng đang khóc thầm.
Tiết Duyên không hỏi nữa.
Khi đó, Tiết Duyên vẫn đang cầu nguyện trong lòng rằng đây chỉ là chút bệnh nhỏ đau đớn mà thôi, sau này chăm sóc sẽ ổn thôi.
Thế nhưng chàng không biết, thế giới của A Lê đã trở nên trống rỗng, nàng không còn nghe thấy gì nữa.
—
Đến Hối Dược Đường, nơi đó hiếm thấy đèn còn sáng, tiểu nhị đang ôm chổi chậm rãi quét đất, cả phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.
Đó không phải là một mùi thơm gì, khi ngửi thấy thì có vị đắng và nặng, người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy có thể tĩnh tâm an thần, nhưng nếu người bị bệnh ngửi thì tim như muốn nâng lên.
Người ngồi ở cửa là Khương đại phu lần trước khám bệnh cho Phùng thị, ông dường như vừa mới bận rộn xong, vẫn còn đang ăn cơm, sau khi nghe thấy tiếng động thì hơi ngẩng đầu, hỏi, "Bệnh gì?" Ông vẫn còn nhớ rõ A Lê, không đợi Tiết Duyên nói chuyện liền thả đũa đứng lên, hỏi, "Ầy, đây là bị làm sao vậy?"
Tiết Duyên vội vàng nói, "Nóng lắm, nóng như bốc cháy dữ dội, đại phu ngài mau mau đến xem một chút."
Khương đại phu xắn tay áo lên, chỉ vào bàn chẩn bệnh ở bên kia, "Đến đó đi."
Đó là không gian nhỏ hẹp, xung quanh là khóm trúc xanh trồng trong chậu hoa, trên kệ bày đầy nến nhưng sáng trưng.
A Lê được Tiết Duyên đỡ ngồi xuống, nàng che môi ho hai tiếng, sau đó đặt cổ tay lên gối bắt mạch, để đại phu bắt mạch.
Thời gian yên tĩnh cực kỳ khó chịu, trong lòng nàng vừa buồn bực vừa rối bời, đôi mắt không tìm được tiêu điểm, thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng đáp xuống vải đầu gối của mình.
Trên đó không biết vì một lý do gì mà nó bị bẩn, bẩn cả một chỗ lớn, có vẻ không hợp với màu xanh nhạt của vải lót bên trong, A Lê dùng ngón tay vuốt ve nhưng không thể lau sạch được.
Vô dụng, nhưng nàng vẫn không thể không làm được điều đó, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng xoa xoa.
A Lê nhận thấy Khương đại phu thay đổi mấy vị trí trên cổ tay nàng, thời gian dừng lại càng dài hơn lần trước, cuối cùng rời đi.
Nàng choáng váng, nặng nề lại cảm thấy trong lòng thoáng nhẹ nhàng, nàng muốn nói một câu, nhưng cổ họng khô khốc như giếng khô, không thể thốt ra được lời nào.
Tiết Duyên hỏi, "Đại phu, thế nào?"
Khương đại phu nâng tay sờ sờ trán A Lê, lắc đầu nói, "Không tốt lắm." Ông cau mày, lại hỏi, "Cô nương, ngươi có cảm thấy đau ở đâu không?"
Tiết Duyên chuyển tầm mắt về phía mặt A Lê, nhưng nàng cũng chỉ cụp mắt ngồi đó, ngay cả một chút biểu cảm cũng không có.
Tiết Duyên cảm thấy máu toàn thân đều lạnh xuống từng chút một, chàng thăm dò gọi một câu, "A Lê?"
Không nhận được phản ứng như mong đợi, Tiết Duyên khó khăn nuốt nước bọt, cúi thấp người và gọi lại tên nàng mấy tiếng.
Nhưng mặc cho chàng nói to thế nào, A Lê cũng chỉ giống như một con búp bê sứ, yên tĩnh mà yếu ớt.
Đáy mắt Tiết Duyên dần dần đỏ lên, chàng đỡ lấy bả vai A Lê, giọng nói khàn khàn không hình dạng gì, "A Lê, ngươi nghe thấy ta nói không?"
A Lê mờ mịt ngẩng đầu, nàng không biết vì sao, nhưng nhìn thấy khóe mắt của Tiết Duyên có nước mắt, cố hết sức giơ tay lau cho chàng.
Tiết Duyên nắm chặt cổ tay nàng, dán bàn tay nàng vào gò má mình, gần như tuyệt vọng, "A Lê, ngươi nói một câu với ta đi."
Khương đại phu thở dài lắc đầu, ngăn cản động tác của chàng, hỏi, "Nàng có biết chữ không?"
Tiết Duyên cũng không nghiêng đầu, chỉ lo nhìn chằm chằm vào A Lê, khàn giọng trả lời, "Biết."
Khương đại phu gật đầu, cầm bút nhúng mực, viết ba chữ trên giấy, "Có nghe được không?", sau đó đưa cho A Lê.
Rõ ràng trong lòng đã biết trước kết quả, nhưng Tiết Duyên vẫn không khỏi cảm thấy có chút may mắn trong lòng, cho đến khi chàng nhìn thấy A Lê cầm tờ giấy, chậm rãi lắc đầu.
Vào lúc đó, Tiết Duyên cảm thấy trời như sụp đổ.
Ánh nến sáng rực cả căn nhà, tủ thuốc trong góc tường tối đen như mực, có một tiểu dược đồng đang trèo lên trên, miệng lẩm bẩm "Đương quy[2] một đồng, thục địa[3] hai đồng, hoàng kỳ[4]...!A, cũng là một đồng..."
Chàng ngơ ngác đứng đó, mọi thứ trước mắt đều trở nên hư ảo, chỉ còn lại một mình A Lê.
Nàng ngửa mặt lên, vẻ mặt bình tĩnh mà ôn hòa, không khóc cũng không nháo, tay đặt lên đầu gối, đầu ngón tay thon dài, trắng nõn như trong suốt.
Cổ họng Tiết Duyên trướng đau, cảm thấy không chân thật.
Rõ ràng tối hôm qua chàng còn nói muốn dẫn nàng đi Ninh An, buổi sáng lúc rời đi còn thấy ổn, nhưng bây giờ sao cái gì cũng thay đổi thế?
Bất lực như vậy khiến chàng cảm thấy tim mình như bị xoắn lại thành một cục, sắp bị khuấy thành nước trái cây rồi.
Chàng không biết mình đang rơi lệ, mãi cho đến khi A Lê nắm chặt ngón tay chàng, cúi đầu nói, "Tiết Duyên, chàng đừng khóc."
Tiết Duyên theo bản năng mở miệng gọi tên nàng, nhưng lại nhớ tới nàng không nghe được, trái tim lại co rút.
Chàng tiến lên ôm nàng vào lòng, chỉ thở vài hơi thôi mà A Lê nhận thấy cổ chàng đã nóng ẩm.
Nàng run lên vì nóng, cắn cắn môi, lại nói, "Tiết Duyên chàng đừng khóc, nói không chừng sáng mai sẽ khỏi thôi, không có sao hết, ta không có đau.
Trước đây không phải cũng có lúc bị như vậy sao? Chỉ là lần này bị hơi lâu một chút thôi, không sao đâu."
Nàng quá hiểu chuyện, cho nên càng khiến người ta đau lòng hơn.
Tiết Duyên lấy tay ôm gáy nàng, đỉnh tim co rút lại đau đớn, lẩm bẩm gọi một câu, "A Lê..."
Cho dù đã quen với sinh tử, nhưng cảnh tượng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy xót xa.
Khương đại phu thở dài, nói, "Y thuật của ta thật sự có hạn, không trị được bệnh này, kê đơn thuốc hạ sốt trước đã, về phần bệnh tai, các ngươi đến nơi khác xem đi."
Tiết Duyên ôm A Lê, một khắc cũng không dám buông tay, sợ đột nhiên không thấy nàng nữa, chàng cứng ngắc gật gật đầu, nói, "Làm phiền đại phu." Nói xong, chàng lại sốt ruột nói tiếp một câu, "Chọn thuốc đắt hơn một chút, chúng ta không thiếu tiền, có tác dụng là được."
Khương đại phu vỗ vỗ vai chàng, ân cần nói, "Bên kia có trải nhuyễn tháp, dẫn tiểu cô nương đi nghỉ ngơi đi, uống thuốc xong rồi hẵng đi."
Tiết Duyên nói được.
Chàng ôm A Lê như trân trọng bảo vật, thậm chí không dám đi quá nhanh, sợ gió làm phiền nàng.
Đi ngang qua một bụi hoa lan, những chiếc lá dài mảnh mai, được ánh sáng cọ sát một cách rực rỡ, mềm mại rủ xuống, và dường như có một đóa hoa nhỏ trắng nõn ở giữa như có như không.
Đóa hoa ấy cực nhỏ, run rẩy treo lơ lửng, như thể nó sẽ khô héo nếu bị gió thổi qua.
A Lê giơ tay lên và chạm vào nó, nhẹ nhàng như đang vuốt ve lụa sa tanh.
Nàng chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu gối lên vai Tiết Duyên, nhẹ giọng nói, "Ta muốn ngủ."
Tiết Duyên đặt nàng trên giường, sau đó kéo chăn che người nàng, rồi ngồi sang một bên kéo tay nàng, viết từng nét một trong lòng bàn tay nàng, "Ta trông chừng ngươi."
A Lê nở nụ cười, nói, "Vậy ta an tâm rồi."
Tiết Duyên cười không ra, chàng bỗng nhiên cảm thấy số phận quá nghiệt ngã.
Năm đó Tiết gia nhà tan cửa nát, chàng lần lượt mất đi tổ phụ, mất đi phụ mẫu, mất đi mọi thứ, khi đó chàng suốt ngày sống mơ mơ màng màng như một người say rượu, nghĩ rằng ông trời thật nực cười.
Nhưng dù sao chàng đã đi chệch hướng và mắc sai lầm, đối mặt với tất cả những chuyện này, Tiết Duyên vẫn có thể tìm cho mình một lý do, nói đây là do ông trời không thể chịu đựng được chàng và cho chàng một lời cảnh tỉnh, muốn chàng cải tà quy chính, làm người một lần nữa.
Nhưng A Lê đã làm sai chuyện gì? Nàng tốt như vậy, tại sao vẫn phải trải qua những chuyện này chứ.
Tiết Duyên che mặt, chàng khóc không ra nước mắt, nhưng trong lòng thì đang nhỏ máu.
Chàng đã muốn đi trên con đường đứng đắn, chàng thậm chí còn nghĩ rằng nếu như bỏ chút công sức vào sách vở, nói không chừng có thể thi đậu công danh, nếu không được thì đi làm ăn, chàng đã đi nam xông bắc gặp qua các mặt xã hội như vậy, chung quy có thể đi lên từ buôn bán.
Và chuyện sau này khi có tiền tiết kiệm rồi thì sẽ mua một căn nhà ở, nuôi sống gia đình vẫn là điều mà muốn nam nhân làm, chàng có lòng tin có thể khiến nội và A Lê có một tương lai nhìn thấy ánh sáng.
Chàng đã lên kế hoạch ổn thỏa, nhưng vẫn chưa kịp nói với A Lê thì nàng đã không còn nghe được nữa.
Tiết Duyên không dám nghĩ, một nữ hài tử gầy yếu như nàng phải có bao nhiêu dũng khí để đối mặt với một thế giới im lặng như vậy.
A Lê ngủ thiếp đi.
Nàng hơi nghiêng đầu, hô hấp đều đặn và kéo dài, làn da mềm mại như sứ, mịn màng giống như tranh vẽ.
Có người nâng một bình phong nhỏ tới, chắn ngang trước giường, bức tranh phong cảnh hùng vĩ tráng lệ, bàng bạc đại khí, đập vào mắt là vẻ trời mênh mông.
Bình phong chỉ cao bằng nửa người, chỉ có thể chắn được một nửa ánh sáng, Tiết Duyên nắm tay A Lê, đầu dựa vào vách tường, đầu óc hỗn loạn suy nghĩ, không biết tự lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.
Chàng đã có một giấc mơ, rất ngắn, vào đêm khi A Lê đến nhà.
Nàng mặc chiếc áo cũ của nội, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngồi xổm trên mặt đất hâm rượu, mùi thơm hoa quế ngào ngạt tỏa ra khắp căn phòng.
Chàng xông vào khiến A Lê hoảng sợ, nàng lo sợ bất an như một con thỏ, cầm bình rượu nói với chàng, "Chàng cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đến phòng bếp tìm nội." Giọng Ngô mềm mại, khóe môi có lúm đồng tiền nhạt.
Tiết Duyên dường như đã biến mất khỏi thế giới này, còn chàng thì đứng ở một bên, nhìn người trong mộng mình cướp bình sứ trong tay A Lê, ném mạnh lên tường, mắng nàng "Cút".
Tiết Duyên muốn ngăn cản, nhưng mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của chàng, giấc mơ này giống như một đoạn ký ức tái hiện lại, cho anh thấy rõ bản thân mình đã từng tồi tệ, xấu xa như thế nào trước đây.
Chàng nhìn tay A Lê vuốt ve ngực, bị chàng mắng mà hốc mắt dần dần đỏ lên...
Tiết Duyên hối hận giống như sắp chết vậy.
Tiết Duyên nghĩ, nếu như còn có thể quay lại ngày đầu tiên, chàng đánh chết cũng sẽ không nói những lời khó nghe như vậy vào ở thời điểm A Lê còn nghe được.
Giấc mơ này không tốt chút nào.
Lúc tỉnh lại, Tiết Duyên nhìn chằm chằm vào ngọn nến trên vách tường, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong lúc hoảng hốt, chàng dường như vẫn còn ở nhà, uống rượu đến đầu váng mắt hoa, A Lê đứng một bên, dỗ chàng rất nhẹ nhàng uống nước mật ong, tính tình của nàng luôn rất tốt, cho dù chàng quá đáng đến mấy, nàng sẽ không bao giờ hung dữ.
Đây là lần đầu tiên Tiết Duyên hận mình như vậy.
Chàng thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ như tự ngược đãi bản thân, nếu hồi đó chàng không hồ đồ như vậy, thì A Lê sẽ không mệt mỏi vất vả như vậy, có phải cũng sẽ không bị bệnh thành như vậy không?
Nếu người nằm đó bây giờ là chàng thì tốt rồi.
Bên cạnh có một bàn ghế nhỏ để dược đồng đến chọn dược liệu, Tiết Duyên chuyển nó tới, chàng ngồi lên, độ cao vừa phải, vừa vặn đối diện với mặt A Lê.
Tiết Duyên bưng chén trà, dùng đầu ngón tay nhúng nước ấm, nhẹ nhàng bôi lên đôi môi khô nứt của nàng, chàng làm rất cẩn thận, như thể chàng đã vắt kiệt sự dịu dàng của cuộc đời mình.
Sau bức bình phong là một nơi riêng biệt, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng xào xạc khi dược đồng cầm thuốc, cùng thỉnh thoảng có tiếng nến nổ.
Trong môi trường như vậy, tiếng bước chân vang lên vô cùng đột ngột, một đại phu trẻ tuổi hoảng hốt chạy vào phòng, gọi, "Sư phụ, sư phụ, Hồ công tử kia chảy máu mũi!"
Khương đại phu đang xới một ngụm cơm nguội cuối cùng vào miệng, nghe vậy, vội vàng đứng dậy, hỏi, "Được rồi, sao lại chảy máu, nhưng xảy ra nội thương ở đâu?"
Đại phu trẻ tuổi nói, "Không, chỉ là một vết thương ngoài da, nhưng hắn đã ăn quá nhiều lát nhân sâm."
Khương đại phu nhíu mày, phủi phủi áo bào đi vào phòng, hỏi, "Ăn bao nhiêu?"
Đại phu kia bấm ngón tay tính toán, nói, "Bốn miếng rưỡi."
"Vớ vẩn!" Khương đại phu tức giận đến mức râu muốn vểnh lên, "Con không sợ cho hắn ăn rồi hắn ngất xỉu sao!"
Đại phu trẻ tuổi than thở, "Không phải con cho hắn ăn, mà là Hồ công tử hắn đến cướp."
Hồ công tử.
Tiết Duyên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hai người đi tới, vẻ mặt khó hiểu.
A Lê rên lên một tiếng, dường như cảm thấy lạnh, rồi thu mình lại dưới chăn.
Tiết Duyên vội vàng quay đầu lại, cởi áo khoác ra đắp lên người nàng, an ủi vuốt ve mặt nàng an ủi.
Đôi lông mày nhíu lại của A Lê dần dần buông lỏng, và nàng lại chìm vào giấc ngủ say.
Trong phòng vẫn tiếp tục ồn ào, và hầu hết đều là Hồ An Hòa đang tranh cãi theo lý thuyết.
Hắn nói, "Ăn mấy lát sâm thì sao, đâu phải ta không cho tiền.
Thứ này tốt cho cơ thể, hôm qua ta tổn hại nguyên khí, nên phải ăn bù."
Khương đại phu miễn cưỡng thuyết phục, "Cái gì cũng có giới hạn, dù có tốt đến mấy thì ăn nhiều nhân sâm cũng có độc, huống chi ngươi bị thương ngoài da, bôi thuốc vài ngày là tốt lên rồi, không có sao đâu.
Nếu ngươi cảm thấy người mình yếu, ta sẽ kê cho ngươi một ít thuốc bổ khí huyết, ngươi uống cái này là được."
Hồ An Hòa nhíu mày, "Nhân sâm không bổ khí huyết sao?"
Khương đại phu hơi tức giận, "Ta đã nói rồi, cái gì cũng có giới hạn."
Hồ An Hòa là một người tiếc mạng, bình thường là người dễ nói chuyện, nhưng vừa gặp chuyện liên quan đến tính mạng của hắn thì sẽ bắt đầu quấy rầy, lại nói, "Cho ta thêm thuốc bổ đi, đem phần của mấy năm sau ra đây, chẳng phải là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã sao?"
Đại phu trẻ tuổi nhìn trái nhìn phải, muốn hòa giải, Hồ An Hòa lại "a" một tiếng, hỏi, "Khương đại phu, ngài mau đến giúp ta xem một chút đi, sao máu mũi của ta cứ chảy thế? Mất nhiều máu như vậy, ta phải ăn thêm bao nhiêu viên sâm thì mới có thể bù vào đây."
Khương đại phu vung tay áo đi ra cửa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Ngươi cứ ăn đi, ăn xong, ta cũng lười quản ngươi!"
Sau đó lại là Hồ An Hòa luống cuống tay chân, đại phu trẻ tuổi đuổi theo hắn ấn huyệt Nghinh Hương[5], vội vàng nói, "Hồ công tử, ngươi nằm xuống trước đã, đừng đi khắp nơi, ta không theo kịp!"
Sau khoảng nửa khắc đồng hồ, Hồ An Hòa cuối cùng cũng bịt mũi đi ra.
Hắn lúc này mới phát hỏa, cảm thấy một nhiệt huyết xông thẳng lên não, được một gã sai vặt bên cạnh đỡ, vốn định trực tiếp về nhà, nhưng lại thoáng liếc nhìn, chỉ thấy Tiết Duyên ngồi ở một bên.
Hắn đầu tiên là không thể tin được, nhưng sau khi xem xét cẩn thận, ánh mắt chợt sáng lên, cất bước đi tới, gọi một tiếng, "Tiết Duyên?"
Tiết Duyên chỉ lo nhìn chằm chằm vào gương mặt của A Lê, không thèm để ý đến Hồ An Hòa.
Hồ An Hòa tức giận đến máu mũi lại chạy ra, hắn chỉ ngón tay vào mũi Tiết Duyên, tức giận nói, "Hôm qua sao ngươi đánh ta?"
Tiết Duyên không kiên nhẫn thấp giọng quát, "Nhỏ giọng một chút!"
"Cha ta chưa từng đánh ta, nhưng ngươi thì dám trùm bao tải." Hồ An Hòa tức giận đùng đùng ngồi xuống, lại nói, "Ta nói cho ngươi biết, chuyện đó không phải ta làm, thế mà ngươi hết lần này tới lần khác không chịu nghe, sao nào, cơm nhà lao có ngon không? Lần này vận may ngươi tốt đấy, nếu có lần sau, ta bắt ngươi rồi lột da đấy."
Hắn ngửa đầu sờ sờ lỗ mũi, thấy không còn vết máu, có chút cao hứng, nói, "Ta đã tìm người điều tra rồi, chuyện kia là do Hầu Tài Lương làm, ta nhất định sẽ không tha cho hắn."
Hắn quay đầu, "Cũng không tha cho ngươi!"
Sau khi Hồ An Hòa nói những lời ác độc xong, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau với Tiết Duyên, nhưng chàng lại chẳng nói một câu.
Hắn sửng sốt, hỏi, "Tiết tứ thiếu, không phải ngươi đã chịu đựng sự sỉ nhục đến mức này chứ?"
"Hồ An Hòa." Tiết Duyên bỗng nhiên khẽ kêu tên hắn.
Hồ An Hòa theo bản năng trả lời, "Ơi, ta đây." Vừa dứt lời, hắn nhận ra vừa rồi mình đã mất mặt biết bao, mặt hắn trầm xuống, và muốn xoay một ván lại.
Nhưng không đợi hắn lên tiếng, Tiết Duyên lại nói, "Tranh thủ bây giờ ta không muốn động thủ, tốt hơn hết là ngươi nên lăn xa được bao xa thì lăn đi." Cuối cùng chàng cũng ngẩng đầu, trong đôi mắt đã hiện lên một mảnh đỏ tươi, ánh mắt nặng nề đến đáng sợ, "Đừng chờ lão tử (bố mày) liều mạng với ngươi."
Hồ An Hòa nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới chú ý A Lê yên tĩnh nằm trên giường, trên người nàng khoác ngoại sam của Tiết Duyên, tay áo dài buông xuống mặt đất, càng có vẻ mềm mại và yếu ớt.
Hắn chớp mắt và hỏi, "A Lê bị bệnh à?"
Tiết Duyên lạnh lùng nhìn qua, khàn giọng nói, "A Lê là người mà ngươi có thể gọi sao?"
Hồ An Hòa bị chàng trừng mắt như vậy, hơi nóng cả người đã tản đi không ít, hắn mấp máy môi, hỏi, "Vậy thì......Tiểu nương tử?"
Hắn cảm thấy ánh mắt Tiết Duyên nhìn hắn giống như có thể xé miệng hắn.
Nhất thời lúng túng.
Gã sai vặt bên cạnh tiến lên một bước, hỏi Hồ An Hòa có muốn hồi phủ bây giờ không, Hồ An Hòa suy tư một hồi, khoát tay áo, nói, "Từ từ nói sau." Hắn ngồi trên ghế lạnh một bên, ngửi thấy mùi thuốc tỏa ra từ trong lò sưởi, nhất thời không hiểu vì sao mình lại phải ở lại đây.
Nếu là để làm nhục Tiết Duyên, hắn thật đúng là không dám mở miệng về chuyện đó nữa, nhưng nếu không vì chuyện này thì làm gì hắn lại miễn cưỡng rời đi?
Không biết qua bao lâu, dược đồng bưng thuốc được sắc xong tới đặt ở trên bàn nhỏ, nói một câu, "Tiết công tử, thuốc đã chuẩn bị xong rồi, phải tranh thủ uống lúc còn nóng." Tiết Duyên đáp lại.
Mùi thuốc kia rất chát, Hồ An Hòa nhăn mũi, hỏi, "Sao thuốc này có mùi lạ vậy?"
Dược đồng nói, "Thêm đá nam châm[6] và chu sa[7] sẽ tốt cho tai."
Tai gì? Hồ An Hòa nhất thời không trì hoãn quá lâu.
Hắn muốn hỏi lại, nhưng dược đồng đã biến mất.
Tiết Duyên vỗ nhẹ lên tay A Lê để đánh thức nàng, sau đó đỡ nàng nửa ngồi dậy, dùng thìa đút từng ngụm thuốc cho nàng.
A Lê dịu dàng uống thuốc, chưa uống mấy ngụm thì nhìn thấy Hồ An Hòa ở đối diện, nhất thời sững sờ.
Hồ An Hòa ngơ ngác khoát tay áo, chào hỏi nàng, ngược lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói, "A Lê, ngày đó ta thật sự không muốn đập sạp của ngươi, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm nhưng vẫn nói ra thì sẽ tốt hơn."
A Lê chỉ nhìn miệng hắn động tới động lui, nàng không để ý, lại cúi đầu uống thuốc.
Qua một hồi lâu, lông mày của Hồ An Hòa đã nhíu lại thành một cục, oán hận nói, "Không phải người một nhà thì không được vào nhà sao, toàn là tính khí chó gì thế này."
Bên kia, dược đồng xoay người lại, nói với Tiết Duyên, "Sư phụ ta muốn ta chuyển lời với ngài, Ninh An có Hồi Xuân Đường, đến nơi đó đi xem một chút, nói không chừng sẽ có cách."
Tiết Duyên sờ sờ tóc A Lê, thấp giọng nói, "Cảm ơn."
Dược đồng thở dài, đứng ở một bên nhìn A Lê một hồi, than thở, "Tỷ tỷ đẹp như vậy, thật đáng tiếc..."
Hồ An Hòa mơ hồ như lọt vào trong sương mù, nhưng không ai để ý đến hắn.
Hắn cảm thấy tức giận, rồi nhớ tới vừa rồi mình mặt nóng dán mông lạnh một trận thì càng thêm tức giận, vẫy tay muốn dẫn theo gã sai vặt đi, nào ngờ vừa vội vàng ra khỏi cửa liền đụng trúng một người.
Hắn lui về phía sau, vừa định mắng người thì lại nhận ra đó là Phùng thị, khó khăn lắm mới ngậm miệng lại.
Phùng thị vẫn còn nhớ rõ hắn, ánh mắt lập tức trợn to.
Hồ An Hòa phình lên một vòng, hắn ấn sống mũi, lại giải thích một lần nữa, "Đại nương, ngày đó sạp hàng nhà bà..." không phải do ta bảo người ta đập.
Phùng thị nào có tâm tư nghe hắn dong dài, không đợi Hồ An Hòa nói xong liền vòng qua hắn, vội vàng đi tìm A Lê.
Trong tay bà xách hộp thức ăn, hỏi một câu "A Lê đỡ hơn chưa", sau đó muốn múc cháo ra.
Cháo gạo nếp trắng, bên trên có một lớp dầu cháo sền sệt, Phùng thị luyên thuyên nói, "Ta còn nấu ba quả trứng, cho dù không muốn ăn cháo thì cũng phải ăn một quả trứng, nếu không cơ thể bị mệt thì làm sao bù lại được?"
Tiết Duyên nhìn bàn tay có vết đỏ do bị hộp thức ăn siết chặt của Phùng thị, ánh mắt chua xót, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào với bà.
Nhưng điều nên nói thì vẫn phải nói, luôn luôn không thể che giấu được.
A Lê không nghe thấy âm thanh, nhưng nhìn nụ cười dần dần thu lại và hốc mắt dần đỏ lên của Phùng thị, cũng biết Tiết Duyên đang nói gì.
Cổ họng nàng đau đớn, nhưng lại không chịu nổi bầu không khí áp lực đang lan tràn như vậy, cúi người về phía trước giữ chặt tay Phùng thị, dịu dàng nói, "Nội à, nội đừng nóng vội, con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
Dừng một chút, A Lê lại cười nói, "Nội, con muốn ăn cháo nội hầm."
Nước mắt Phùng thị lần lượt chảy xuống gò má, bà tiến lên ôm lấy bả vai A Lê, khóc nói, "Khuê nữ của ta tốt như vậy, sao lại khổ thế này?" Phùng thị nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, "Dựa vào cái gì hả, dựa vào cái gì mà phải như vậy chứ!"
Tiết Duyên đứng ở một bên, nắm đấm buông thõng bên hông, vừa chặt vừa lỏng, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ lên lưng Phùng thị, nói, "Nội, nội đừng khóc, nội khóc thì A Lê sẽ càng khó chịu hơn."
Phùng thị từ từ ngẩng đầu, dừng một hồi lâu, sau đó bà lau nước mắt, thấp giọng nói, "Không khóc, khóc thì có ích gì chứ.
Dù gì cuộc sống cũng sẽ trôi qua mà, cho dù chúng ta táng gia bại sản cũng phải đi chữa trị."
Tiết Duyên thở dài một hơi, tiến lên ôm lấy vai hai người.
Hồ An Hòa ngây ngốc đứng ở một bên, nhìn cảnh này, sững sờ không nói nên lời.
Hắn bỗng cảm thấy sống mũi cay cay.
Phùng thị xoa xoa mặt A Lê, cũng nặn ra một nụ cười, nói, "A Lê ngoan, không có chuyện gì đâu, chỉ cần nhà chúng ta còn sống, thì không có chuyện gì chúng ta không thể vượt qua." Bà biết A Lê không nghe thấy nhưng vẫn không nhịn được mà lặp lại một lần nữa, "Tâm chúng ta đặt cùng một chỗ, không có gì mà không vượt qua được, con tốt thế mà, sẽ không có ai bỏ lại con đâu."
Tiết Duyên mím môi, cảm thấy đau lòng tựa như có dao cùn cắt vào da thịt.
Chàng cuối cùng cũng biết cái gì gọi là nhà, cái gì gọi là trách nhiệm, nhưng lại theo một cách gần như bi thảm như này.
Tiết Duyên nói, "Nội, tối nay ta mang A Lê đi Ninh An."
Phùng thị nói được, một lát sau, bà lại ngẩng đầu hỏi, "Đã giờ này rồi, tìm xe ở đâu đây?"
Tiết Duyên nhíu mày, còn chưa mở miệng, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ, "Bằng không, đến nhà ta lấy một chiếc xe ngựa đi."
Tiết Duyên quay đầu lại, thấy Hồ An Hòa đang nói chuyện, có hơi ngoài ý muốn.
Hồ An Hòa bĩu môi, nói, "Ngươi đừng có hiểu lầm, chuyện này với chuyện của chúng ta là hoàn toàn khác nhau, ta vẫn còn hận ngươi, năm năm trước ngươi mắng ta rất lâu, hôm qua lại đánh ta một trận, thù này của chúng ta dùng cả đời để trả cũng không xong đâu.
Nhưng ta và A Lê không thù không oán, việc này ta thấy rồi, không thể buông tay mặc kệ, thế thì thiếu đạo đức quá."
Hắn than thở, "Cha ta tốt xấu gì cũng là quan phụ mẫu..."
Tiết Duyên nặng nề nhìn hắn, không nói gì một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên tiến lên một bước.
Hồ An Hòa theo bản năng né tránh về sau, sau đó bị vỗ vỗ bả vai, hắn không thể tin nhìn Tiết Duyên, nghe chàng cực kỳ trịnh trọng nói một câu cảm ơn với hắn.
Hồ An Hòa bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Mà sau khi hắn lấy lại tinh thần thì đã dẫn gã sai vặt đi về nhà chuẩn bị xe ngựa.
Gió thổi lạnh vào ót của Hồ An Hòa, hắn tát mình một cái, cúi đầu tự mắng mình hèn mọn, lúc nãy nhất thời bị Tiết Duyên làm tức giận, bây giờ cả đời cũng không quay đầu lại được.
Uất ức!
Hai canh giờ sau, một chiếc xe ngựa chạy lên quan đạo của Lũng huyện, chia cắt màn đêm và đi về hướng nam.
——————–
Tác giả muốn nói:
Tiểu Hồ gầm lên rất đáng yêu.
Đây là truyện ngọt, thực sự, không ngọt tôi chặt đầu!
Nhưng khiến Tiểu Tiết một đêm giàu lên là chuyện không có khả năng, cuộc sống phải trôi qua từ từ, tôi cảm thấy chỗ ấm áp nhất của truyện này nằm ở quá trình giúp đỡ lẫn nhau.
Nói một cách đơn giản, đó chính là loại cảm xúc "Cho dù cuộc sống có khó khăn, nghèo khó, nhưng chỉ cần ở cùng em và chúng ta cùng uống chung một bát cháo loãng thì cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc".
Nó rất có cơ sở có phải không?!
Tiểu Tiết sẽ cần thời gian để trưởng thành, chàng sẽ từ từ trở thành một nam nhân đội trời đạp đất! Và sẽ rất giàu!
[1] Hắc diệu thạch:
[2] Đương quy:
[3] Thụ địa: là một vị thuốc đông y có tác dụng bổ máu, bổ thận tráng tinh.
Thục địa là vị thuốc xuất hiện trong nhiều bài thuốc dân gian điều trị một số bệnh lý như cao huyết áp, huyết hư, suy nhược cơ thể, chống viêm, hạ đường huyết...
[4] Hoàng kỳ:
[5] Huyệt Nginh Hương:
[6] Đá nam châm:
[7] Chu sa:
.