A Lê

Chương 33

Edit by dzitconlonton

A Lê hiểu được, lộ vẻ vui mừng, nàng buông đũa xuống, vui vẻ gật đầu, nói, “Vậy thì tốt, ta vẫn luôn mong chúng ta có thể cùng nhau mở một cửa hàng nhỏ,vừa bận bịu, vừa có thể ở cùng nhau, lại có thể kiếm được chút tiền. Ngày xuân lúc đó ta cùng nội bày sạp ở ngã tư, làm ăn sẽ tốt hơn, nếu có thể mở một cửa hàng, chắc hẳn sẽ tốt hơn.”

Tiết Duyên nhéo nhéo ngón tay nàng, nói, “Chính là đạo lý này.”

Phùng thị cũng cười rộ lên, “Đúng lúc trong nhà cũng có tiền thuê cửa hàng, không còn phải che gió che mưa như lúc đó nữa, rất tốt.” Bà nghiêng đầu nhìn Tiết Duyên, hỏi, “Thế nào, có cửa hàng nào phù hợp không?” 

Tiết Duyên gật đầu, chàng ngồi xếp bằng, khuỷu tay chống lên hai đầu gối, “Ở ven đường Phú Ninh, Trương chưởng quỹ nhà kia sợ kinh doanh mà không kiếm tiền, muốn đổi mặt hàng về nhà trồng hoa, vị trí cũng không tệ lắm, nhưng mà có hơi nhỏ.” Tiết Duyên ngẩng đầu nhìn lướt qua căn phòng, khoa tay múa chân, “Chắc không nhỏ hơn phòng của nội ấy.”

Phòng của Phùng thị này quả thật không lớn, đồ đạc thì cách bốn bước, cách nam bắc sáu bước, nếu là chỉ có người ở thôi thì cũng không tính là quá chật chội, mở cửa hàng thì có vẻ xoay qua xoay lại không được.

Dù sao phải sắp xếp dụng cụ nấu ăn, còn phải đặt bàn ghế, chỗ nhỏ như vậy, ngay cả tủ rượu cũng không có chỗ bày.

A Lê khá buồn, “Cửa hàng nhỏ như vậy, chưởng quầy kia làm cái gì vậy.”

Tiết Duyên đáp, “Bán thịt lợn.”

Trách không được cửa hàng nhỏ như vậy.

Nếu là lúc trước, người giết mổ sẽ không nghèo, tuy trong tay dân chúng không giàu, nhưng một tháng cũng phải ăn một hai bữa thịt, vả lại tiệm cơm và tửu lâu cũng không thể chỉ bán đồ chay, giết lợn bán thịt là một công việc tốt, lợi nhuận rất phong phú. Nhưng bây giờ phía tây Đại Yên có Chu quốc như hổ rình mồi, hai nước đang liên tục giao chiến với nhau, thuế ngày càng tăng, người khổ chính là dân chúng, hơn nữa phía bắc hai năm nay vẫn khô hạn, gia đình nông dân thu hoạch không được tốt lắm, tình hình kinh tế ngày càng khó khăn, dần dần ngay cả thịt cũng không ăn nổi.

Người bán thịt không kiếm được bao nhiêu tiền, nông dân cũng không ai bằng lòng nuôi lợn, lục đục đều thu sạp, tìm kiếm sinh kế nhai khác.

Phùng thị thổn thức, cảm thán một hồi, lại hỏi, “Cửa hàng này bán đi sao? Bao nhiêu?”

Tiết Duyên khoa tay múa chân, “Ba mươi lăm lượng, gắn với khế ước phòng, còn có cái bể nước sứ thanh hoa trong cửa hàng. Cái bể nước kia nghe nói là do lò đốt của quan tiền triều, đáng giá ít nhất năm lượng bạc.”

A Lê chớp mắt mấy cái, hỏi, “Chúng ta có thể không cần cái bể nước kia không?”

Tiết Duyên cười rộ lên, hai tay xoa xoa hai má nàng, “Không thể.”

A Lê thở dài, “Được rồi.” Nàng dùng thìa khuấy canh, có chút không thể cười nổi, nâng má nói, “Nhưng mà…….Một cửa hàng nhỏ như vậy, có thể mở một tiệm cơm được không?”

“Sao không thể.” Tiết Duyên híp mắt cười, “Ấn tượng lúc trước của mọi người đối với tiệm cơm quá cứng nhắc, nghĩ rằng mọi người đến một nơi là có thể nấu ăn để ăn, nhưng lại quên rằng bọn họ cũng có thể đi mua cơm, mang theo ăn. Vì sao cửa hàng điểm tâm có thể mở được, bởi vì có rất nhiều người không kịp nấu ăn vào buổi sáng, rồi vội vàng đi làm, chỉ có thể đến nơi bán đồ ăn làm sẵn, vậy đối với bọn họ mà nói, mang đi chẳng phải là điều thuận tiện hơn sao?”

Phùng thị và A Lê liếc nhau một cái, dường như hiểu mà lại không hiểu.

Tiết Duyên nói, “Đồ vật là thứ chết, con người thì còn sống, phía trước cửa hàng nhỏ, chúng ta có thể kinh doanh theo một cách khác, không cần phải cứ đi theo cách cũ.”

A Lê thoáng suy nghĩ, hỏi, “Vậy chúng ta không bày bàn ghế sao?”

Tiết Duyên khều khều cằm nàng, từ từ nói, “Bàn ghế vẫn bày, nhưng có thể đặt ở ngoài cửa, làm thành lều trà, cho người có nhu cầu dùng. Về phần ở trong phòng, chúng ta sẽ không làm mấy thứ này, hiển nhiên sẽ rộng rãi rất nhiều.”

Nói xong, chàng dời đĩa ra, để trống mặt bàn, dùng ngón tay chấm nước trà rồi vẽ lên trên thành một bức tranh, “Mọi người xem nè, mặt tiền cửa hàng này quay về hướng nam, chúng ta hãy đóng kín cửa lại, chỉ chừa một cửa góc thôi, còn lại thì làm thành cái quầy ở đối diện, làm ra bán ngay. Nếu là bánh bao chiên thì dùng giấy dầu bọc lại để mang đi, nếu mì canh có nước, có thể tự mang bình đến, hoặc là chúng ta cho thuê.”

Đoạn này quá dài, A Lê chỉ đọc hiểu ba bốn phần, mơ mơ hồ hồ hiểu được ý của chàng, Tiết Duyên nhìn thấy bộ dạng mờ mịt của nàng, dứt khoát lấy giấy bút ra, viết tất cả cho nàng xem.

A Lê và Phùng thị cùng nghiên cứu tờ giấy kia một lúc lâu, cả hai đều cảm thấy rất mới lạ, cuối cùng đều đồng ý.

A Lê bỗng nhiên nhớ tới chuyện Tiết Duyên từng lừa chưởng quỹ của Yến Xuân lâu mua giỏ liễu, không khỏi bật cười, cong mắt nói, “Trong đầu chàng sao luôn có nhiều ý tưởng lộn xộn thế.”

Đuôi lông mày Tiết Duyên khẽ nhíu lại, “Bạch Khuê[1] từng nói về đạo kinh doanh, trí dũng nhân cường.” Chàng kề sát vào gò má A Lê, dùng lưng chắn Phùng thị, nhẹ nhàng mổ một cái, “Ta đây là Trí.”

[1] Bạch Khuê (370 – 300 tr. Công nguyên) vốn tên Đan, tự là Khuê, là một thương gia nổi tiếng tại thành Lạc Dương trong thời Chiến Quốc. Ông được xem là Thủy Tổ Thương Mại hay Thương Thánh, là nhà kinh doanh sớm nhất cho ra đời lý luận về kinh tế thương mại tại Trung Hoa cổ đại.

Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN. Nếu là cá nhân sử dụng, (nguồn trithucvn.org) 

Tiết Duyên tính tình nhanh nhẹn, cương quyết, sau khi hạ quyết tâm sẽ không dây dưa, lúc chàng về nhà, trên người chỉ còn bốn mươi lăm lượng, dùng ba mươi lăm lượng để mua mặt tiền cửa hàng, hơn nữa số còn lại mua mấy thứ linh tinh, cuối cùng sau khi cửa hàng mở ra, trong nhà chỉ còn lại bốn hai sáu đồng bạc. Có lẽ là vì trong lòng có trụ cột, nên đã tiêu rất nhiều bạc, A Lê cũng không cảm thấy đau lòng mấy, nàng cảm thấy Tiết Duyên có thể làm được, cho nên hoàn toàn tin tưởng, không hề nghi ngờ.

Cả nhà bận rộn công việc, đi sớm về khuya, nhưng tâm của mọi người đều hướng vào nhau, nên cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Ban đầu, nhà của Trương chưởng quỹ là một quầy thịt lợn, mặc dù đã dọn sạch, cũng đã hong khô mấy ngày, nhưng không biết có phải là do nội tâm phản kháng hay không, A Lê luôn cảm thấy trong phòng đầy mùi dầu mỡ, ngay cả vách tường cũng có sáng bóng. Điều quan trọng nhất trong kinh doanh thực phẩm là phải sạch sẽ, nàng chịu không nổi sự bẩn thỉu nên cùng Phùng thị tỉ mỉ lau phòng ba bốn lần, trong góc cũng không buông tha, cuối cùng bảo Tiết Duyên đi chợ mua hai chậu hoa nhài, rồi mới cảm thấy tốt lên.

Vốn dĩ không có đủ dụng cụ nấu nướng cho quầy hàng, Tiết Duyên đi đặt thêm một ít, chén đĩa đũa đều mới, một bộ bằng sứ thanh hoa sáng bóng. Do bây giờ là giữa mùa hè, một đóa hoa sen nhỏ nở rộ bờ sông nhỏ phía tây thành, A Lê cùng Tiết Duyên đi hái hai nhánh về, nuôi ở trong bể nước lớn do chủ nhà để lại, coi như là một cảnh đẹp.

Sau khi dọn dẹp xong, trong phòng liền gọn gàng, sạch sẽ đẹp mắt, so với quán điểm tâm bên cạnh thì tương phản rất lớn.

Mấy tháng trước, tấm biển “Tiết gia bánh bao chiên” chưa được ném đi, Tiết Duyên đã tìm thấy nó từ trong đống củi, lau một cái, sau đó đánh bóng, rồi treo lên.

Ngày hôm sau, khi mặt trời mọc, đặt một roi nhỏ trước cửa hàng, coi như chính thức khai trương.

Đúng như Tiết Duyên dự đoán, làm ăn cực kỳ không tệ.

Ban đầu, mọi người có chút không dám thử cửa hàng mới lạ này, luôn cảm thấy cửa hàng trái ngược với truyền thống, sinh nghi ngờ trong lòng, Tiết Duyên nhìn ra điểm này, liền bỏ ra mấy chục đồng để đưa một nhóm người vô gia cư thất nghiệp đến, rồi đưa bọn họ tiền để vào cửa hàng mua đồ, làm mẫu cho những thực khách không dám tới. Tiết Duyên rất có thiên phú làm thương nhân, rất hay xoay sở và luôn có thể nảy ra những ý tưởng mà người khác không thể nghĩ ra, chàng còn chép tay rất nhiều mẩu giấy nhỏ, lần lượt gửi cho khách nhân đến mua đồ, nói nếu có thể mời khách nhân mới đến mua đồ ăn sáng thì và cả hai người đều có thể được giảm giá một thành (10%).

Hiệu quả rất tốt một cách đáng ngạc nhiên.

Tiết Duyên chạy buôn chạy bán bên ngoài, A Lê chỉ quan tâm nấu cơm trong cửa hàng. Nàng không phải là kẻ ngốc, nàng phải làm mọi thứ đến từng chi tiết nhỏ nhất, dân chúng không thể ăn bất cứ thứ gì tốt cho bữa sáng, ngay cả bánh bao chiên sống cũng phần lớn là nhân rau, bán rẻ, một đồng hai cái. A Lê tâm tính thuần khiết, nàng không cảm thấy lợi nhuận nhỏ như vậy là không kinh tế, các món ăn đều được sử dụng đồ tốt, không trộn lá thối làm giả giống như những cửa hàng khác, hơn nữa tay nghề lại khéo léo, những món nàng làm ra đương nhiên ngon hơn rất nhiều so với hương vị của quán người khác.

Mọi thứ cứ trải qua như vậy, không đến nửa tháng, cả Lũng huyện đều biết ở đường Phú Ninh mới mở một cửa hàng điểm tâm, sạch sẽ, đã ngon mà còn tiện nghi, kinh doanh bán bánh bao chiên của Tiết gia ngày một tốt lên.

Ít lãi tiêu thụ mạnh, khi gặp chợ phiên, một ngày có thể kiếm được bảy tám tiền.

Cuộc sống dần dần tốt lên, Tiết Duyên mỗi ngày ngoại trừ chạy đi làm ăn thì sẽ lén lút đi tìm phương thuốc chữa bệnh tai ở khắp nơi, chàng bận tối mặt tối mày, nên đã quên mất ở phủ nha Lũng huyện còn có một Hồ An Hòa bụng đầy nước chua.

Nhưng Hồ An Hòa vẫn còn nhớ chàng. Không lâu sau khi khai trương, Hồ An Hòa còn dẫn theo gã sai vặt đi qua một chuyến, cực kỳ cổ vũ mà mua hai bát mì, hắn nghe Tiết Duyên nói A Lê có thể đọc hiểu khẩu hình môi, rất hưng phấn tán gẫu với A Lê một lúc lâu. Nhưng A Lê chỉ có thể đọc được của Tiết Duyên, nhiều khi còn muốn chàng nói chậm lại, Hồ An Hòa miệng nhanh như pháo, bùm bùm nói một chuỗi dài, A Lê chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn hắn, chẳng tiếp được một câu nào.

Hồ An Hòa cho rằng A Lê còn ghi hận hắn, buồn hỉu buồn hiu, ngay cả mì cũng không ăn, phất tay áo rời đi.

Buổi tối A Lê nói chuyện này với Tiết Duyên, Tiết Duyên ngồi ở mép giường, vừa rửa chân vừa cắn hạt dưa, sau khi nghe A Lê nói xong, vui vẻ vẩy đầy chậu dưa. Chàng khoát tay áo nói, “Lần sau hắn mà đến, không cần để ý đâu, chờ ta trở về rồi nói sau.”

A Lê gật gật đầu, nói được.

Lúc gặp lại Hồ An Hòa là vào mùng hai tháng tám, A Lê nhớ rõ ngày này, bởi vì Tiết Duyên từng nói ngày này Hồ An Hòa sẽ đại hôn. Nàng thậm chí còn chuẩn bị xong lễ, hai cái khóa trường mệnh, có ý nghĩa là chúc Hồ An Hòa và Giang cô nương sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp.

Nhưng sáng hôm đó, A Lê ngồi trong cửa hàng chờ hồi lâu, cho đến khi mặt trời mọc l*n đ*nh, cũng không thấy đoàn xe đón dâu ở đâu, hoặc là có ai rải kẹo mừng ở dọc đường. Nàng đang cảm thấy buồn bực, muốn chờ Tiết Duyên về nhà rồi hỏi có phải chàng nhớ nhầm ngày hay không, rồi nàng chỉ thấy Hồ An Hòa đang đứng đối diện đường cùng hai má hồng hồng, loạng choạng đi tới, bộ dạng giống như say rượu, trên người không phải mặc hỉ bào đỏ thẫm, ngược lại bẩn thỉu rách nát, dính không ít bụi bẩn.

Lúc băng qua đường, bước chân hắn không vững, thiếu chút nữa đụng phải một lão già bán quả hồng. Lão bà không vui lắm, nghiêm mặt trách mắng hắn hai câu, Hồ An Hòa thẹn quá hóa giận, cầm hai quả hồng của người ta ném xuống đất, đã nát bét mà còn giẫm thêm hai cước, sau đó liền lảo đảo chạy về phía A Lê.

Phùng thị đi mua mì bên đường, Tiết Duyên vừa mới đi ra ngoài còn chưa trở về, trong tiệm chỉ còn lại một mình A Lê, nàng trơ mắt nhìn Hồ An Hòa treo hai hàng nước mắt trong veo chạy đến trước mặt nàng, lau nước mũi nuốt nước bọt, hỏi nàng một câu gì đó.

A Lê nhìn xong đã hiểu, Hồ An Hòa hỏi, “Có thể nợ cái bánh bao được không?”

——————–

Đôi lời từ tác giả:

Tiết tổng: Chút tiền nhỏ này còn lâu mới đủ, làm sao có thể mua một cửa hàng lớn ở mặt tiền để tức phụ có chỗ ngủ trưa đây? Ể, Hồ coi tiền như rác đang đến rồi!

Bình Luận (0)
Comment