A Lê

Chương 34

Edited by dzitconlonton

A Lê còn nhớ rõ đêm đó lúc nhìn thấy Hồ An Hòa ở Hối Dược Đường, hắn tài đại khí thô[1] ăn nhiều lát sâm đến mức chảy máu mũi mà còn không muốn dừng lại, sao bây giờ lại thành bộ dạng này, mua một cái bánh bao thôi mà còn muốn nợ? A Lê kỳ lạ nhìn Hồ An Hòa, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, vốn định hỏi thêm một câu nữa thì Hồ An Hòa lại không đợi được.

[1] Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang th* t*c

Hắn lách người qua khe cửa, mở lồng lên rồi lấy một cái bánh bao, trên bánh bao còn bốc hơi nóng. Hồ An Hòa cảm thấy nóng, hai tay đảo qua đảo lại cái bánh bao kia, miệng phù phù thổi gió, nhưng vẫn không nỡ buông tay. A Lê ngơ ngác nhìn hắn một hồi, lúc Hồ An Hòa nhịn không được nhe răng cắn thì nàng gọi một câu, “Ngươi chờ một chút”, sau đó vội vàng kéo một tờ giấy dầu cho hắn, sau đó đưa tay gọi hắn đến bàn ngồi xuống, xoay người đi lấy một bát đũa, múc một chén canh.

Hồ An Hòa cảm động đến mức hai hàng nước mắt chảy dài, miệng lưỡi không rõ nói, “A Lê, ngươi thật tốt oa.”

Trong miệng hắn nhét đầy bánh bao, A Lê không biết hắn đang nói cái gì nên không tiếp lời, chỉ ngồi ngay ngắn cách Hồ An Hòa ba bước, nói với hắn, “Ngươi chờ một chút, Tiết Duyên sẽ trở về, nếu ngươi có việc thì nói với hắn đi.”

A Lê không nghe thấy, nàng không biết mình nói có lớn tiếng không, sợ làm ồn đến người khác, cho nên lúc lên tiếng đều nhẹ nhàng. Hồ An Hòa nghe nàng dịu dàng chậm rãi, lại so sánh với bộ dạng mẫu thân trong nhà ngã xuống giường khóc trời kêu đất, đột nhiên cảm thấy thế giới thật yên tĩnh, hắn kích động, nước mắt trong hốc mắt lại chảy nhiều hơn, khiến A Lê nhìn thấy mà lòng hoảng hốt, nàng mờ mịt chớp mắt, hỏi, “Ngươi còn muốn ăn sao?”

Hồ An Hòa gật đầu thật mạnh, hắn nhét nửa cái bánh bao còn lại vào miệng, hàm hồ nói, “Cả ngày ta chưa ăn gì, ta còn có thể ăn thêm một cái lồng đấy.” Nói xong, hắn cũng không đợi được A Lê múc cho hắn, phất phất tay muốn A Lê tránh xa một chút, Hồ An Hòa xắn tay áo, thật sự bưng một xấp bánh bao đến bên cạnh bàn. Ánh mắt hắn sắc bén, thoáng cái liền nhìn thấy bình dấm ở đâu, rót cho mình nửa chén giấm, hai chân giẫm lên ghế, ăn như kiểu không coi ai ra gì.

A Lê lau chóp mũi, cách thật xa, tựa như vẫn còn ngửi thấy mùi rượu trên người Hồ An Hòa.

Lúc Tiết Duyên trở về, Hồ An Hòa đang ôm bụng, nửa người dựa lưng vào ghế, A Lê vẫn nhìn chằm chằm vào giao lộ, thấy bóng dáng chàng thì vội vàng chạy tới. Tiết Duyên đưa tay chặn eo nàng lại, nhướng mày cười, “Mới có một lúc thôi mà đã nghĩ đến ta vậy à?”

A Lê lắc đầu, khiễng chân nhỏ giọng nói với chàng, “Hồ công tử kia tới rồi.”

Tiết Duyên híp mắt, hỏi, “Hồ An Hòa?”

A Lê gật đầu, nắm chặt cánh tay chàng, lại nói, “Hắn uống say, cả người hơi điên cuồng, còn nói muốn nợ bánh bao.”

Tiết Duyên “A” một tiếng, trong mắt cũng có chút mê hoặc, “Di? Không đến mức thôi. “Hắn dùng ngón cái lau mồ hôi trên trán A Lê, nói, “Đừng hoảng hốt, ta đi xem một chút. ”

Phía trước cửa hàng rất nhỏ, lại bày một bể nước lớn và bàn vuông, chỗ còn lại chỉ cho phép vài người đi lại. Hồ An Hòa là một đại nam nhân rất cao, ngã xuống ghế sờ cái bụng, hai chân hắn duỗi ra, giống như chen hết cả phòng. Tiết Duyên đẩy cửa đi vào, đầu tiên là quan sát hắn một hồi, sau đó không chút lưu tình nhấc chân đạp vào đầu gối hắn một cái, thấp giọng quát, “Ngươi chết rồi à?”

Hồ An Hòa ăn no rồi thì mệt đến mê mê trừng mắt, sau khi bị đạp một cái thì bừng tỉnh. Hắn ngồi dậy, đầu tiên là dụi dụi mắt, lúc này mới nhìn thấy Tiết Duyên đứng ở trước mặt, nét mặt hắn có vẻ hơi kích động, đầu tiên là run rẩy kêu một tiếng “Tứ ca”, sau đó miệng méo mó, muốn khóc.

Tiết Duyên nghiêng đầu mắng một tiếng “Má nó”, sau đó cầm một chiếc khăn lau ném lên mặt hắn, đen mặt nói, “Lau nước mũi trước đi.”

Trong đầu Hồ An Hòa hỗn loạn, nhưng còn rất nghe lời, cầm khăn lau mặt, vành mắt hồng hồng nhìn Tiết Duyên nói, “Tứ ca, trong lòng ta rất khổ a!”

“…” Tiết Duyên cùng A Lê liếc nhau, ánh mắt phức tạp.

Không bao lâu sau, Phùng thị cũng xách mặt trở về, bà nhìn dáng vẻ quỷ quái của Hồ An Hòa mà cũng bị hoảng sợ. Phùng thị tâm thiện, còn thấp giọng an ủi vài câu, A Lê cho Hồ An Hòa một ly nước mật ong ấm, bốn người vây thành một vòng tròn ngồi ở bên bàn, nghe Hồ An Hòa khóc lóc kể lể.

Lúng ta lúng túc một câu, tổng kết lại rất ngắn gọn —— Hồ An Hòa bị lừa thành thân.

Vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, còn có lão cha vợ không rời bỏ trong lúc khó khăn, giữ lời hứa, đều là lừa đảo.

Hồ An Hòa cảm thấy rất buồn.

“Giang Chi Đạo chính là lão tiện nhân!” Hồ An Hòa vỗ xuống bàn, mắng nghiến răng nghiến lợi, “Một đám người lớn tuổi học cách người ta đánh bạc, đánh bạc thua nhiều lần, mà còn không nhớ lâu nữa, sau một tháng, mấy cái răng rụng hết! Cuối cùng lá gan lại trở nên lớn hơn, học cách người ta chiếm đoạt thuế, hơn một ngàn lượng đó, thua đến mức gọi là một… Một ông già đê tiện!”

Hắn uống một chén trà, lại nói, “Ta nói hắn nghĩ gì mà muốn kết thân với nhà ta, ông ta chỉ muốn lấy sính lễ của ta đi bù lỗ mà thôi! Nếu chỉ vậy thì chưa tính, ngươi có biết của hồi môn mà Giang lão tặc kia cho nữ nhi của ông ta là cái gì không? Là đống cmn nợ của ông ta đó!”

Hồ An Hòa đau đớn vô cùng, “Nợ một ngàn lượng lận!”

Tiết Duyên cuối cùng cũng hiểu, chàng chậm rãi ngồi thẳng người, hỏi, “Trong nhà ngươi còn có một ngàn lượng?”

“Thật ra là có.” Hồ An Hòa giơ tay lau mặt, “Nhưng hiện tại không còn nữa, còn mắc nhiều nợ hơn.”

Tiết Duyên hơi suy nghĩ, lại nói, “Nhưng nếu theo luật, đây là Giang gia lừa hôn, vậy ngươi không cần trả nợ, đưa đồ cưới về là được.”

“Nói là nói vậy thôi.” Hồ An Hòa nản lòng dựa vào phía sau, “Nhưng chó Giang lão kia ông ta dẫn già trẻ cả nhà chạy đi rồi, ta đến bây giờ ta còn chưa thấy mặt Ngọc Dung. Giang Chi Đạo nói là do đường xá hai nhà rất xa, đồ cưới phải đưa tới trước, cha ta nói được, kết quả đúng là có đưa tới đây, mười bốn cái rương gỗ lim, trông sáng bóng rất tốt, mở ra nhìn thì tất cả bên trong đều là đất, trên đất có một giấy nợ. Ta cũng cảm thấy buồn bực, khó hiểu lúc đưa mấy rương đất tới đây, ông ta không sợ nó nặng hay sao?”

Tiết Duyên “Chậc” một tiếng, nói, “Không hổ là đại quan ngũ phẩm đương triều, tâm cơ này thật đúng là rất sâu.”

“Còn có sâu hơn.” Hồ An Hòa nói, “Ông ta còn nói có thể mùng một Ngọc Dung sẽ đến Lũng huyện, mùng hai sẽ đại hôn, ông ta không thể để cho nữ nhi nhà mình vô danh vô phận gả được, nhưng thời gian lại không kịp, cho nên trước tiên phải mời bà mối xuống. Cha ta cũng hoảng hốt, ông là nhất cửu phẩm quan, Ngọc Dung là gả cho, ông sợ đêm dài lắm mộng, liên tục đáp ứng, kết quả… Giang lão này!”

Tiết Duyên giơ tay nhéo nhéo sống mũi, nhìn Hồ An Hòa đầy nước mắt nước mũi đang khoa tay múa chân, “Ta bây giờ thật sự là đi đến nơi tận cùng của con người rồi, tay trái thì ta nợ giấy, tay phải thì hôn thư, Giang lão tặc đưa chỗ ở của chúng ta cho những tay đấm đòi nợ, thế là từng người người đến đòi tiền trong ngày đại hỉ, cha ta đuổi hết tất cả người hầu đi, sau đó bán trang sức của mẫu thân ta và Nhị di nương, ngay cả hai con heo trong hậu viện cũng lấy để đổi tiền. Chỉ trong một đêm, ta từ quan gia trở thành người nghèo, vẫn còn là một người đã thành hôn.”

Hồ An Hòa càng nghĩ lòng càng cay, nằm trên mặt bàn khóc rống lên tiếng, “Sao mạng của ta lại khổ như vậy.”

Tiết Duyên thở dài, vỗ vỗ lưng hắn, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Hồ An hòa khóc thút thít một lúc lâu, rốt cục lại ngồi dậy, “Nhà ta bây giờ đem tất cả những thứ có thể bán được đi bán rồi, cuối cùng gom đủ số tiền kia để được sống yên ổn. Nhưng mà, cha ta vốn mua cho ta hai sân làm sính lễ, hiện tại không thể bù đủ số tiền còn lại, chủ nhà không chịu châm chước, còn muốn kiện chúng ta vi phạm hợp đồng, lấy lại căn nhà nữa.”

Tiết Duyên nói, “Cha ngươi không phải là huyện lệnh sao, sao còn có người dám bắt nạt các ngươi ở Lũng huyện chứ?”

Hồ An Hòa nói, “Chủ nhà là nhị cửu cửu của Phó Lục!”

Hắn lấy mu bàn tay lau khóe mắt, lẩm bẩm, “Lúc ta đi ngang qua sông nhỏ phía tây thành, nếu không phải sợ nước lạnh thì ta đã muốn nhảy xuống rồi.” Nói xong, Hồ An Hòa hướng về phía Tiết Duyên run rẩy ống quần, nói, “Ngươi xem, quần ta đã ướt rồi này, nếu không khéo một chút, cả đời này của ngươi cũng không gặp được ta đâu.”

Phùng thị “Ôi” một tiếng, vội vàng nói, “Con tốt, con đừng suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng chứ, sống thật tốt đi, cuộc đời không có trở ngại nào không vượt qua được. Con là đứa con duy nhất trong nhà con mà, nếu con lại xảy ra chuyện không may, sẽ khiến Hồ huyện lệnh không sống được đâu.”

Hồ An Hòa cúi đầu nói, “Bản thân cha ta khó bảo toàn, trong nhà ta sắp phải chịu cảnh không thể ăn nổi cơm rồi, từ khi đại Yên quốc thành lập tới nay, chưa từng thấy một quan nghèo như ông.”

Tiết Duyên vẫn luôn cứng lòng với thế giới bên ngoài, nhưng bây giờ chàng bắt đầu cảm thấy Hồ An Hòa quá đáng thương, mấy ngày trước còn thấy hắn hăng hái, nói mình sắp thành thân. Mà bây giờ, người và tiền đã không còn, ngay cả miếng bánh bao cũng không thể ăn nổi. Chàng trầm ngâm một hồi, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi còn thiếu bao nhiêu tiền?”

Hồ An Hòa mắt trông mong, nói, “Ba mươi lượng.”

Ba mươi lượng, nếu là lúc trước thì chính là một bữa cơm của Hồ An Hòa, hiện tại vì chút bạc này mà hắn đập nồi bán sắt cũng không đủ, thậm chí cả ngôi nhà cũng phải bồi thường.

Nhưng ba mươi lượng này đối với Tiết Duyên hiện giờ mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, chàng không thể lấy ra được.

Hồ An Hòa nhìn sắc mặt ngưng tụ của Tiết Duyên, trái tim dần dần lạnh đi, mũi cay xè, lại muốn khóc nữa, hắn nói, “Cha ta hiện tại hối hận muốn chết, lúc trước ông vì quá keo kiệt nên triều thần không thích ông, sau khi xảy ra chuyện thì ngay cả cầu tình cũng chẳng có, cha ta suy nghĩ trong đau đớn, sau khi đến Lũng huyện thì sẽ vung thật nhiều bạc, chỉ để kết thiện duyên rộng… Ông hiện tại hận không thể đến nhà những người lúc trước ăn tiệc cơ động[2] để đòi tiền, nếu lúc trước ông không chi nhiều tiền như vậy thì bây giờ cũng sẽ không khó khăn đến vậy.”

[2] Tiệc cơ động: Ai đến trước thì ăn trước.

Hồ An Hòa che mặt, “Đống tiền này sao lại không tiêu đúng.”

A Lê không phân biệt được hắn đang nói cái gì, chỉ thấy từ đầu đến cuối hắn cứ rưng rưng nước mắt, nàng nhận ra bầu không khí nặng nề, cắn cắn môi, đưa cho Hồ An Hòa cái khăn tay.

Hồ An Hòa bĩu môi, nói cảm ơn.

A Lê đọc hiểu, nhỏ giọng trả lời, “Không có chi.”

Hồ An Hòa nghe giọng nói dịu dàng và hiền lành của nàng, mắt cay cay, nước mắt vừa nghẹn trở về lại muốn chảy ra.

A Lê giật mình.

Tiết Duyên không nhìn vào mắt được, nhấc chân đạp Hồ An Hòa một cái, thấp giọng mắng, “Đã lớn già đầu rồi, mà cứ gặp chuyện là chỉ biết khóc, khóc có cái rắm á.”

Hồ An Hòa nói, “Ta cũng đâu muốn khóc, nhưng làm sao bây giờ, người ta nói xe đến trước núi tất sẽ có đường, nhưng ta đã rơi xuống mương luôn rồi, còn đường ở đâu?”

Hai tay Tiết Duyên đút vào trong tóc, phiền muộn bẻ cong ngón tay và liếc nhìn hắn.

Qua một lúc lâu, Hồ An Hòa đứng lên, vỗ vỗ góc áo, thở dài nói, “Ta biết ta là người không được nhiều người thích, ta cũng không nói mấy lời dễ nghe, không bắt chước người ta nịnh nọt, một bụng cổ hủ còn rất thích làm bộ. Ta ở đây cũng đã lâu như vậy mà chẳng có người nào có thể nói chuyện được, sau chuyện kia, ta với Hầu Tài Lương trở mặt, hắn hiện tại gặp ta là nhe răng giống như là hận không thể ăn ta vậy. Trong lòng ta cảm thấy khó chịu, trong nhà thì quá ngột ngạt, muốn đi ra để trốn, nhưng đi một vòng quanh phố rồi, mới phát hiện người có thể nói được mấy câu cũng chỉ còn lại mình ngươi à.”

Hồ An Hòa thấp thấp, “Khiến các ngươi thêm phiền phức rồi, xin lỗi, ta đi trước đây.”

Phùng thị cũng đứng lên, nhìn bóng lưng suy sụp của hắn, kêu lên một tiếng, nhưng khi tay giơ lên, lại không biết nên nói cái gì.

Nàng nhìn sang Tiết Duyên, trong mắt đầy vẻ lo lắng, hỏi, “Làm sao bây giờ.”

A Lê không rõ nguyên nhân, dựa vào cánh tay Phùng thị, rồi nhìn về hướng Hồ An Hòa đi tới.

Tiết Duyên cắn răng, kêu một tiếng “Hồ An Hòa”, chàng nói, “Ngươi trở về đi, chúng ta nghĩ cách.”

——————–

Đôi lời từ tác giả:

Tiểu Hồ đáng thương cỡ nào ~

Bình Luận (0)
Comment