Edited by dzitconlonton
Lúc trước từ Thiếu Lương về nhà, Tiết Duyên mang về bốn mươi lăm lượng bạc, sau khi mở cửa hàng còn lại hơn bốn lượng, hơn nữa số tiền mấy ngày nay kiếm được, ước chừng có mười lượng, Hồ An Hòa bên kia cũng có thể tích góp được mười lượng, cộng thêm hai mươi lượng, còn lại mười lượng bạc.
Hai thiếu gia từng có thể hiên ngang ở kinh thành nay lại cau mày chỉ vì mười lượng bạc.
A Lê cũng biết chuyện gì xảy ra, nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bằng không ta và nội làm thêm công việc thêu thùa, tích góp một chút, qua vài ngày là đủ rồi.”
“Cái này cũng không được.” Hồ An Hòa vội vàng không bác bỏ, “Một cái khăn tay có thể bán được mấy đồng chứ, thêu thùa còn phí mắt, cũng không thể như vậy được, nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, ta chẳng phải thật sự phải cảm thấy áy náy mà chết sao, rồi nhảy sông tự sát à.”
Tiết Duyên liếc hắn một cái, lạnh lùng nói, “Cuối cùng cũng nói được một câu.”
Hồ An Hòa cho hai tay vào tay áo, dáng vẻ rút cổ quả thật giống như một tên tú tài nghèo. Hắn nhìn vào mắt của Tiết Duyên, không chút nghi ngờ rằng nếu vừa rồi hắn gật đầu đồng ý, Tiết Duyên sẽ trực tiếp xách cổ áo ném hắn ra đường.
Phùng thị vỗ vỗ lên mu bàn tay của A Lê, suy nghĩ một hồi, nói, “Trong nhà chúng ta còn vài con gà vịt, nếu bán đi thì có thể đổi được hai lượng bạc.”
Tiết Duyên nhíu mày, “Vậy còn có tám lạng thì tính sao đây.”
Hồ An Hòa mở đôi môi ra, nói, “Nếu không, ta sẽ viết cho người ta? Một phong thư tính là mười văn đồng…”
Tiết Duyên gật đầu, “Ngươi viết tám trăm bức cũng đủ rồi, tốt nhất đừng dùng bút viết nựa, trực tiếp cắn rách đầu ngón tay rồi viết thư máu đi.”
Hồ An Hòa chớp mắt mấy cái, đem nửa sau nuốt vào, không dám nói nữa.
Không khí trong phòng nặng nề, thỉnh thoảng có thể nghe thấy trên đường vang lên tiếng rao bán, tiếng kêu rầm rầm, mùa hè ẩm ướt nóng ẩm, Hồ An Hòa tâm phiền ý loạn, chỉ chốc lát sau đã đổ mồ hôi trên trán, hắn nhìn xung quanh, rồi nhìn thấy bên cạnh bàn có một vại hoa trồng sen.
Hồ An Hòa nuốt một ngụm nước bọt, thò cái người qua, trực tiếp tát nước một cái tay lên mặt, rốt cục cũng hạ nhiệt, rồi hắn thở phào nhẹ nhõm.
A Lê nhìn thấy động tác của hắn, trong lòng chợt khẽ động, gọi một câu, “A!”
Động tác của Hồ An Hòa cứng đờ, hắn cứng đờ, nơm nớp lo sợ hỏi, “Sao vậy?” Dừng một lát, vẻ mặt hắn lại trở nên hoảng sợ, “Nước này có độc à?”
Tiết Duyên “hít” một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn như kẻ ngốc.
A Lê không nghe thấy Hồ An Hòa đang nói gì, nàng chắp hai tay lại, đầu ngón tay đặt lên môi, mặt lộ vẻ vui mừng, vui vẻ nói, “Ban đầu, có phải Trương chưởng quỹ đã nói là bể nước của chúng ta là do lò quan của tiền triều đốt, bằng sứ thanh hoa, chẳng phải rất đáng giá sao?”
Nghe vậy, Tiết Duyên và Hồ An Hòa liếc nhau, cũng đều hưng phấn hẳn lên.
Tiết Duyên ôm A Lê vào lòng, cúi đầu lau hai má nàng, thấp giọng nói, “A Lê nhà ta sao lại thông minh thế.”
Hồ An Hòa lập tức nhận được, “Đúng vậy đúng vậy, sao lại thông minh thế…” Hắn vừa quay đầu, thấy Tiết Duyên và A Lê đang thân thiết khăng khít, đột nhiên liền nhớ tới thanh mai trúc mã của hắn đã để lại cho hắn một cái mông nợ nần rồi sau đó cao chạy xa bay, cổ họng nghẹn lại, một chữ cuối cùng cũng không nói ra được.
Tiết Duyên không có thời gian để cho hắn thương xuân thu buồn, giơ tay kéo khuỷu tay hắn ra ngoài, nói, “Đi, đi tìm Đông chưởng quỹ của tiệm cầm đồ hỏi giá.”
Đi về phía trước hai bước, Tiết Duyên lại dừng chân, quay đầu lại nhìn Hồ An Hòa đang thất tha thất thểu, hỏi, “Ngươi có biết ngươi là ai không?”
Hồ An Hòa mờ mịt nói, “Ta là Hồ An Hòa.”
Tiết Duyên hận sắt không rèn thành thép chọt chọt bả vai hắn, nói, “Còn có thân phận nào khác không?”
Hồ An Hòa sửng sốt, sau đó khá kiêu ngạo, “Ta là Hồ tú tài!”
Tiết Duyên híp mắt, không có ý định để cho hắn tự hiểu, thẳng thắn nói, “Ngươi là nhi tử của Hồ huyện lệnh! Nhà của ngươi bây giờ đã ngã xuống rồi, nhưng những người khác vẫn chưa biết, trong mắt dân chúng trong huyện, ngươi vẫn là nhi tử của huyện lệnh kia, có thể bán được chút mặt mỏng. Thương không đấu với quan, đến lúc đó ngươi tỏ ra chút khí thế, Đông chưởng quỹ kiêng kỵ phụ thân ngươi, làm gì cũng có thể kiếm được hai phần lợi, hiểu chưa?”
Hồ An Hòa bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Tiết Duyên có hơi khác lạ, hắn kinh ngạc nói, “Tiết Duyên, ngươi thật khôn khéo a!”
Tiết Duyên lười để ý tới hắn, xách cổ kéo người đi.
Cũng may Hồ An Hòa không thật sự mục nát đến mức đại nạn trước mắt mà còn muốn có đức độ, trước khi vào cửa tiệm, Tiết Duyên dặn dò vạn lần, còn cùng hắn thay xiêm y, lau mặt. Hồ An Hòa vốn là não ít nếp nhăn, nhưng vừa mặc xiêm y của Tiết Duyên xong, không biết lấy đâu ra linh khí, lâp tức liền ngẩng đầu sải bước, khí thế mười phần.
Tiết Duyên tán thưởng nhìn hắn một cái, lại hỏi một lần nữa, “Ngươi là ai?”
Hồ An Hòa cao giọng nói, “Ta là nhi tử của Hồ huyện lệnh!”
Tiết Duyên hài lòng gật đầu, vén rèm cho hắn, “Đi vào đi.”
Đông chưởng quỹ là một kẻ hợm hĩnh, nhìn thấy Hồ An Hòa đi vào ngược ánh sáng, “Ôi” một tiếng, vội vàng nghênh đón, chắp tay nói, “Hồ công tử!” Ông cười đến nỗi nếp nhăn chồng lên nhau, hỏi, “Đây là cơn gió nơi nào thổi ngươi đến vậy, có chuyện gì sao?”
Hồ An Hòa hào phóng cười, nói, “Đông chưởng quỹ, ta đến tiệm cầm đồ ngươi còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là đến cầm đồ rồi.”
Đông chưởng quỹ liên tục nói, “Đúng là có, hai vị ngài ngồi trước đi đã.” Sau đó quay đầu bảo tiểu nhị, “Mau cho Hồ công tử và Tiết công tử thưởng trà.”
Trà nhanh chóng được mang lên, chè xuân trà Long Tĩnh, mùi thơm xông vào mũi, không biết tốt hơn trà Phổ Nhĩ trong nhà Hồ An Hòa bao nhiêu.
Đông chưởng quỹ ý cười trong suốt, “Không biết hai vị muốn làm gì?”
Tiết Duyên nháy mắt, Hồ An Hòa nhìn thấy, sắc mặt chuyển biến càng ngày càng lạnh, nói, “Vị Tiết công tử này là bằng hữu của ta, mấy ngày trước hắn mở một cửa hàng, để chúc mừng nên ta đã đưa một cái bình sứ thanh hoa, lò của quan tiền triều đốt, để trồng vài cành hoa sen. Nhưng mấy ngày trước, ta du ngoạn ở Ninh An, lại thấy một cái bể nước lớn hơn và tốt hơn nên muốn mua, rồi đưa cho hắn. Nhưng cửa hàng đó quá nhỏ, không bỏ vừa hai cái vại này, vì vậy đến cửa hàng của Đông chưởng quầy, bán một cái.”
Hắn dài dòng nói một câu, có vẻ hơi cằn nhằn nhưng rất có mục đích, chính là vì để lại một ấn tượng tài đại khí thô, kiến thức rộng rãi, không dễ chọc với Đông chưởng quỹ. Hồ An Hòa nhìn Đông chưởng quỹ một cái, lại nói, “Nếu không phải vì thứ kia quá lớn, làm phần thưởng cho người khác lại không hợp lý lắm, thì ta cũng lười phiền phức đến tiệm cầm đồ bán, chỉ mấy đồng tiền thôi mà, còn chưa đủ một trận tung hoành này của ta nữa, ngài nói có đúng không?”
Đông chưởng quỹ cung kính, “Đúng là vậy.”
Hồ An Hòa mỉm cười, “Vậy ngài nói, bể nước sứ thanh hoa của lò quan của tiền triều, tầm hai người to lớn ôm nhau mới hết, định giá bao nhiêu tiền?”
Đông chưởng quỹ có chút khó xử, “Cái này, không thấy hiện vật thì không dễ nói a. Những thứ lò quan đốt, bình hoa đáng giá, mấy đồ vật thô tạp như bể nước thì chỉ hạ giá tầm có năm sáu lượng bạc thôi.”
Năm sáu lượng bạc giống như những gì Trương chưởng quỹ nói khi Tiết Duyên mua phía trước cửa hàng, thật ra không phải Đông chưởng quỹ cố tình nói thế.
Tiết Duyên dùng ngón tay vuốt cằm, nhướng mày với Hồ An Hòa, người sau hiểu được ý, cười ha ha một tiếng, đứng dậy nói, “Quả thật đúng như ta dự liệu, giá rẻ như vậy, món đồ nhỏ như này cũng làm phiền Đông chưởng quỹ phải phí tâm rồi, nói vậy ngài cũng chướng mắt. Mấy ngày trước, ta đã nói chuyện với phụ thân, nói là tiệm cầm đồ Đông gia một tháng nộp thuế năm lượng bạc…” Hắn nói một nửa, nhẹ nhàng gật đầu “Hừm?” Một tiếng.
Hắn đã học được khí thế với Tiết Duyên, mặc dù không nói được mười thành (100%), nhưng cũng đã biểu diễn hết bảy tám phần tinh túy rồi, có chút bộ dạng không giận tự uy.
Sắc mặt của Đông chưởng quỹ trắng bệch, cho rằng Hồ An Hòa thay phụ thân đến đòi thuế, trong lòng hoảng sợ, chuyển tâm tư, vội vàng nói, “Ôi chao, làm khó Hồ huyện lệnh nhớ kỹ, gần đây trong nhà ta xảy ra vài chuyện nhỏ nhặt, không rảnh kiểm tra sổ sách, nên đã bỏ sót kì nộp thuế này, làm cho Hồ huyện lệnh phí tâm rồi, thật sự là tội lỗi. Ngài trở về phải nói với Hồ huyện lệnh rằng ông ngàn vạn lần đừng tức giận, ta ngày mai sẽ đích thân đưa bạc này đến nha môn, tạ tội với ông!”
Hồ An Hòa cảm thấy vui vẻ trong lòng, hắn làm theo mệnh lệnh của Tiết Duyên, muốn hù dọa ông một chút, không ngờ Đông chưởng quỹ này thật sự làm chuyện trái với lương tâm. Ngay khi lòng hắn vừa có tự tin, phong thái uy nghiêm của hắn sẽ càng mạnh hơn, khoát tay nói, “Trong lòng Đông chưởng quỹ hiểu rõ là tốt rồi, về phần khác, ta không tiện nói nhiều.”
Hồ An Hòa nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đông chưởng quỹ bên cạnh đang khom lưng, đứng dậy để ý ống tay áo nói, “Vậy ta đi trước, lát nữa sẽ sai người nâng vại sứ tới cho ngài xem một chút.”
Đông chưởng quỹ “á à” một tiếng, lau mồ hôi trên đầu nói, “Chuyện nhỏ này sao có thể làm ngài phí tâm được, ta sai tiểu nhị đi là được, ngài dẫn đường là được rồi.” Ông xoay người vẫy tay, gọi một tiểu nhị lại đây, thấp giọng phân phó, “Đến nơi thì mang đi, không cần nhìn kỹ kiểu dáng, có lỗ hổng ta cũng nhận,” Nói xong, nhét hai mươi lượng bạc vào lòng bàn tay của tiểu nhị, “Cầm hàng rồi đưa tiền, nhớ nói vài chuyện tốt đẹp, có nghe thấy không!”
Tiểu nhị thẳng lưng, “Hiểu được!”
Tiết Duyên đến rất gần, nghe rõ lời dặn của Đông chưởng quỹ, chàng khẽ động đuôi lông mày, nhưng lại nhanh chóng che đi, cụp mắt nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy rời đi.
Nửa canh giờ sau, trong tiệm thiếu một bồn sen, mà trong tay Tiết Duyên có thêm hai mươi lượng bạc.
Nhìn thỏi bạc hoa trắng kia, gương mặt của Hồ An Hòa đã cao hứng đến mức muốn nhếch lên. Hắn chắp tay sau lưng đi dạo một vòng trong cửa hàng, rồi nói, “Ta thật sự cảm thấy buồn bực, ngươi là thần dự đoán sao, cũng chẳng thấy ngươi giỡn gì ha, sao ngươi biết Đông chưởng quỹ trốn thuế?”
Tiết Duyên nói, “Ta không biết, ta chỉ đoán mò.”
“Đoán mò!” Hồ An Hòa kinh ngạc nói, “Ngươi dám đoán mò?”
Tiết Duyên dựa lưng vào ghế, vắc chân nhìn hắn, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn hỏi, “Sao lại không dám, cho dù ta đoán sai, liệu có để lại hậu quả gì nghiêm trọng không?”
Hồ An Hòa suy nghĩ một chút, thật đúng là không có. Cho dù Đông chưởng quỹ không trốn thuế thì hắn cũng sẽ không nói gì khác, nhiều lắm là ha ha vài cái cho qua, sau đó tỏ ra quyết tâm vì nước vì dân, thật sự không làm ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Tiết Duyên híp mắt lại, dùng ngón tay chỉ vào hắn, “Hồ An Hòa à Hồ An Hòa, ngươi đọc sách nhiều đến mức đầu óc bị ngốc luôn rồi à, mỗi ngày chỉ biết đọc sách viết chữ, trong đầu cứ như bột nhão ấy, vào thời điểm quan trọng thì có dùng rắm không đấy.”
Hồ An Hòa nuốt nước miếng, muốn phản bác lại, nhưng nửa ngày không tìm được lời nào để nói. Hắn nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy A Lê ngồi ở cửa may xiêm y, cổ họng động đậy, kiên trì nói, “Ta thế nào cũng vô dụng, vừa rồi ta không giúp A Lê bán hai cái bánh bao. A Lê biết bán bánh bao, ta cũng sẽ bán, nói vậy, ta cũng khá giống A Lê đấy.”
Tiết Duyên tức giận cười, chàng nói, “A Lê là vợ ta, ta nuôi nàng, còn ngươi là gì?”
Hồ An Hòa ỉu xìu, miệng hắn lẩm bẩm, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bị Tiết Duyên đá một cước nuốt trở về.
Tiết Duyên nói, “Mau cầm tiền đi, tranh thủ chiều nay thu dọn đống chuyện lộn xộn của ngươi đi, ngày mai lại đây đi làm sớm.”
Hồ An Hòa bị đá nhảy về phía trước, quay đầu lại muốn mắng người, nhưng lại tức giận không dám nói, chỉ có thể ôm mông chạy đi.
Hồ An Hòa vừa đi, trong cửa hàng nhỏ liền yên tĩnh lại, A Lê buông xiêm y trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn chàng. Nàng mặc một chiếc váy màu hạnh nhân, tóc cài cây trâm tre màu xanh biếc mà chàng tặng, mặt mày cong cong như một bức tranh. Phùng thị không ở trong tiệm, trên đường lại không có nhiều người, ngón tay Tiết Duyên móc ngón tay vào lòng bàn tay, không chịu được sự ngứa ngáy trong lòng, tiến lại gần ôm lấy nàng, hôn lên hai má nàng.
A Lê cười chỉnh lại cổ áo cho chàng, nhỏ giọng nói, “Chàng có đói không? Buổi trưa không ăn gì hết, ta sẽ làm cho chàng vài món.”
Tiết Duyên nắm cổ tay nàng, dùng răng nhẹ nhàng cắn vào đầu ngón tay nàng, lắc đầu.
Chàng nhìn bàn tay trắng nõn của A Lê, luôn cảm thấy có chỗ nào đó có chút không đúng lắm, suy nghĩ nửa ngày rồi mới nhớ ra, hỏi, “Sao không đeo vòng tay, không phải nội giao vòng ngọc gia truyền của nương cho nàng rồi sao, mà ta chưa thấy nàng đeo bao giờ.”
A Lê nói, “Ta cất đi, giấu thật kỹ, không dám đeo. Cái vòng tay kia quý giá như vậy, ta lại làm việc thường xuyên, lỡ như bị vỡ thì sẽ hỏng mất.”
Tiết Duyên đau lòng, chàng ngồi xổm bên chân A Lê, nhéo nhéo ngón tay nàng, nghiêm túc nói, “Một ngày nào đó, ta sẽ mua cho nàng một rương trang sức, để cho nàng một năm có thể thay đổi ba trăm sáu mươi lăm ngày, không thích thì ném đi, ném rồi thì thay mới, đổi cái tốt hơn.”
A Lê cười cong mắt, ấn bả vai chàng một cái, nói, “Sao chàng không tiết kiệm vậy.”
Tiết Duyên nói, “Ta tiết kiệm, ta một năm mặc một bộ xiêm y là đủ, ngươi không cần tiết kiệm. ”
“Nói lải nhải.” A Lê đỡ bả vai hắn đứng lên, “Dạ dày chàng không tốt, đừng để bị đói, muốn ăn gì thì ta đi làm cho chàng.”
“Không cần.” Tiết Duyên giữ chặt cánh tay nàng, “Hôm nay ta về nhà sớm, ta nấu cơm cho các nàng, coi như chúc mừng.”
A Lê xoay người, có chút hứng thú hỏi, “Chúc mừng cái gì?”
Tiết Duyên véo cằm nàng lắc lắc, “Chúc mừng chúng ta làm việc thiện, vì tên khốn kiếp Hồ An Hòa kia, biến thành kẻ nghèo một lần nữa.”
A Lê bị chàng chọc cười, Tiết Duyên cũng cười theo, chàng ôm A Lê vào lòng, lảo đảo mang nàng đi khắp phòng như đang chọc một đứa trẻ, ánh mặt trời rực rỡ, mắt thường có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti đang bay trên không trung. Phía đối diện có một con mèo xám, lười biếng nằm trên đường phơi nắng, có người ném cho nó một cái đầu cá, nó dịch mông xuống, lười ăn.
Tiết Duyên bỗng nhiên cảm thấy, nếu có ai đó ở bên cạnh ngươi, dù nghèo nhưng cũng có thể cảm thấy rất hạnh phúc.
——————–
Đôi lời từ tác giả:
Tui có thiên phú viết truyện hài hem?
Bắt lỗi: các khoản nợ của chương trên có hai con số, tui sửa thành một ngàn lượng. Cái 10 triệu lượng chắc do tui muốn giàu nên mới viết thế, cho nên trượt tay… Cảm ơn tiểu tiên nữ đã chỉ ra chỗ sai nha, sau này nếu còn lỗi nữa thì tui cũng hoan nghênh đến bắt nè, có phần thưởng là phong bao lì xì nha ~ chúc đọc truyện vui vẻ ~