A Lê

Chương 36

Edited by dzitconlonton

Buổi tối, Tiết Duyên dẫn A Lê dọn sạp hàng sớm nửa canh giờ, rồi đi dạo một vòng quanh chợ.

Chợ không phải là một nơi sạch sẽ, ồn ào và náo nhiệt, lộn xộn, đầy lá rau thối và nước bẩn, đúng là giữa mùa hè, ruồi bọ bay tới bay lui trong góc, tỏa ra một mùi không thể diễn tả. Tính ra, đây là lần đầu tiên Tiết Duyên đặt chân đến nơi này, lúc mới rẽ vào đầu ngõ, mặt trở nên hơi xanh.

A Lê cười kéo tay áo chàng, nói, “Chàng cần gì phải làm khổ mình, quên đi, chúng ta về nhà đi.”

Tiết Duyên nhéo nhéo sống mũi, cản bước chân của nàng, “Đã đến rồi, mua một con cá rồi đi.”

A Lê khiễng chân nhìn vào bên trong, đúng là cần phải nấu cơm, trước mỗi sạp đều chen chúc rất nhiều người, bảy miệng tám lưỡi trả giá. Nàng phồng miệng, nghiêng đầu hỏi, “Thật sự muốn đi?”

Tiết Duyên mím môi, đáp, “Đi!”

A Lê nhìn vẻ mặt như thấy chết không sợ của chàng, cười rộ lên, nàng nắm lấy ngón út của Tiết Duyên, nhỏ giọng nói, “Vậy chàng đi theo ta, không được đi lung tung, cũng không được mua đồ lung tung.”

Tiết Duyên gật đầu, “Nghe nàng.”

Cái nắng như thiêu như đốt, cảm giác chen chúc trong đám đông thật khó chịu, Tiết Duyên cao lớn, phần lớn xung quanh là các phụ nhân đang xách giỏ, chàng vòng A Lê vòng vào lòng, tựa như hạc đứng giữa bầy gà. Chợ rau nằm ở trong ngõ nhỏ, lối đi hẹp vốn không cho phép mấy người sóng vai đi, người bán hàng rong hai bên lại chiếm hơn một nửa đường, chỉ còn lại một bãi đất trống hẹp dài, rộn ràng náo nhịp, khiến người đi ngã đi nghiêng. Nửa cột □□ phu, Tiết Duyên thậm chí còn không phát hiện ra cái đuôi cá, còn bị người ta giẫm lên chân vài lần.

Chàng lau mồ hôi trên mặt, cúi đầu mắng, “Con hẻm này đông đúc thế này, quan phủ cũng mặc kệ, dựng một cái lều hay là đổi đường đều không được, trong nhà cũng không ăn cơm hay đi mua thức ăn sao.”

A Lê chỉ thấy Tiết Duyên mồm mép nhích tới nhích lui, nàng mờ mịt chớp mắt, “Đang nói cái gì vậy?”

“Không có gì.” Tiết Duyên dùng bàn tay quạt giá ở bên má nàng, nói, “Ngày mai ta muốn tìm cơ hội để mắng Hồ An Hòa một trận, muốn cha hắn đừng làm chuyện thật.”

A Lê bất đắc dĩ thở dài, “Chàng đừng lúc nào cũng đi bắt nạt hắn đấy.”

Tiết Duyên nhướng mày, vừa định nói gì đó, chợt nhìn thấy phía trước có một quầy cá, nét mặt chàng vui lên, quên những lời vừa rồi, kéo A Lê đi về phía bên kia, “Có cá!”

Giọng của chàng không nhỏ, vẻ mặt còn khá kích động, đại nương bên cạnh nghe thấy, còn tưởng rằng trên mặt đất có bạc, đều cúi đầu nhìn, Tiết Duyên thừa dịp này dẫn theo A Lê chen qua, sau khi lắc lắc người thì mới đứng vững được.

Đại gia bán cá nhìn bộ dạng của bọn họ, cười ha ha một chút, nói, “Con cuối cùng, vận may của tiểu tử không tệ.”

Một chậu gỗ cực lớn được bày trên mặt đất, bên cạnh còn có bụi bẩn đen như mực, một con cá chép nửa sống nửa chết nằm dưới đáy chậu, một lúc lâu sau không phun ra một cái bong bóng nào. Tiết Duyên chưa từng đi mua đồ ăn, nhưng chàng cũng không ngốc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là cá không tươi, chàng ngồi xổm xuống gãi má, ngẩng đầu hỏi, “Đại gia, có phải nó sắp chết rồi không?”

Đại gia nói, “Nếu ngươi mua nó về nấu ăn thì cũng sẽ chết.”

Cổ họng Tiết Duyên đông cứng lại, nhớ tới lời Hồ An Hòa nói với chàng, cúi đầu nói, “Đại gia, ngươi khôn khéo thật đấy.”

A Lê giơ tay che ánh mặt trời chói mắt, cũng ngồi xổm xuống, đưa tay s* s**ng, nàng nhíu mày, nhỏ giọng nói với Tiết Duyên, “Đừng mua, đi thôi.”

Tiết Duyên nghiêng đầu, dùng khẩu hình hỏi, “Vì sao?”

A Lê nói, “Cá này đã được cạo vảy rồi, trên lưng thâm đen, mắt thì đục ngầu, má cũng không đủ đỏ, làm ra nhất định sẽ không ngon, chúng ta về nhà đi.”

Đại gia nghe A Lê nói, khom lưng ngồi trên ghế nhỏ, còn phụ họa một câu, “Tiểu cô nương hiểu biết, nói rất đúng.”

Tiết Duyên bị tức cười, chàng l**m l**m môi nói, “Không tươi mà ngươi còn bán? Đại gia, ngài cũng dọn dẹp rồi về nhà sớm đi, đừng ngồi ở đây.”

Bên kia vui vẻ, “Ngươi đi đi, ta chờ một chút.”

Tiết Duyên đỡ A Lê đứng lên, tay đặt lên vai nàng vốn định đi, nghe thấy vậy, nghiêng đầu hỏi một câu, “Chờ cái gì?”

Đại gia nói, “Ta chờ một người như ngươi chẳng hiểu cái gì, không phải là có thể bán được rồi sao.”

Tiết Duyên tức giận trợn trắng mắt, chàng cũng lười để ý, vòng vai A Lê đi ra ngõ nhỏ. Vừa bước lên đường chính, vứt bỏ mùi tanh nồng ở phía sau, Tiết Duyên chỉ cảm thấy cả người trở nên thoải mái hơn rất nhiều, chàng xắn tay áo lên, nhìn hai bên, rồi dẫn A Lê đi lên con đường ngược với đường về nhà.

A Lê khó hiểu nói, “Chúng ta làm cái gì vậy?”

Tiết Duyên hướng về phía nàng, gằn từng chữ nói, “Đi con sông nhỏ ở thành tây, chúng ta bắt cá.”

A Lê cảm thấy buồn cười, chạy theo chàng, bất đắc dĩ nói, “Đang yên đang lành, sao hôm nay lại đấu với một con cá.”

Lũng huyện quá nhỏ, hai người đi đến bờ sông cũng chỉ tới hai khắc đồng hồ, hiện tại đã là hoàng hôn, hoàng hôn vàng rực rỡ chiếu trên mặt sông, các phụ nhân cũng đang lục tục ôm chổi đi về nhà.

Tiết Duyên dẫn A Lê tiếp tục đi xuống bơi, đến một khúc cua thì mới dừng lại. Mặt sông hẹp hơn một chút, hai bên là những cây liễu cổ thụ, cành cây rậm rạp, xanh tươi rủ xuống mặt sông, nước trong và nông, đáy nước phủ đầy rêu xanh, thỉnh thoảng có những con cá béo phì bơi qua.

Mặt trời đã không còn nắng nữa, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi tới, gió rừng yên ả hơn xen lẫn cỏ cây khiến lòng người khoan khoái.

Tiết Duyên cởi áo khoác ra đặt lên tảng đá, sau đó bóp eo A Lê ôm nàng ngồi lên, còn mình đi tìm cành cây làm xiên cá.

Trong thiên địa cũng chỉ có hai người bọn họ, A Lê kéo má nhìn những đám mây đang di chuyển trên bầu trời, giật mình cảm thấy nơi này giống như là thiên đường.

Tiết Duyên từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chưa từng làm chuyện lên núi bắt chim xuống sông mò cá như vậy, nhưng đùa giỡn hình như là thiên phú của nam nhân, chàng chỉ nhìn người khác đã làm xiên cá qua một lần, hiện tại bản thân còn đang lắc qua lắc lại, chưa đến một nén nhang cũng đã mài ra một cái. ột khúc gỗ cứng có độ dày vừa phải, ở cuối có một cây thánh giá, vót nhọn bốn đầu, sau đó khứa hai nhánh gỗ ngắn tạo thành hình chữ thập, giống y đúc khuôn mẫu.

A Lê ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá, cười nhìn thấy Tiết Duyên cởi giày và tất, nhảy xuống sông làm việc.

Đâm con cá có vẻ khó hơn nhiều so với xiên cá, nhìn thấy hoàng hôn đang dần chuyển về phía tây, gió đã dần dần trở lạnh, mà không thấy chàng vớt con cá lên. A Lê không vội, cứ yên tĩnh chờ ở đó, ngược lại Tiết Duyên có chút phiền não, chàng tr*n tr**ng, ống quần kéo lên đầu gối, trong tay cầm xiên cá, ngẩn người nhíu mày nhìn mặt nước.

Qua một hồi lâu, A Lê không nhịn được cười ra tiếng, nàng vẫy tay với Tiết Duyên, “Đừng làm loạn nữa, về nhà đi.”

Những gì nàng nói làm tổn thương chút tự tôn đau khổ của Tiết Duyên, Tiết Duyên híp mắt, giương cằm nói với nàng, “Có phải nàng không tin ta không.”

A Lê “A” một tiếng, có chút vô tội, “Không có.”

Tiết Duyên ôm tay nhìn nàng, “Nàng không tin ta.”

A Lê cười rộ lên, nàng ngồi ngay ngắn chỉnh tề, rất nghiêm túc lặp lại, “Thật sự không có.”

Tiết Duyên giơ tay lau cổ sau, không nói gì.

A Lê giương mắt nhìn sắc trời một chút, suy tư lời nói trong lòng, một lúc lâu sau mới nói, “Tiết Duyên, chàng rất lợi hại, chàng xem chàng có thể biết làm xiên cá, thật sự tốt quá! Nhưng trời tối rồi, nếu không về nhà thì nội sẽ sốt ruột, ngày mai chúng ta lại đến, về ăn cơm tối trước, ta làm bánh trứng khoai tây cho chàng, được không?”

Nàng như dỗ dành đứa trẻ, ngữ điệu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, sợ làm tổn thương trái tim chàng.

Nhưng nàng như vậy, Tiết Duyên ngược lại càng cảm thấy tôn nghiêm nam nhân của mình bị khiêu khích. Chàng đứng tại chỗ, nửa bắp chân vẫn ngâm trong nước, không dừng lại cũng không bước đi, A Lê trông chờ động tác của chàng, Tiết Duyên dùng răng chà xát môi dưới, cuối cùng nói: “Nàng nhắm mắt lại.”

A Lê không rõ lý do, ngón tay nàng nhéo nhéo làn váy, vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nàng không nghe thấy động tĩnh bên tai, rồi đợi hồi lâu không thấy Tiết Duyên tới, có hơi hoảng hốt, theo bản năng nghiêng đầu đi tìm, “Tiết Duyên?”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một xúc cảm lạnh lẽo dán lên mặt, trơn nhẵn mang theo vết nước, A Lê run rẩy, mở mắt ra, bắt gặp khuôn mặt cười xấu xa của Tiết Duyên. Ngón tay chàng ướt sũng, nâng hai má nàng lên rồi nhéo nhéo bóp bóp, giống như hung ác nói với nàng, “Sau này không được nói chuyện với ta như vậy.”

A Lê uất ức , hỏi, “Sao vậy?”

Tiết Duyên sững người, sau khi nghĩ lại thì cũng không nói nên lời. Chàng nhíu mày, không suy nghĩ nữa, ngược lại chơi xấu với A Lê, thò tay từ cổ áo nàng, uy h**p nói, “Dù sao cũng không được.” Trên đầu ngón tay chàng vẫn còn bột nước, ướt át cùng da thịt kề sát vào nhau, cực ngứa, A Lê khẽ kêu một tiếng, xoay người muốn trốn, nhưng bị Tiết Duyên bắt lại.

Chàng không chịu buông tha, ngón tay trượt xuống trên lưng A Lê, rồi vòng đến trước ngực, cọ một cái.

A Lê không tránh được và cũng không thể kìm lại được, nàng đã bị chàng bắt nạt một lúc cho đến khi mắt mờ đi.

Tiết Duyên khẽ cười rộ lên, dùng hai má dán vào nàng, cọ cọ đầy yêu thương.

A Lê thở hổn hển, nắm cánh tay chàng, nhẹ nhàng dùng móng tay gãi một cái, không đau không ngứa, ngược lại chọc Tiết Duyên càng cười to hơn.

Chàng rủ mắt, nhìn mặt A Lê, nàng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới về nhà, không giống như ngoại hình bệnh tật ban đầu, màu môi cũng ửng hồng, trên mi nhuộm nước, tươi mát xinh đẹp giống như đóa hoa đang chờ nở. Tiết Duyên nâng một chân quỳ trên tảng đá, dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên, nhịn không được cúi người hôn.

Nụ hôn của nàng nhẹ nhàng, càng giống như một loại chạm nhẹ. A Lê chớp mắt, lông mi lướt qua mí mắt của Tiết Duyên, chàng cong môi, đột nhiên ôm nàng lên, chân nàng quấn quanh thắt lưng mình, rồi nghiêng đầu, m*t vết nước trên má A Lê từng chút một.

Tiết Duyên cả người tr*n tr**ng, A Lê đặt tay lên vai chàng, cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng đến kinh người, cơ bắp săn chắc, tựa như ẩn chứa một sức mạnh rất lớn.

Ánh chiều dần vào ban đêm, trong rừng chỉ có những con chim còn lại kêu chíp chíp, ánh vàng rực rỡ xuyên qua đám mây chiếu xuống, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Cảnh vật quá đẹp, Tiết Duyên ôm A Lê nhẹ nhàng hôn lên môi, hoảng hốt cảm thấy thế gian dường như chỉ có hai người bọn họ.

Chàng chợt nhớ tới, ba tháng trước ở bến phà cổ Hoàng Hà cũng có cảnh tượng như vậy. Nhưng khi đó con đường phía trước mênh mông, mọi thứ xung quanh đều tràn ngập sự tuyệt vọng, hiện tại rốt cục cũng tốt lên. Nhà vẫn còn, có chỗ dựa, có đường lui.

Không biết qua bao lâu, Tiết Duyên rốt cục không nỡ buông môi nàng ra, A Lê gối vào hốc vai của Tiết Duyên, nhắm mắt bình phục lại hơi thở.

Tiết Duyên một tay ôm nàng, tay kia cho tóc nàng vào miệng, híp mắt lại, im lặng cười.

A Lê nhận thấy lồng ngực chàng rung động, ngẩng đầu hỏi, “Cười cái gì vậy.”

Tiết Duyên thấp giọng nói, “A Lê chúng ta sao lại đẹp như vậy nhỉ.”

A Lê đọc hiểu, nàng ngượng ngùng cắn môi, cũng nở nụ cười theo.

Lúc về nhà đã hơn nửa giờ Dậu, Phùng thị nhìn xung quanh cửa, mặt lộ vẻ cấp bách, mãi cho đến khi thấy bóng dáng của hai người ở đầu ngõ, lông mày mới thả lỏng.

Cuối cùng Tiết Duyên thật đúng là nâng lên hai con cá chép, dùng dây cỏ xuyên qua rồi câu lên ngón trỏ, lắc lư theo bước chân của chàng.

A Lê đi sau chàng một chút, vì để có thể thuận tiện nhìn khẩu hình môi của Tiết Duyên, và để nói chuyện với chàng. Xiêm y hai người đều nhăn nhúm, xiêm y của Tiết Duyên vẫn còn đang nhỏ giọt xuống, bộ dạng chật vật mà thản nhiên tự đắc này khiến Phùng thị nhìn thấy mà không thể giải thích được. Bà đi nhanh hai bước đến lấy cá, hỏi Tiết Duyên, “Các con làm gì vậy?”

Tiết Duyên đáp, “Đi bắt cá.”

“Làm càn.” Phùng thị trách mắng trừng mắt với chàng một cái, nói, “Mình con bị điên còn chưa đủ sao, mà còn phải dẫn theo A Lê, cơ thể con bé yếu, con lại khiến con bé bị lạnh.”

Tiết Duyên nắm chặt cổ tay A Lê, che nàng ở phía sau mình, cười nói, “Làm sao có thể chứ.”

A Lê từ phía sau Tiết Duyên thò nửa khuôn mặt, đỏ rực như nhuộm ráng mây, cong mắt nở nụ cười với Phùng thị. Phùng thị bị chọc cười, phất phất tay nói, “Mau đi thay xiêm y đi, lát nữa còn phải ăn cơm, A Hoàng chúng ta đói rồi.”

Tiết Duyên cúi đầu nhìn, con thỏ ngốc đang ngồi xổm ở góc tường ngắm hoàng hôn, không biết vừa rồi ăn cái gì, mà cái bụng tròn vo như một quả bóng, chàng bĩu môi, “Mập như thế, còn ăn cái gì mà ăn.” Nói xong, không để ý đến tiếng hít vào của Phùng thị ở phía sau, dắt A Lê chui vào trong phòng.

Rốt cuộc Tiết Diên không được đụng tay vào cơm chiều, tay chàng bất cẩn và cũng thô ráp, cạo vảy cá thì cũng chỉ làm cho đầy đất, A Lê chê chàng làm việc, muốn chàng trở về phòng chờ.

Tiết Duyên không nhúc nhích, mang một cái ghế ngồi bên cạnh bếp, nhìn nàng bận rộn. Phùng thị nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, biết điều rời đi, lấy nửa vò rượu vào trong phòng sưởi ấm.

A Lê động tác nhanh, một món canh đậu hũ cá chép, chưa đến nửa canh giờ đã làm xong, da cá hơi vàng óng ánh, nước canh màu trắng sữa, mùi thơm xông vào mũi.

Tiết Duyên đói bụng lắm, buổi trưa chàng không ăn gì, nên đã nhanh chóng ăn sạch một chén cơm, rồi lại múc thêm chén nữa.

Phùng thị nhìn chàng vùi đầu ăn ngon, không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ tới Hồ An Hòa, bà thở dài, nói, “Đứa nhỏ Tiểu Hồ kia thật sự là quá đáng thương.”

Tiết Duyên ngước mắt nhìn bà, “À” một tiếng, nói, “Là rất đáng thương.”

Phùng thị lắc đầu, lại nói, “Không biết buổi tối hắn có ăn cơm không.”

Tiết Duyên dừng đũa lại, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, hỏi, “Nội, nội có ý gì?”

Phùng thị nhìn chén canh sắp thấy đáy trên bàn, nói với Tiết Duyên, “Trong nồi không phải còn nửa con cá sao? Nếu không thì giữ lại cho Tiểu Hồ đi, con cũng sắp ăn no rồi.”

“…” Tiết Duyên im lặng một hồi, “Thật ra ta còn có thể ăn thêm chút nữa.”

Phùng thị đang bận dọn bàn nhưng không nghe thấy lời nói kia, cầm bát đũa cất xong rồi xoay người ra cửa.

Ngày hôm sau, Tiết Duyên mặt lạnh dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào cửa, nguy hiểm giống như một con báo.

Nhưng Hồ An Hòa đã không đến cho đến khi mặt trời mọc.

——————–

Đôi lời từ tác giả:

Tại sao hắn không đến… Có manh mối trong truyện, trả lời đúng có thưởng ó!

Bình Luận (0)
Comment