Edited by dzitconlonton
Sau khi ăn cơm trưa, khách ít hơn rất nhiều, một mình Phùng thị bận rộn là đủ rồi, A Lê nhàn rỗi, ôm con thỏ béo ngồi trong phòng đọc sách.
Tiết Duyên vẫn nhìn chằm chằm vào ngoài cửa như cũ, sắc mặt càng ngày càng kém đi, ánh mắt híp lại, giống như muốn ăn thịt người.
A Lê không nhìn nổi, cầm quạt hương bồ quạt cho chàng hai cái, cười nói, “Chàng đã ngồi cả buổi sáng như vậy, có mệt không?”
Tiết Duyên bẻ ngón tay, khớp xương kêu rắc rắc, lạnh lùng nói, “Không mệt, trong lòng ta cảm thấy rất sảng khoái.”
Làm sao A Lê không nhìn ra tâm tư của Tiết Duyên, chàng đang bị Hồ An Hòa làm cho tức giận. Tiết Duyên vốn là một người kiêu căng ngạo mạn, trong mắt không chấp nhận bất kì ai, việc trước bận sau lau mông Hồ An Hòa đã là cực kỳ hiếm có rồi, nhưng Hồ An Hòa lại còn không biết trời cao đất rộng thả bồ câu của chàng.
Tiết Duyên vắc chân phải đặt lên đầu gối trái, cân nhắc xem lát nữa nếu Hồ An Hòa đến, chàng nên làm gì.
Trong tay đúng lúc cầm một cây quạt gấp, Tiết Duyên nắm chuôi quạt ở giữa hai ngón tay kéo hoa, sau đó vung tay lên làm một động tác lau cổ, nhíu mày.
A Lê cảm thấy buồn cười, mím môi vỗ vai chàng, thấp giọng nói một câu “Đừng hồ đồ nữa”, rồi sau đó ngồi trở lại đọc sách, mặc kệ chàng.
Nửa canh giờ sau, Hồ An Hòa đến cửa, Phùng thị ngồi ở cửa xem cửa hàng, bà là người đầu tiên nhìn thấy hắn, hoảng sợ trước bộ dạng gió thổi một cái là bay luôn. Bà cuống quít đứng lên, đi tới bên cạnh Hồ An Hòa giúp đỡ, vội vàng hỏi: “Con trai à, con làm sao vậy?”
Hồ An Hòa thay xiêm y mới, màu lá thông, nhưng màu xanh biếc càng làm cho sắc mặt của hắn tái nhợt hơn, hắn cố hết sức khoát tay nói, “Đại nương, ta không có sao, ta chỉ là có hơi khó chịu.”
Phùng thị nhíu mày, thăm dò hỏi, “Chủ nợ lại tới cửa, làm khó dễ con sao?”
Hồ An Hòa lắc đầu, hắn chen qua khe cửa hẹp, ánh mắt rơi vào trên người Tiết Duyên cười như không cười, có chút xấu hổ.
A Lê mang ghế ra, muốn hắn nghỉ ngơi một chút.
Hồ An Hòa nói một câu cảm ơn, tay chống lên mặt bàn vừa định ngồi xuống, chợt nghe thấy bên cạnh một tiếng ho khan thấp, hắn liếc mắt một cái, rồi ngượng ngùng n*ng m*ng lên, tựa vào một bên tường, nói, “Ta không ngồi được, không tiện lắm, vẫn nên đứng để dễ chịu hơn chút.”
Tiết Duyên hỏi, “Ngươi có chỗ nào không tiện?”
Phùng thị cũng hỏi theo, “Nhưng bị bệnh gì?”
A Lê không nghe thấy, nhưng cũng tò mò nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời. Hồ An Hòa chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng hắn lại ngượng ngùng không nói thẳng, nhăn nhó ấp a ấp úng nói một lúc lâu, cuối cùng bị Tiết Duyên đạp chân, mới ấp úng nói, “Tối hôm qua ta ăn đồ thiu, từ buổi tối đến sáng kéo dài sáu canh giờ, vừa rồi mới uống thuốc, mới cảm thấy tốt hơn một chút, nên lập tức tới…”
Hắn cố gắng lết xác, nhưng sức chỉ đủ một chút, nói với Tiết Duyên, “Người đọc sách chúng ta không nói dối, cái gọi là nhân nghĩa lễ trí tín, sự tín nhiệm rất quan trọng, ta hôm nay đến muộn, thật sự là tình huống quá đặc thù, bất đắc dĩ mà thôi.”
Tiết Duyên vốn ủ một bụng lửa, nhưng nhìn thấy bộ dạng quật cường đỡ thể diện của hắn, ngược lại cười rộ lên, hỏi, “Ngươi ăn cái gì vậy?”
Hồ An Hòa nói, “Cá.”
Phùng thị kinh ngạc, “Cá như thế này làm sao mà ăn được? Các con ăn những món không hợp hay đối mặt với gió lúc ăn cơm, ăn gió?”
Hồ An Hòa nắm chặt hai tay dừng ở bên cạnh, vẻ mặt khá đau thương, “Cũng không có, là lão già bán cá kia lừa ta!”
Hắn cắn răng ôm bụng, kể lại chuyện chiều hôm qua ở cửa chợ.
Hồ An Hòa nói, “Ta chưa từng mua đồ ăn, nhưng ta cũng không ngốc, ta nhìn ra con cá kia nửa sống nửa chết, trông như không còn tươi, nên hỏi đại gia kia, có phải là cá chết hay không.”
Nói đến đây, Hồ An Hòa hung hăng đập lên bàn hai cái nói, “Hắn nói với ta, ngươi mua về nhà, ăn nó, không phải chính là cá chết rồi sao?”
Tiết Duyên hỏi, “Sau đó ngươi mua luôn?”
Hồ An Hòa vẻ mặt đau khổ, “Nó tiện nghi mà, hai đồng một cái, nặng chừng hai cân, mang về nấu ăn, đủ cho một đại gia đình ăn cơm tối rồi.”
Tiết Duyên nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cười ra tiếng, cúi đầu nói một câu, “Tự làm tự chịu.”
Hồ An Hòa nhỏ giọng biện giải cho mình, “Cái này không trách ta, chúng ta đồng bệnh tương liên, ngươi nên hiểu ta cảm thấy khó xử mà. Từ tiết kiệm trở thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ trở nên tiết kiệm mới khó, ta đã theo cha ta từ trong kinh rơi xuống đến nơi chim không thèm ỉa là đã đủ khổ rồi, mà hôm nay lại gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy, ngay cả cái bánh bao trắng cũng thành vật xa xỉ, vất vả lắm mới thấy được một thứ tiện nghi, có thể không động tâm sao?”
Phùng thị khó hiểu nói, “Nhưng cho dù chỉ là cá chết, cũng không đến mức như thế này, có phải con còn ăn món hỏng gì khác không?”
Hồ An Hòa hơi ngượng ngùng nói, “Mẫu thân ta là người Tương Giang, thích ăn cay.”
Cá thối có mùi cay, không có gì lạ.
Phùng thị vừa tức giận vừa buồn cười, không biết nên nói gì cho phải.
Hồ An Hòa vui vẻ, hắn nói, “Lúc ta ngủ liền cảm thấy bụng khó chịu, nhưng trong lòng rất vui, nên không coi trọng chuyện đó, nên uống hai chén rượu lạnh.”
Tiết Duyên “Ầy” một tiếng, cười hỏi, “Chuyện tốt gì?”
Hồ An Hòa nháy mắt với chàng, từ trong tay áo kéo ra hai tờ giấy gấp vuông vắn xếp chồng lên nhau, đặt lên bàn mở ra, khóe mắt đuôi lông mày đầy vẻ vui mừng.
Tiết Duyên nhìn thoáng qua, một khế ước phòng, một khế ước đất đai.
Trong lòng chàng chợt khẽ động, ánh mắt cũng sáng lên, nghiêng đầu hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hồ An Hòa nói, “Nương ta thương ta, Giang gia quá lớn, nương ta vì muốn cho ta ấm no nên đã bán của hồi môn của mình ở phố Vĩnh An để mua một cửa hàng, một ngôi nhà lớn nhất và tốt nhất, mấy ngày trước mới hoàn thành giao dịch. Sau khi hôn sự thất bại, nương ta phiền muộn, lấy nước mắt rửa mặt, nên quên thông báo chuyện này của ta, mãi đến hôm qua ta đi đưa cho bà canh cá thì bà mới nói cho ta biết.”
Hồ An Hòa nhếch miệng vỗ bả vai Tiết Duyên một cái, động tác quá lớn, đụng trúng bụng, đau đớn kêu “tê” một tiếng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn.
Hắn mặt mày hớn hở nói, “Lão Tiết, ta có tiền rồi!”
——————–
Đôi lời từ tác giả:
Tui nghĩ rằng tui nên bị Hồ An Hòa nguyền rủa,
Tui bị tiêu chảy…
Chương này ngắn quá thật sự là quá xấu hổ, tui biết sai mà…