Edited by dzitconlonton
Nửa ngày rồi Hồ An Hòa chưa ăn được một miếng cơm nào, bị tiêu chảy đến sắp mất nước luôn rồi, A Lê đọc được rằng tối hôm qua hắn ăn cay, nên đặc biệt nấu cho hắn một chén canh cải trắng để giải hỏa, ăn kèm với bánh bao nóng.
Canh bắp cải nếu nấu kỹ sẽ có vị ngọt dịu, A Lê còn thêm chút thịt băm vào, canh càng thơm ngon hơn. Vỏ bánh bao rất mềm, cắn xuống thậm chí còn có cảm giác đàn hồi, chiếc lồng nhỏ chỉ lớn bằng nửa lòng bà tay, tinh xảo và bóng bẩy, mùi vị rất ngon.
Hồ An Hòa vốn tưởng rằng hắn không ăn được, nhưng con sâu thèm ăn không cho phép chàng chỉ huy, sau khi mở nắp nồi ra, hắn ngửi thấy mùi đó liền đứng ngồi không yên, bụng không còn khó chịu nữa, mấy ngụm một cái ăn không ngừng.
Tiết Duyên vội vàng đi xem cửa hàng, nhưng Hồ An Hòa lại ngồi ở đó ăn, nghe chàng gọi liền gật đầu, chẳng có ý định muốn nhúc nhích nào cả.
Nhìn thấy sắp đến giờ Thân, Tiết Duyên nhìn hắn rột rột như vậy, thật sự cảm thấy phiền, nghĩ ra một chiêu muốn trừng trị hắn.
Chàng cầm bàn tính trong tay, mặt lạnh đứng ở một bên, Hồ An Hòa cắn một cái chàng liền thêm năm văn tiền, đợi đến khi đầy một trăm văn thì gõ gõ ngón tay vào bát của hắn nói, “Trả tiền.”
Hồ An Hòa cho rằng mình nghe lầm, không ngẩng đầu lên nói, “Trả tiền? Còn tiền cái gì nữa, không có tiền.”
Tiết Duyên nắm lỗ tai hắn muốn hắn ngẩng mặt lên, bàn tính sắp dán lên mặt hắn, lạnh lùng nói, “Nhìn thấy chưa, bây giờ ngươi ăn hết một tiền bánh bao, cộng thêm hai đồng hôm qua, tổng cộng đã nợ ta hai mươi lượng lẻ ba đồng bạc, nếu tính thêm phí chạy vặt của ta giúp ngươi nữa, tổng cộng hai mươi mốt lượng.”
Hồ An Hòa kinh ngạc sửng sốt trước lý thuyết lưu manh này của chàng, nửa ngụm bánh bao mắc kẹt trong cổ nôn không nổi nuốt không trôi, vội vàng uống một ngụm canh thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn duỗi cổ nhìn bàn tính, hoảng hốt nói, “Ngươi đợi tí! Bánh bao nhà ngươi bán đắt thế á?”
Tiết Duyên nói, “Món ngươi ăn là thịt lợn cần tây.”
Hồ An Hòa trừng mắt, “Heo ăn vàng để lớn hả?”
“Ngươi quan tâm nó ăn gì để lớn chi.” Tiết Duyên giẫm một chân lên ghế, cầm bàn tính đập vào vai hắn, đôi mắt hẹp dài híp lại, nói, “Cửa hàng là do ta mở, thích bán thế nào thì bán thế nấy, sao, ngươi còn ăn nữa không?”
Hồ An Hòa vẻ mặt đau khổ, “Tiết Duyên, ta cho rằng hoạn nạn gặp chân tình, nhưng ngươi cứ mãi tính toán chuyện tiền bạc này kia với ta vậy.”
Tiết Duyên bất động, thản nhiên nói, “Nói chuyện tiền bạc có gì sai, huynh đệ ruột còn tính toán rõ ràng, cho dù ngươi là Tiết An Hòa, cũng phải thanh toán tiền rõ ràng cho ta.”
Tiết Duyên trước đây mạnh mẽ vang dội, lại có bụng dạ nham hiểm với hắn, Hồ An Hòa nghe mấy điều vô nghĩa đó, dĩ nhiên tin là thật.
Hắn nhảy dựng lên, ngươi ngươi chỉ vào Tiết Duyên một lúc lâu, cuối cùng vẫn vẫn không nói được một lời.
Tiết Duyên một bụng suy nghĩ xấu, chẳng có một tí thương hại nào dành cho Hồ An Hòa, liền ôm cánh tay ở đó nhìn hắn sốt ruột.
A Lê đang may xiêm y, nàng không nghe thấy âm thanh bên ngoài, cũng không để ý tới cuộc tranh luận của hai người kia, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng lắc qua lắc lại trên mặt đất của Hồ An Hòa, thì mới ngẩng đầu lên. Hồ An Hòa nghiêng đầu chống lại ánh mắt nàng, giống như đang nhìn cứu tinh, nhào tới ngồi xổm bên chân A Lê, bô lô ba la nói Tiết Duyên không tốt, cái gì không buôn bán không gian dối, thừa dịp người khác gặp khó hăn, lòng dạ hiểm độc phổi đen, nhưng A Lê chớp mắt nhìn hắn, thậm chí không nghe rõ một chữ.
Nàng chờ Hồ An Hòa nói đủ rồi, cắn đứt đầu dây, nghi hoặc hỏi một câu, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Hồ An Hòa gần như không thở nổi, mặt đỏ bừng, cổ rụt lại, quay người chỉ vào Tiết Duyên nói, “Hắn hắn hắn ——”
A Lê cười rộ lên, “Vậy ngươi cứ nghe chàng thôi, Tiết Duyên nói rất đúng mà.”
Hồ An Hòa bỗng nhiên cảm thấy ngày hôm đó thật sự rất đau khổ.
Tiết Duyên không có tâm tư nhìn hắn lăn lộn nữa, thấy Hồ An Hòa không muốn ăn nữa, túm tay áo hắn đi ra ngoài, “Đừng lề mề nữa, đi xem phòng ở đi.”
Hồ An Hòa thất tha thất thểu đuổi theo, hắn không quên mang theo hai mươi mốt lượng bạc kia, dọc đường còn đang tranh luận với Tiết Duyên, cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi bị đá vào mông.
Cuối cùng cũng đến nơi, Hồ An Hòa muốn nói thẳng là Tiết Duyên đang gạt hắn, nhưng nhớ lại bộ dạng ngu xuẩn của mình, Hồ An Hòa xấu hổ tức giận muốn chết, lúc cầm chìa khóa mở cửa, sắc mặt cũng không tốt mấy. Tiết Duyên cảm thấy thú vị, mỉm cười liếc hắn một cái, nhưng Hồ An Hòa đỏ mặt né tránh.
Mặt tiền cửa hàng này vốn là một nhà trọ, nếu tính cả gác mái thì có ba tầng, đã để không hơn ba tháng rồi, trên xà nhà có một lớp mạng nhện mỏng, mặt đất phủ đầy bụi bặm. Tiết Duyên vung đất trước mặt, nhìn quanh trên dưới lầu đánh giá, nói: “Đủ lớn.”
Quả nhiên đủ lớn, chỉ riêng dưới lầu đã bằng tám cái cửa hàng bánh bao, bàn ghế đều bị nguyên chủ dỡ đi bán đi, trong phòng trống trải, càng thêm rộng rãi.
Cầu thang được sơn màu đỏ, sờ lên mượt mà bóng loáng, trông rất lễ hội, Tiết Duyên chạm vào nó, sau đó rủ mắt thổi thổi đất trên ngón tay, rồi nói với Hồ An Hòa, “Mẹ ngươi rất thương ngươi, cửa hàng lớn như vậy, mua ít nhất cũng phải bốn năm trăm lượng.”
“Mẹ ta chỉ có một đứa con là ta, không thương ta thì thương ai.” Hồ An Hòa dựa vào cửa sổ, thấp giọng nói, “Nhưng ta thật sự không ngờ, mẹ ta có thể không tiếc gì mà mua cửa hàng như vậy. Bà sợ cha ta biết sẽ ngăn cản, nên lén đem của hồi môn bán hết, sợ cô nương Giang gia kia sau khi gả tới sẽ ngồi lên đầu ta, ta ở trước mặt bà không nói được lời nào hết. Mẹ ta thậm chí cũng không nghĩ tới, nếu lỡ như sau này lại có biến cố gì, thì đây chính là tiền duy nhất mà bà có thể sống an yên.”
Tiết Duyên nói, “Vậy ngươi càng phải tranh giành một chút, không để cho bà thất vọng.”
Hồ An Hòa hơi nghiêng mặt nhìn chàng, một lúc lâu sau mới nói, “Tiết Duyên, đây thật sự không giống những lời ngươi có thể nói ra.”
Tiết Duyên hỏi, “Tại sao ta không giống?”
Hồ An Hòa hỏi ngược lại, “Tiết Duyên, ngươi có biết lúc đầu ta gặp ngươi ở Lũng huyện, vì sao lại hận ngươi như vậy không?”
Tiết Duyên lười biếng lấy khuỷu tay chống cầu thang, vặn cổ nói, “Không nhớ rõ, ta đắc tội với nhiều người như vậy, đếm không xuể.”
“Nhưng ta không bao giờ quên. Cha ta nói gì thì cũng là một đại quan ngũ phẩm, ta ở trong kinh tuy không tính là tay ngang, nhưng cũng chưa từng bị người sỉ nhục như vậy, cha ta cũng không nỡ mắng ta, mà ngươi chính là người đầu tiên.” Hồ An Hòa ngước mắt lên, cố gắng tìm kiếm một tia áy náy từ vẻ mặt mê mang của Tiết Duyên, nói, “Năm ta và ngươi mười tuổi, hội thơ Hạc Vân Lâu, học sinh Quốc Tử Giám đều ở đó, tiên sinh ra đề thi, nói tùy tâm viết bài thơ về đàn ngỗng, ta trả lời trước, viết xong rồi đi nộp bài…”
Tiết Duyên “A” một tiếng, mí mắt Hồ An Hòa giật giật, nói, “Ngươi nhớ rồi sao?”
Tiết Duyên lắc đầu, chàng l**m l**m môi, hỏi, “Ta viết ra à?”
Hồ An Hòa nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi mỗi lần thi Quốc Tử Giám đều trượt hết, thi bảy tám lần ngay cả tú tài cũng không thi được, ngươi viết ra à, ngươi viết ra cái rắm ấy!”
Hai người cách nhau thật xa, nhưng Tiết Duyên cảm thấy vẫn bị nước bọt của hắn phun lên mặt, chàng nghiêng đầu né tránh, rồi lại lau mặt, sau đó mới nói, “Ngươi nói tiếp đi.”
Hồ An Hòa xắn tay áo, chống nạnh nói với Tiết Duyên, “Ngươi nói ngươi làm người như thế nào mà bụng dạ hẹp gà như vậy? Ngươi làm không ra thơ thì làm không ra, mọi người cũng không phải không biết cân lượng của ngươi, ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Ngươi được lắm, nhẹ nhàng nói hai câu, ngươi có biết ta đã mất bao nhiêu người không hả?”
Tiết Duyên vẻ mặt không thể tin, “Ta chép bài thi của ngươi?” Dứt lời, chàng lại lắc đầu phủ nhận, “Không có khả năng, cho dù ta bị tiên sinh phạt phải đứng chổng ngược đầu đi chăng nữa, ta cũng sẽ không đi chép bài.”
Hồ An Hòa nhổ một cái trên mặt đất, “Ai nói ngươi chép bài, việc ngươi làm còn đáng xấu hổ hơn chép bài nữa, quá đáng!”
Tiết Duyên lui về phía sau né tránh, rồi nhảy lên hai bậc thang, hỏi, “Vậy rốt cuộc ta làm gì vậy?”
Hồ An Hòa nói, “Ta đi nộp bài thi, vô tình chạm vào cánh tay của ngươi, ngươi cầm không vững, cây bút liền rơi xuống đất, làm bẩn áo choàng trắng của ngươi. Ta lập tức xin lỗi với ngươi, ta còn nhặt bút lên nữa, rồi dùng khăn tay của mình lau, sau đó trả lại cho ngươi, nói lát nữa ngươi có thể cởi xiêm y bẩn ra, ta cầm về nhà đi giặt cho ngươi. Thái độ của ta đủ tốt, đúng không? Nhưng ngươi không chịu! Ngươi còn mắng ta nữa!”
Tiết Duyên giơ tay sờ sờ chóp mũi, không dám phản bác. Lúc ấy tuổi trẻ sung sức, tràn đầu sức sống, chàng thực sự đã làm những chuyện như vậy, nói không chừng còn làm rất nhiều.
Chàng hắng giọng, có chút ngượng ngùng nói, “Chuyện năm đó đã qua lâu rồi, chúng ta đừng đề cập tới nữa, ta bây giờ bồi thường cho ngươi không phải…”
Hồ An Hòa ngắt lời chàng, hỏi, “Ngươi không tò mò những gì ngươi đã nói sao?”
Tiết Duyên nhìn vào mắt của Hồ An Hòa, luôn cảm thấy nơi đó có lửa giận đang cháy bừng bừng, chàng chần chờ một chút, chậm rãi gật đầu.
Hồ An Hòa cười lạnh, hắn ưỡn người, học theo dáng vẻ năm đó của Tiết Duyên, xua tay về phía xung quanh nói, “Tất cả mọi người dừng bút, nghe ta làm thơ cho mọi người này!”
“Một hai ba bốn năm sáu bảy, hai con ngỗng nhỏ năm con gà. Đông Tây Nam Bắc bốn quả trứng, Hồ An Hòa là đại ngu ngốc.”
Tiết Duyên giật mình mở to hai mắt, “Ta đã như vậy khi còn trẻ sao?”
Hồ An Hòa lại nhổ trên mặt đất, “Chẳng lẽ là ta nằm mơ giữa ban ngày, phỉ báng ngươi ở trong mơ sao? Tiết Duyên ngươi thật sự là, ta cũng không tiện nói với ngươi, ngươi quả thực đang sỉ nhục những người đọc sách, là đồ bại hoại của Quốc Tử Giám.”
Tiết Duyên lùi hai bậc thang, chàng nhìn dáng vẻ tức giận của Hồ An Hòa, lại nghĩ đến những gì mình đã làm bậy lúc trước, cũng cảm thấy hết sức áy náy.
Chàng suy nghĩ một chút, nói, “Khi đó là ta có lỗi với ngươi, làm tổn thương trái tim của ngươi, nhưng ta cũng không thể quay lại năm đó, thu hồi bài thơ kia lại. Không bằng như vậy, bây giờ ta bồi thường cho ngươi, ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
Hồ An Hòa liếc nhìn chàng, “Ngươi có thể làm gì?”
Tiết Duyên chậm lại, há miệng vừa định nói gì đó, Hồ An Hòa liền tiếp lời, “Yêu cầu của ta cũng không cao, trước khi ta lập gia đình, ngươi phải cung cấp cơm cho ta”
“Trước khi làm thủ tục mua bán xong.” Tiết Duyên nhíu mày, “Có phải là quá lâu không, nửa năm thì thế nào?”
Hồ An Hòa không đồng ý, duỗi một ngón tay, “Một năm.”
Tiết Duyên lắc đầu, đưa tay ra hiệu, “Tám tháng.”
Hồ An Hòa nhướng mi lên, nói, “Thủ tục xong!”
Hắn xoa xoa tay, rất vui mừng nói, “Hôm nay thật đúng là ngày lành, song hỉ lâm môn, nói không chừng mười ngày nữa, chúng ta sẽ có thể đổi cửa hàng mới rồi.”
Tiết Duyên nhìn quanh bốn phía, cuối cùng hướng về phía hắn, “Nếu ta là ngươi, thì sẽ không vui như vậy đâu.”
Hồ An Hòa hỏi, “Tại sao?”
Tiết Duyên bình tĩnh nói, “Phía trước cửa hàng đã có, nhưng tìm tiền ở đâu để trang trí đây?”
——————–
Đôi lời từ tác giả:
Hồ An Hòa có độc, nếu tui có thể viết một chút không tốt về hắn thì sẽ bị tiêu chảy. Vốn vẫn rất ổn, mà sao vừa nghĩ tới tên hắn liền cảm thấy đau bụng dzị!