A Lê

Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by dzitconlonton

Tiết Duyên dẫn Hồ An Hòa ngồi trên bậc thềm, đánh giá sơ bộ số bạc nên dùng để trang trí cửa hàng.

Hồ An Hòa cư xử như một thanh niên sừng sỏ trên đời nhưng đầu óc thực sự nhạy bén, không chỉ đọc sách thánh hiền, tính toán cũng rất ổn. Hắn không cần bàn tính, chỉ lướt qua một loạt các con số trong đầu là có thể đưa ra mức giá cuối cùng.

Tiết Duyên đếm đầu ngón tay báo giá, “Hai mươi bộ bàn ghế, mỗi bộ coi như bốn đồng bạc. Nồi và chảo, dầu muối tương dấm, mì gạo dầu củi, tính ra khoảng năm lượng bạc. Một căn phòng lớn như vậy không thể để trống được, xấu xí như thế nào ấy, vậy làm một kệ để đặt bình hoa, cho dù chọn loại kém nhất thì cũng tầm một lượng bạc, bình hoa mua năm, một hai trăm văn. Mở một cửa hàng không thể không có một quầy rượu? Tính khoảng ba mươi bình, mỗi vò…”

Nói dong dài, Tiết Duyên nghiêng đầu hỏi, “Bao nhiêu tiền?”

Hồ An Hòa ngơ ngác, “Hai mươi bốn hai sáu tiền lẻ bảy mươi văn.”

Tiết Duyên “À” một tiếng, “Đây đều là chọn loại kém nhất, mà còn đắt như vậy sao?” Chàng vỗ vỗ vai Hồ An Hòa, thở dài nói, “Tính tiếp đi.”

“Nhà vệ sinh coi như năm mươi đồng một cái, vậy mua mười cái đi, còn có…”

“Ê ê ê!” Hồ An Hòa đưa tay cắt đứt, hất cổ hỏi, “Nhà vệ sinh, mười cái á?” Ánh mắt hắn ngạc nhiên nghi ngờ, “Ngươi muốn dùng nó để múc thức ăn à?”

Tiết Duyên hận sắt không rèn thành thép nhìn hắn, “Lúc nãy chỉ tính cho đại sảnh lầu một thôi, lầu hai là khách trọ, mua tủ mua giường cũng không cần tiền.”

Hồ An Hòa sắc mặt rối rắm do dự, một lúc lâu sau mới nói, “Bây giờ chúng ta rất nghèo, đừng có tham vọng lớn như vậy, trước tiên đừng mở khách trọ, mở rộng cửa hàng bánh bao chút là được rồi, không cần tầng hai.”

Tiết Duyên búng một cái, gật gật đầu, “Xong.”

Hồ An Hòa thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi, hai mươi lăm lượng bạc, ta tính xem chúng ta cần tích góp bao lâu. À, nếu làm ăn tốt, chúng ta có thể kiếm được bảy đồng tiền lãi ròng mỗi ngày, giả sử mỗi ngày làm ăn đều rất tốt…”

Tiết Duyên vươn ngón trỏ ra hiệu cho hắn im lặng, “Ta còn chưa nói xong.”

Hồ An Hòa có chút tuyệt vọng, hắn ôm đầu, “Lão tặc ngươi còn muốn nói cái gì nữa.”

Tiết Duyên nói, “Cửa hàng lớn như vậy, ngươi không mời chạy phòng à?”

Hồ An Hòa ngẩng đầu lên, lúc này xua tay, “Không cần! Da mặt ta rất dày, ở trong phòng này ta có thể chạy được.”

Tiết Duyên nở nụ cười, lại hỏi, “Vậy ngươi có mời tạp dịch không?”

Hồ An Hòa nghẹn cục máu ngay cổ họng, chần chờ nói, “Không cần hả? Ta lau bàn ngươi quét nhà, khổ một chút mệt một chút, cũng chấp nhận làm đúng không?”

Tiết Duyên híp mắt nhìn hắn, hừ cười nói, “Ngươi rất tự tin đấy.” Chàng dùng ngón tay gõ gõ lên lan can, nhướng mày hỏi lại, “Vậy ngươi có mời đầu bếp không?”

Hồ An Hòa há miệng, hắn nhìn ánh mắt của Tiết Duyên, cảm thấy nếu như bây giờ hắn nói “Không cần, có A Lê và nội là được rồi”, thì Tiết Duyên sẽ cạp đầu hắn mất.

Hồ An Hòa ra vẻ thư sinh thanh tú, bây giờ với cái miệng xệ và khuôn mặt thon dài như một quả mướp lớn, “Vậy khi nào chúng ta có thể tích góp đủ bạc để mở rộng cửa hàng hả.”

Tiết Duyên túm vạt áo đứng lên, “Sự tại nhân vi, luôn có cơ hội đang chờ ở phía trước, phải xem ngươi có bắt được hay không.”

Giọng điệu của chàng lạnh lẽo nhàn nhạt, giống như bày mưu tính kế, Hồ An Hòa nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, ngửa đầu hỏi, “Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây!”

Tiết Duyên nói, “Về nhà ăn cơm.”

“…” Hồ An Hòa gần như không thở nổi.

Mặt trời đã sắp lặn, hai người tản bộ về nhà, cả người như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng. Các sạp hàng trên phố gần như tan rồi, còn lại những gánh hàng rong chưa bán hết rau vẫn ngồi ở đầu đường chờ người mua nốt nửa củ cải trắng còn lại.

Nhìn thấy sắp đến cửa hàng, Tiết Duyên thấy trên đường có một bà lão đang bán bánh cuộn thừng[1], chàng sờ sờ trong túi còn sót lại hai đồng, xoay người đi về phía bên kia.

Bánh cuộn thừng sáng bóng béo ngậy, nhai vừa giòn vừa ngọt, nữ nhi gia thích lấy cái này làm món ăn vặt. Hồ An Hòa chưa từng ăn qua, nhưng cảm thấy thèm ăn khi nhìn thấy cái túi giấy dầu kia, lén duỗi tay qua lấy, nhưng bị Tiết Duyên trừng mắt một cái, mà hắn lại không nhúc nhích, thế là lại bị tát một cái, mới ngượng ngùng thu tay lại.

Hắn bĩu môi, lẩm bẩm nói, “Đồ thối, không biết A Lê coi trọng ngươi ở điểm nào nữa.”

Tiết Duyên nghe thấy, xoay người dùng khuỷu tay đánh vào bụng hắn, “Liên quan đến chuyện đánh rắm nhà ngươi.”

Hồ An Hòa không chịu khuất phục, “Ngươi nói ngươi kìa, vừa nghèo vừa dữ, đọc sách mà toàn lọt vào tai phải chui ra tay trái, ngoại trừ đầu óc thông minh và đẹp trai một chút, thì chẳng có ưu điểm nào khác.”

Tiết Duyên nghiêng người hướng về hắn, biểu cảm cười như không cười, chậm rãi nói, “Bị mắng cũng không cho ngươi, cút!”

Trước cửa tiệm có một bà lão bán rau xanh, còn lại chút lá rau thối, bà không lấy về nên cho A Lê để nàng cho thỏ ăn. A Lê quét lá rau thành một đống, rồi ngồi ở cửa nhìn A Hoàng ăn, Phùng thị cũng mang một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh nàng, tách hạt dưa xem náo nhiệt trên đường.

Bây giờ trời mát, gió không quá nóng cũng không quá khô, nắng ấm không quá chói chang, ở đầu ngõ có một đám trẻ con mặc quần yếm đang cười đùa, âm thanh vui tai đến mức có thể được nghe thấy từ xa. 

Hồ An Hòa dọc đường nói lảm nhảm, Tiết Duyên lúc đầu còn có kiên nhẫn đáp lại vài câu, lúc sau ngay cả khóe mắt cũng lười cho, ôm tay đi rất nhanh. Sau khi về nhà được nuôi lâu như vậy, Tiết Duyên cũng trắng ra không ít, chàng lớn lên đã tuấn tú, khuôn mặt lạnh lùng, đi đường tung bay vạt áo gió. A Lê liếc mắt một cái liền nhận ra, đứng lên cười vẫy vẫy tay với chàng, Tiết Duyên cong môi, rồi đi nhanh vài bước, sau đó một tay ôm lấy eo nàng, lập tức cúi đầu kề vào trán nàng.

A Lê khẽ cười, hỏi, “Xem cửa hàng rồi, thế nào?”

“Rất tốt.” Tiết Duyên lấy túi giấy từ trong ngực ra, nhét vào lòng bàn tay nàng, “Mua cho nàng chút quà vặt, sau bữa tối thì cùng nội ăn.”

A Lê rất vui vẻ gật đầu, nàng mở giấy dầu lên nhìn bánh cuộn thừng bên trong, càng cười vui vẻ hơn. Hồ An Hòa rốt cục cũng đuổi kịp, hắn chống eo đứng ở cửa, vừa định nói gì đó với Tiết Duyên, liền nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sửng sốt, sau đó ôi một tiếng che mặt đi qua.

Trong lòng hắn hâm mộ đến co rút, lại không thể hiện ra trên mặt, vặn vẹo khóe miệng ngồi ở vị trí của A Lê, trợn tròn mắt nhìn A Hoàng đang ngẩn người.

Phùng thị cảm thấy thú vị, bà lấy hạt dưa từ trong giỏ bên cạnh rồi cho Hồ An Hòa, “Ăn đi.”

“Ai!” Phùng thị mặt mũi hiền lành, Hồ An Hòa nhìn vào mắt bà, cảm động đến xuýt xoa, đưa hai tay cầm hạt lại đây, “Cảm ơn nội.”

Hôm qua, Phùng thị thu dọn đồ đạc trong phòng bếp, lấy ra nửa túi gạo cũ từ tầng dưới cùng của tủ. Gạo này ước chừng đã để hơn nửa năm rồi, vốn đã định lấy ra phơi nắng, nhưng ngày đó Tiết Duyên và A Lê đột nhiên trở về, Phùng thị kích động nên quên mất, sau đó thì bận rộn hai tháng, gạo đã hơi ẩm rồi, sợ là không thể ăn được nữa.

Tối hôm qua lúc ăn cơm, Phùng thị còn đang nói với A Lê rằng bà cảm thấy tiếc vì gạo bị hư, A Lê cầm lên xem, cảm thấy nếu ngâm cảm thấy nếu ngâm nước và xay thành bột thì có thể làm được bánh gạo cuộn[2].

Nàng vừa nói với Phùng thị xong, Phùng thị không nghĩ nhiều liền đồng ý, nàng không phải là người lề mề, sáng sớm hôm nay liền mang đến tiệm sữa đậu nành để mượn máy nghiền[3], cho chút tiền nhờ người ta xay giúp.

Cửa hàng người ta cũng rất bận rộn, không có thời gian rảnh, nói có thể muộn mới xong. A Lê không vội, nàng bàn với Phùng thị đến quán ăn, dù sao nguyên liệu nấu ăn đã đầy đủ, cũng đỡ chạy tới chạy lui để lấy mấy chục cân bột nhão. Phùng thị đương nhiên không có ý kiến gì, hai người chờ Tiết Duyên trở về để có người trông cửa hàng, sau đó bận rộn chuẩn bị sơ bộ.

Tiết Duyên ngồi xổm ở một bên châm lửa cho A Lê, Hồ An Hòa chẳng làm gì, chỉ ôm A Hoàng xem náo nhiệt ở một bên.

Đầu tiên cho một ít dầu ăn vào phi thơm hành lá và tỏi băm nhỏ, sau đó cho một ít nước tương nhạt và đường phèn vào đun một lúc, sau đó cho hạt tiêu đã chuẩn bị sẵn, hoa hồi, lá nguyệt quế, gừng lát và rau mùi vào, thêm nước và đun trên lửa nhỏ, sau đó pha một tách trà. A Lê dùng muôi cán dài khuấy đều, sau đó đóng nắp lại, đi sang một bên để băm nhỏ bột nhồi với Phùng thị.

Nước chấm có vị mằn mặn thơm phức, pha chút ngọt dịu ngon không thể tả.

Hồ An Hòa sụt sịt ngửi hai miếng, ngạc nhiên nói, “Tiểu Hoa Lê, sao ngươi có thể làm món gì cũng ngon thế?”

Tiểu Hoa Lê. Tiết Duyên vốn rất ôn hòa đứng ở một bên, nhưng sau khi nghe ba chữ này liền lạnh mặt, chàng xoay người quỳ gối đụng vào lưng của Hồ An Hòa, động tác dứt khoát đến mức Hồ An Hòa phản ứng không kịp, sau đó nghe thấy Tiết Duyên bám vào bên tai hắn cúi đầu mắng, “Ngươi có một cái mỗm chó của ngươi thôi à, hử? Dám sủa bậy à? Nếu còn tiếp tục nói bậy nói bạ thì ta sẽ đánh ngươi đấy!”

Hồ An Hòa xoay người ôm lưng, nước mắt lưng tròng chảy ra, hắn có một trái tim chân thành, nhưng lại nhiều lần bị tổn thương bởi bàn tay tàn nhẫn của Tiết Duyên.

Vẻ mặt của Tiết Duyên như hung thần ác sát, Hồ An Hòa không dám l* m*ng, gật đầu nói, “Không nói lung tung.”

A Lê vội vàng trộn nhân, không quan tâm hai người bọn họ đang làm gì, sau khi băm nhuyễn thịt rồi trộn với muối thì mới nghiêng đầu nhìn, nghi ngờ nói, “Mấy người đang làm cái gì vậy?”

“Không có gì đâu.” Hồ An Hòa miễn cưỡng cười vui vẻ, “A Lê, sao ngươi có thể làm món gì cũng ngon thế?”

A Lê cong môi, nàng múc nước rửa nồi đã dùng, giọng nói dịu dàng, “Cha ta khi còn sống là thương nhân bán trà, ông xuống nam lên bắc, đã đi qua rất nhiều nơi, ăn rất nhiều thứ lạ, mỗi lần đi gặp món gì ngon thì ông đi hỏi người khác cách làm, sau đó về nhà dạy lại cho mẹ ta, rồi mẹ ta lại dạy cho ta. Món này là do cha ta nhìn thấy khi ông đến Lang Châu, Quảng Đông, ông nói rằng khi ăn có cảm giác rất kỳ diệu, mịn và mượt, sau đó thì học được. Chỉ là ở Lang Châu thì sẽ thả trứng tôm, hương vị tươi hơn, nơi này của chúng ta không có tôm, cũng không có nhiều nước sốt như vậy, hương vị có lẽ sẽ kém đi một chút.”

Mịn và mượt, Hồ An Hòa nghe bốn chữ này, theo bản năng l**m l**m môi.

Tiết Duyên lười nhìn hắn, nghĩ rằng hắn đang cản trở công việc của A Lê, rồi kéo hắn ra cửa, không cho Hồ An Hòa đi dạo trong cửa hàng nữa.

Trước khi đi, chàng không quên bẻ một miếng bánh cuộn thừng đút vào miệng A Lê, sau đó cất giấu số còn lại vào tủ, sợ có ai đó thèm ăn sẽ lấy trộm.

Hồ An Hòa cô đơn lảo đảo đứng trên đường cái, hắn tức giận, túm lấy đuôi A Hoàng, hừ nặng một tiếng.

Lúc qua giờ Dậu một khắc, bột gạo được đưa về.

Các bước còn lại thì đơn giản hơn rất nhiều, đầu tiên là trải bánh (phở) ra, cho nhân thịt lên trên, cẩn thận cuộn bánh lại rồi vặn lửa to hấp là được, A Lê làm nhanh nhẹn, cả một nồi bánh thật dài rất nhanh chín. Dùng dao cắt gọn gàng, sau đó rưới nước sốt vừa nấu lên, ăn nhân lúc còn nóng là được.

Trời đã tối đen, Tiết Duyên đã bày bát đũa lên bàn ngay cửa, châm một ngọn đèn rồi đặt lên bàn, bốn người ngồi vây xung quanh.

Những chiếc bánh cuốn thành phẩm trong vắt, dẻo mà không dính tay, nước chấm mặn mà thơm, thật ẩm và mịn.

Hồ An Hòa cái bụng cồn cào, ngồi đó và ăn không ngừng, lúc những người còn lại đã xuống bàn, hắn vẫn lưu luyến rời đi. Tiết Duyên giúp A Lê và Phùng thị thu dọn bát đũa, giữ lại một mình hắn ở đó sục sôi ngất trời.

Khi còn lại ba cuốn cuối, Hồ An Hòa rốt cục cũng hơi no, hắn lau miệng, đang cân nhắc có nên da mặt dày mang về nhà cho mẹ hắn nếm thử không thì nhìn thấy người đối diện đi tới.

Người nọ nghe thấy mùi tìm đến để mua thức ăn khuya, nhìn chằm chằm vào những món đồ trên đĩa, hỏi, “Cái này là cái gì?”

Hồ An Hòa bình nói, “Bánh gạo cuộn.” 

Nam nhân hỏi, “Bao nhiêu?” 

Hồ An Hòa không biết được bao nhiêu tiền, hắn nhìn miếng thịt trong bột, nghĩ rằng nó chắc chắn không rẻ nên thản nhiên nói: “Ba văn một miếng.”

Nam nhân hỏi, “Chúng ta có thể thử không?” 

Hồ An Hòa gắp một nửa còn lại trong bát của mình vào hắn, nói, “Được.” 

Vị khách tính tình tốt, cũng không chán ghét, rất phối hợp ăn xong, sau đó nói, “Mùi vị ngon! Ta muốn phần còn lại.”

Hồ An Hòa chớp mắt, trong lòng sửng sốt, số tiền này kiếm được dễ vậy sao?

——————–

Đôi lời từ tác giả:

Bánh gạo cuộn[2] có nguồn gốc từ La Định Quảng Châu (Lang Châu), ban đầu được gọi là bánh (dày) mùi dầu, nhưng bánh mùi dầu quá khó thay thế, vì vậy hãy sử dụng tên bánh gạo cuộn đi. XD

[1] Bánh cuộn thừng:

[2] Bánh gạo cuộn:

[3] Máy nghiền bột: Khúc này tác giả chỉ bảo đi mượn thôi, nhưng mà mình nghĩ nếu chỉ ghi vậy thì mọi người không hiểu nên đã thêm vào, xin lỗi mn nhiều

Bình Luận (0)
Comment