A Lê

Chương 40

Editor: dzitconlonton

Tiết Duyên đang rửa bát đũa trong phòng, tiếng bát đĩa va chạm quá lớn, hồi lâu chàng không nghe thấy tiếng ồn ào của Hồ An Hòa nữa, cho đến khi Hồ An Hòa cầm lấy một số tiền xông tới trước mặt chàng.

Tiết Duyên khom lưng ngồi trên ghế thấp, có chút không kiên nhẫn nói, “Đi ra đi ra, chắn hết ánh sáng rồi.”

“Không có ánh sáng gì chứ, có nhiều như vậy mà.” Sắc mặt Hồ An Hòa ửng hồng sáng bóng, vỗ mạnh vào bả vai chàng một cái, lớn tiếng nói: “Nhìn vào tay ta nè, lão Tiết, chúng ta sẽ phát tài rồi!”

Tiết Duyên ngẩng đầu, nhìn thấy một nắm đồng tiền trong tay hắn, đuôi lông mày nhảy dựng lên, cuối cùng đứng thẳng lưng, hỏi, “Lấy ở đâu ra thế?”

Hồ An Hòa liền nhếch môi cười, sau đó ngồi xổm xuống, hưng phấn bừng bừng kể chuyện vừa rồi, sau đó tưởng tượng cảnh sau này nếu bán được vậy, thì sẽ mất bao lâu mới có thể tích góp được tiền trang trí cửa hàng trên phố Vĩnh An.

Tiết Duyên lắc lắc nước trong tay, yên lặng nghe hắn nói nhảm, sắc mặt từ hơi vui vẻ lúc đầu chuyển thành bình tĩnh.

Hồ An Hòa nhìn bộ dạng của chàng, dần dần bình tĩnh lại, hắn không vui vẻ nổi nữa, hắn mím môi hỏi: “Ngươi không vui sao?”

“Ta vui.” Tiết Duyên dùng ngón tay khều khều lông mày, khuỷu tay chống lên đầu gối, bình thản nhìn Hồ An Hòa, “Nhưng ta hỏi ngươi vài vấn đề trước.”

Hồ An Hòa nghiêm mặt, “Ngươi hỏi.”

Tiết Duyên nói, “Cha ngươi là huyện lệnh, ngươi cũng nên biết rõ về Lũng huyện như lòng bàn tay. Ngươi nói đi, huyện của chúng ta có bao nhiêu người.”

Hồ An Hòa trước đó đã xem qua hộ tịch trên bàn của Hồ Khôi Văn, hắn là một người thông minh đã nhìn rồi thì sẽ không quên, thoáng suy tư rồi nhớ lại, “Đến ngày mười ba tháng trước, trong thành Lũng huyện tổng cộng có ba ngàn bảy trăm người, sáu trăm chín mươi hộ, tính cả thôn xóm không sử dụng xung quanh, ước chừng khoảng sáu ngàn người, một ngàn một trăm hộ.”

Tiết Duyên gật gật đầu, lại nói, “Vậy mỗi nhà mỗi năm kiếm được bao nhiêu bạc?”

Ở một huyện hẻo lánh như vậy, năm mươi lượng đủ để ông bà ba đời ăn ngon uống no thoải mái cả năm, đối với nông dân bình thường mà nói, một năm ba mươi lượng cũng không tệ, còn phải là nhiều thanh niên trai tráng trong nhà. Nếu vượt qua được vụ thu hoạch không tốt, thiên tai và thảm họa do con người gây ra thì có lẽ ngay cả con số này cũng là điều trắc trở.

Hồ An Hòa dùng ngón tay v**t v* môi dưới, không nói lời nào.

Tiết Duyên nhìn sắc mặt hắn như hiểu mà lại không hiểu, ném ra một vấn đề cuối cùng, “Ngươi cảm thấy, có thể tiêu mười văn tiền đến ăn chén bánh gạo cuộn được mấy người?”

Hồ An Hòa cũng ngẫm lại, hắn nhớ tới y phục vừa rồi của người nọ, quả thật không giống một hộ nông thôn bình thường, huống hồ buổi tối hắn còn có tiền đi mua thức ăn khuya, sẽ không thiếu mấy đồng tiền ấy lắm. Nhưng đối với hầu hết dân chúng ở Lũng huyện mà nói, cái giá này thật sự rất cao.

Hồ An Hòa hơi thất vọng, hắn nhíu mày, lẩm bẩm nói, “Vậy không phải ta nằm mơ vô ích rồi.”

“Cũng không phải là tất cả.” Tiết Duyên đứng lên, rửa bát đũa xong rồi xếp lên giá tủ, quay đầu lại nói, “Ba văn một cái bán là đắt, nhưng ngươi có thể làm rẻ hơn không phải là được sao, đi con đường lợi nhuận ít tiêu thụ mạnh thì giá trị của vị trí này sẽ thật sự rất cao đấy.”

Chàng nheo mắt cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hồ An Hòa, “Ngươi lại đây.”

…… Ngày hôm sau, Hồ An Hòa từ hậu viện nhà mình lấy ra một tấm ván gỗ lớn, lại kêu thợ viết xong năm chữ “Bánh gạo cuộn Tiết gia”, sau khi đục lỗ dùng dây thừng buộc lại, treo ở cửa hàng. Chữ hắn viết rất đẹp, từng nét một đều rất có khí chất, còn đơn giản dùng một dải vải dài màu đỏ trang hoàng để che, đặc biệt khiến người ta chú ý.

A Lê ôm con thỏ nhìn bảng hiệu kia, có chút lo lắng, nàng nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Tiết Duyên, “Chúng ta làm vậy có được không? Dân chúng phía bắc đâu biết bánh gạo cuộn là cái gì đâu, mà chúng ta lại bán đắt, thật sự sẽ có người đến mua sao?”

Tiết Duyên rủ mắt hỏi, “Ta là ai?”

A Lê phồng má, cười đẩy chàng một cái, “Đang nói chuyện nghiêm túc, chàng đừng có phá.”

Tiết Duyên nắm chặt cổ tay nàng, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay nàng, “Sao lại không đứng đắn, ta là ai?”

A Lê ngửa mặt lên, ngoan ngoãn khéo léo đáp, “Chàng là Tiết Duyên.”

Tiết Duyên không hài lòng, đưa tay bóp cằm nàng, cúi đầu nói, “Tối hôm qua đã dạy nàng như thế nào?”

A Lê nghiêng đầu né tránh, bị khống chế, lại ôm vào trong ngực, nàng cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được cười ra tiếng.

Tiết Duyên hừ cười nói, “Ta cho nàng một cơ hội cuối cùng.”

Hai gò má A đỏ bừng, lông mi thật dài khẽ động, cuối cùng nhẹ giọng kêu một tiếng: “Tướng công.”

Giọng nói nàng nhẹ nhàng, mang theo chút ngượng ngùng cùng ỷ lại, lúc Tiết Duyên nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái ngay lập tức. Trước đây, nếu thấy cặp phu thê khác mà thê tử gọi tướng công, Tiết Duyên bất giác cảm thấy có cái gì đó, chỉ là xưng hô thôi mà, cũng bình thường như lão sư và cha mẹ thôi. Nhưng hôm nay nghe A Lê gọi, chàng liền biết trọng lượng của hai chữ này, hai từ này nghe không đơn giản như vậy mà còn tượng trưng cho trách nhiệm và chỗ dựa.

Tiết Duyên hơi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào A Lê, ánh mắt mỉm cười, chậm rãi nói, “Tướng công nàng lợi hại, nàng chỉ cần thu tiền là được rồi, qua mấy ngày nữa, ta sẽ dẫn nàng đi cắt xiêm y mới.”

A Lê cắn môi, vui vẻ đáp một câu, “Được.”

Nhìn hai lúm đồng tiền của nàng, Tiết Duyên liền cảm thấy, tất cả những gì chàng đã trả giá đều có giá trị.

Giờ Ngọ vừa lên, bánh gạo cuộn cũng không nhiều, lý do đơn giản, một là vì biết không nhiều người ăn món này lắm, phần lớn mọi người vẫn biết mì xào và mì súp rất ngon, nhưng lại không biết tiệm bánh bao chiên của Tiết gia cũng đang bắt đầu bán bánh gạo cuộn. Thứ hai, bởi vì hầu hết mọi người có tâm lý mâu thuẫn tự nhiên đối với những thứ mới mẻ, đặc biệt là đối với những thứ chưa từng nghe thấy, nhiều người thậm chí không muốn ăn thử.

Khách hàng lại đến rồi lại đi, A Lê đã sớm đoán được tình cảnh như vậy, nhưng bởi vì những gì Tiết Duyên đã nói vào buổi sáng, lại khiến nàng bất giác bối rối.

Nàng theo bản năng liền tin tưởng, Tiết Duyên sẽ có cách, nàng chỉ cần trông coi cửa hàng không gây thêm phiền phức cho chàng là được rồi, những chuyện còn lại, đã có Tiết Duyên đi giải quyết.

Sắp đến trưa, mọi thứ cuối cùng cũng mở ra một bước ngoặt.

A Hoàng quá mập, vừa lười vừa thèm ăn mà còn ham ngủ, nó dính người, A Lê liền ôm nó lên đùi, chậm rãi dỗ nó ngủ, khi Hồ Khôi Văn dẫn theo một đám cấp dưới và sai dịch đứng ở cửa hàng, thì nàng bị hoảng sợ.

Một đám đại nam nhân, phần lớn đều đã lớn tuổi, khuôn mặt nghiêm túc, bên hông còn có đao, bóng tối che khuất một mảng lớn ánh sáng mặt trời, tựa như người tới không lương thiện lắm.

Hồ Khôi Văn ở giữa mặc quan phục màu xanh, mặt trên thêu chim uyên ương thất phẩm, cũng chưa cởi mũ ô sa, thoạt nhìn hơi khiến người ta sợ hãi.

Phùng thị vội vàng đứng lên: ” Quan gia……..Các người đây, đến cửa hàng ăn à?”

Hồ Khôi Văn nói, “Nghe nói nơi này của các ngươi có bánh gạo cuộn? Ta vốn là người Quảng Đông, nhớ hương vị này nên đã dẫn đồng liêu đến nếm thử.”

Phùng thị không biết ông, nhưng nhận ra bộ quan phục, đoán rằng đây là cha của Hồ An Hòa, mơ hồ có chút suy đoán trong lòng.

Bà không hỏi nhiều, chỉ cười nói, “Ai! Có món này, các ngài chờ một chút, chúng ta làm món này đã, mà ăn ở đây hay mang đi?”

Hồ Khôi Văn hưng phấn mười phần, xoay người chỉ vào bàn ghế dưới lều che nắng trước cửa nói, “Ngay tại đó!”

Phùng thị liên tục đáp được, bà xoay người, dùng khẩu hình môi và thủ thế để giải thích với A Lê, thấy nàng hiểu, liền vội vàng đi rót trà cho những quan gia kia.

A Lê đặt A Hoàng vào trong ổ bên cạnh, đứng dậy đi làm đồ ăn, ánh mắt nàng đảo qua một đám quan viên đang ngồi ngay ngắn ở cửa, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ. Tri huyện lão gia dẫn theo một đám thuộc hạ ra ngoài ăn cơm, việc này thật sự rất hiếm thấy, tuy rằng họ không phải là quan lớn gì, nhưng thường dân vẫn cảm thấy sợ hãi, nếu đang ăn cơm thì cũng ôm chén trốn xa, quan sát từng chút về phía bên kia.

Phụ thân của Phó Lục là Phó chủ sổ cũng ở trong đó, ông ta dường như có chút bất mãn với hành động của Hồ Khôi Văn, có chút không lạnh không nóng nói, “Đại nhân thật đúng là rất tiết kiệm, giữa trưa dẫn chúng ta chạy tới nơi này để ăn, người không biết còn tưởng rằng nha môn chúng ta phá sản rồi.”

Hồ Khôi Văn cao giọng cười to, vỗ vỗ bả vai của Phó chủ sổ, “Hôm qua ta đã nghe con ta đề cập tới, nói hương vị của cửa hàng này thật sự không tệ, mà bây giờ đang ra mắt món mới, nên dẫn tất cả mọi người đến nếm thử. Trước đây, cũng từng ăn bánh này ở quê nhà rồi, giá cả không hẳn là rẻ, cửa hàng này bán hai văn một cuốn, thật sự là rất phải chăng a! Mặc dù chúng ta là người làm quan, nhưng rốt cuộc vẫn làm việc vì dân chúng mà, muốn cùng dân vui vẻ, tuyệt đối không thể làm giá được đâu!”

Ông khi nói chuyện âm thanh không tính là nhỏ, khéo léo lại duyên dáng, dân chúng xung quanh ai nấy đều nghe rõ ràng, còn có tiếng xì xào bàn tán. Phó chủ sổ cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể ngồi đó, da cười nhưng thịt không cười nói một câu, “Đại nhân nói rất đúng.”

Mười hai phần bánh gạo cuộn nhanh chóng làm xong, Phùng thị còn tặng thêm một ấm trà hoa nhài, tươi cười nói một tiếng “Từ từ dùng”.

A Lê rửa tay rồi ngồi trong phòng nghỉ ngơi, xuyên qua cửa nhìn một đoàn người, cho đến khi mọi người nhao nhao gật đầu khen thức ăn ngon, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Tiết Duyên trở về, Hồ Khôi Văn đã ăn xong, sau khi trả tiền đang chuẩn bị dẫn người rời đi. Phó chủ sổ mặt đầy buồn bực, dẫn theo đồng bọn của mình đi ở phía trước, Hồ Khôi Văn thấy Tiết Duyên, bước chân dừng một chút, sau đó giơ tay vỗ vỗ vai chàng, thấp giọng nói một câu, “Tiểu tử ngươi, là một người có tài a!”

Tiết Duyên hơi cúi người, khiêm tốn nói, “Đại nhân quá khen.”

Hồ Khôi Văn nở nụ cười, lại nói một câu, “Sau này, An Hòa sẽ đi theo ngươi, nếu còn có chuyện gì muốn ta ra mặt, nói một tiếng là được.”

Tiết Duyên cũng cười chắp tay nói, “Đa tạ đại nhân.”

Hồ Khôi Văn chỉ chỉ chàng vài cái, ôn hòa nói, “Có phải ngươi vẫn còn ghi hận chuyện lần đó ta phái người đến giam giữ ngươi, còn nhốt ngươi hơn nửa ngày không?”

Lần đó, Hồ An Hòa uống quá nhiều rồi đến sạp hàng gây sự, tạo cơ hội cho Hầu Tài Lương đập phá sạp hàng, Tiết Duyên tức giận, đi phủ nha để bắt Hồ An Hòa, trùm bao tải đánh hắn một trận, sau đó bị Hồ Khôi Văn sai bắt rồi nhanh chóng đưa đến nha môn, ném vào đại lao, Tiết Duyên không quên việc này. Hồ An Hòa luôn mắng chàng bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng Tiết Duyên không có lòng dạ hẹp hòi đến mức đó, chàng hiểu rõ lý lẽ, biết chuyện Hồ Khôi Văn làm là không sai, nghe thấy những lời này, liền cười cười nói, “Đại nhân đa tâm rồi.”

Hồ Khôi Văn khoát khoát tay, “Ai, không cần lúc nào cũng là đại nhân đại nhân, ngươi đã giúp đỡ Hồ gia ta nhiều như vậy, ta còn muốn cám ơn ngươi nữa là, cách xưng hô như thế thật sự rất xa cách, lén gọi bá phụ là được rồi.”

Tiết Duyên liền đáp lại, “Bá phụ.”

Hồ Khôi Văn cười sảng khoái, lại vỗ vỗ bả vai hắn, lưu lại một câu “Nếu có cơ hội, có thể đến nhà ta dùng một bữa cơm”, sau đó liền dẫn người trở về phủ nha.

A Lê thấy hai người bọn họ nói chuyện, nàng vừa kinh ngạc lại vừa tò mò, chạy tới túm lấy tay áo của Tiết Duyên kéo chàng vào trong cửa hàng, nhỏ giọng hỏi, “Người mặc quan phục màu xanh vừa rồi là ai vậy?”

Tiết Duyên cũng học theo bộ dạng của nàng, lén lút trả lời, “Cha của Hồ An Hòa.”

A Lê “Hả” một tiếng, “Chuyện này là sao vậy?”

Tiết Duyên nói, “Ta bảo Hồ An Hòa tìm những quan nhân tới.”

Chàng dựa thắt lưng vào mép bàn, trở tay chống lên mặt bàn, cười hơi gian xảo, “Cứ như vậy, toàn bộ Lũng huyện đều sẽ biết cửa hàng của chúng ta, mà trong mắt thường dân, có thể làm cho huyện lệnh dẫn đồng liêu đến ăn món gì đó, tất nhiên hương vị sẽ không tệ. Chỉ một bữa cơm thôi là đã có thể giải quyết được chuyện rồi, cũng đỡ cho ta bận trước bận sau đi xây dựng thế lực.”

Đúng như đêm qua Hồ An Hòa đã nhận xét sau khi nghe được ý tưởng này của chàng, “Mạnh mẽ đanh đá, tâm cơ thâm trầm.”

A Lê cúi đầu kêu lên, nàng chớp mắt mấy cái, vui mừng nắm lấy ngón tay chàng nói, “Tiết Duyên, sao chàng thông minh thế!”

Bình Luận (0)
Comment