Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 104

Ngày mà Lộ Lăng gặp Lâm Từ là một ngày thời tiết rất xấu, mưa to như trút nước.

Lúc ấy cậu đang lén lút đi hẹn hò với Lâm Thâm ở công viên, nửa đường thì mưa bắt đầu rơi, đành đứt gãy.

Tính tình của Lộ Lăng có hơi cáu kỉnh, nhìn thấy trời mưa thì không vui. Tuy rằng chuyện này không liên quan gì tới Lâm Thâm cả, nhưng cậu vẫn muốn lên cơn gây sự với bạn trai một trận.

Lâm Thâm giống như cún con chạy vòng quanh Lộ Lăng, Lộ Lăng thấy tội nghiệp hắn nên kéo hắn ngồi lại bên cạnh mình.

“Bỏ đi, hôm nay chúng ta về nhà làm bài tập, tớ cũng còn mấy bài chưa làm xong”

Lâm Thâm nghĩ thầm: Học hành như cậu thì làm bài tập cái gì chứ, chờ chép bài của chồng cậu đi.

Nhưng hắn chẳng dám nói ra, Lộ Lăng tính tình cực kỳ đanh đá như phụ nữ vậy, lỡ miệng nói một hai câu khó nghe là cậu sẽ đùng đùng giận dỗi hết nửa tháng trời.

“Vậy về nhà tớ làm bài tập đi, tớ làm xong bài tập vật lý sẽ cho cậu chép” Lâm Thâm đề nghị.

Lộ Lăng học rất kém mấy môn khoa học tự nhiên, năm đó cậu sống chết không chịu học ban văn chỉ muốn được học chung lớp với Lâm Thâm.

Thế nên bây giờ mới không thể theo kịp tiến độ học tập của lớp, chỉ có thể ngày nào cũng đi chép bài tập vật lý của bạn trai mình.

“Tớ cứ chép bài của cậu hoài mai mốt làm sao mà thi đại học được bây giờ?” Lộ Lăng thở dài, cái mũi nhăn lại, dáng vẻ rất đáng yêu.

Từ nhỏ Lâm Thâm đã yêu thích khuôn mặt của cậu, Lộ Lăng cũng không làm hắn phải thất vọng, từ nhỏ tới lớn chưa từng biết xấu là gì, hơn nữa càng lớn lại càng đẹp.

Hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lộ Lăng liền mềm lòng.

Nghĩ đến cậu là người yêu của mình, lại càng thêm thương yêu.

“Thì cậu khỏi cần thi vào đại học, về sau nghệ khảo, tớ ủng hộ cậu”

Lộ Lăng có hơi lo lắng “Tới nhà cậu làm bài tập lỡ như gặp phải anh hai cậu thì phải làm sao?”

Lâm Thâm có một người anh trai, có một người em trai, còn có một cô em gái nữa.

Em trai thì học trung học ở nước ngoài, còn em gái thì còn đang học tiểu học, Lộ Lăng đều từng gặp qua cả rồi.

Chỉ có người anh cả nhà họ Lâm kia, tốt nghiệp đại học năm nay, vừa mới tiếp quản xí nghiệp gia tộc của nhà họ Lâm, từ nhỏ đã rất nghiêm khắc đối với Lâm Thâm, nếu biết hắn còn đang đi học mà đã yêu đương, nhất định sẽ đánh gãy chân hắn.

Lộ Lăng thường xuyên nghe Lâm Thâm nhắc tới người anh trai này, rằng anh hai của hắn đáng sợ cỡ nào, hay thích kiểm tra vở bài tập của hắn, thao túng cuộc sống của hắn, cậu nghe mà cũng ớn lạnh theo.

“Không sao đâu” Lâm Thâm nói “Anh hai tớ mới vừa đi làm, nhất định rất bận, dạo này anh ấy cũng hiếm khi ở nhà, còn định mua một căn hộ gần công ty rồi dọn ra đó ở nữa”

Lộ Lăng ngửa đầu, vô tư cảm khái “Có tiền sướng ghê, nhà ở Bắc Kinh mà nói mua là mua”

Lâm Thâm nghe người yêu khen ngợi kẻ khác, trong lòng ăn dấm “Sao hả, bộ tớ không có tiền à?”

Lộ Lăng bĩu môi chán ghét nói “Cậu giữ mấy đồng tiền đó lại mà mua kem đi, tiền tiêu vặt tháng trước là tớ bỏ ra đó nha”

Lâm Thâm cười ha ha ha, ôm Lộ Lăng vào trong lòng vò vò “Có ai lại ghét bỏ bạn trai mình như cậu không hả! Còn không phải tại lần đó tớ cãi nhau với ba, ổng đóng băng thẻ của tớ luôn!”

Lộ Lăng giữ hắn lại “Đi thôi đi thôi, tớ sắp lạnh cóng luôn rồi, về nhà cậu đi”

Nhà của Lâm Thâm là một căn biệt thự to lớn, lúc trước Lộ Lăng cũng từng đứng từ xa lén nhìn thử.

Cậu cũng có nhà ở Bắc Kinh, nhưng nó nằm trong khu chung cư tam giác, cha của Lộ Lăng là kỹ sư công trình, mẹ là diễn viên….. cũng coi như là một gia đình nghệ sĩ. Nhà cũng không phải là nghèo, nhưng đem so với điều kiện của nhà Lâm Thâm thì thua xa.

Lâm Thâm xách hai cái cặp sách, một cái của mình, một cái của Lộ Lăng.

Lộ Lăng nhảy lên ghế sau xe đạp của hắn, Lâm Thâm hỏi cậu “Cậu ngồi vững chưa vậy?”

Lộ Lăng mắng to “Tớ có bị ngốc không chứ! Trời mưa to thế này lại ở đây cùng với cậu đạp xe chạy trên đường”

Lâm Thâm “Uổng cho cậu có học diễn xuất, nghệ sĩ lớn ạ, sao cậu chẳng có chút tế bào lãng mạn nào hết vậy? Lại đây, hôm chặt eo chồng cậu đi nha, không bị văng khỏi xe ráng chịu đấy!”

Lộ Lăng ôm chặt lấy Lâm Thâm, nước mưa lạnh băng tạt thẳng vào mặt hai người họ.

Lâm Thâm vừa đạp xe vừa thề “Mai mốt tớ nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để mua BMW chở cậu đi!”

Lộ Lăng “Tớ không cần cậu mua BMW, cậu có chạy xe đạp tớ cũng nguyện ý đi theo cậu”

“Cậu lặp lại câu này mười lần nữa đi, tớ thích nghe lắm”

“Cậu đi chết đi Lâm Thâm! Đừng có lái xe bằng một tay, té bây giờ!”

Vừa đi vừa đánh, náo loạn một đường.

Lúc hai người xuống xe thì cả người giống hệt như mới được vớt từ trong nước ra.

Lâm Thâm nắm lấy tay Lộ Lăng, lén đi vào từ cửa sau phòng khách.

Nước trên quần áo nhỏ đầy đất, Lâm Thâm sợ Lộ Lăng bị cảm lạnh, vội vàng đẩy cậu vào phòng tắm “Cậu tắm ở phòng tớ đi, tớ sang phòng anh hai tắm. Quần áo tớ để trên giường cho cậu”

Lộ Lăng gật đầu, ngoan ngoãn giống hệt như con mèo mà chui vào trong phòng tắm.

Cậu tắm rất lâu, hơn nữa còn tắm rất cầu kỳ.

Tắm bằng sữa tắm một lần thôi còn chưa đủ, lại còn phải kèm theo nào là kem dưỡng da, kem dưỡng thể, tẩy tế bào chết, sữa rửa mặt, kem mắt, kem bôi nếp nhăn cổ, kem này kem nọ vân vân, tóm lại là bôi tùm lum các thứ lên người.

Theo lời Lộ Lăng mà nói thì mai mốt cậu còn phải dựa vào gương mặt này để kiếm cơm, nhất định phải bảo dưỡng thân thể thật tốt.

Lau khô xong, cả người thơm ngát như đóa hoa.

Cửa phòng cạch cạch một chút mở ra, Lộ Lăng tưởng là bạn trai mình, trực tiếp chỉ huy.

“Cậu tắm xong rồi à? Lấy quần áo trên giường đưa cho tớ đi!”

Bước chân của người nọ chần chừ một chút, sau đó vẫn làm theo yêu cầu của Lộ Lăng.

Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, Lộ Lăng không nhìn thấy bàn tay đưa quần áo như thế nào, nếu thấy rõ, cậu nhất định sẽ không làm động tác tiếp theo.

Lộ Lăng mở cửa phòng tắm ra, không chút suy nghĩ nhảy dựng lên người “Lâm Thâm”

Cậu vẫn thường xuyên làm như vậy, Lâm Thâm nói thân thể cậu rất mềm mại, giống như sữa, vừa trơn vừa mềm, cảm giác như không thể cầm nắm được mà để nó mềm nhũn chảy qua khe hở ngón tay vậy.

Nhảy dựng lên rồi, Lộ Lăng chợt nhận ra chiều cao không đúng lắm, hơn nữa “Lâm Thâm” cũng không phản xạ có điều kiện ôm lấy cậu.

Lộ Lăng nhảy ra té ngã ngồi xuống đất, vừa ngẩng đầu lên, cùng lúc đối diện với ánh nhìn của Lâm Từ.

Lâm Từ mặc tây trang, ở độ tuổi đôi mươi, trông anh giống như một người trưởng thành. Khuôn mặt của Lâm Từ có bốn, năm phần giống với Lâm Thâm, nhưng càng tinh xảo, càng đẹp trai hơn Lâm Thâm một chút.

Nhớ tới hoàn cảnh trong nhà mà bạn trai đã từng nhắc tới, Lộ Lăng lập tức phản ứng lại, người trước mắt này chính là anh trai của Lâm Thâm, Lâm Từ.

Lâm Từ tuy rằng bị mạo phạm, nhưng anh ta không hề tỏ ra tức giận, trái lại mỉm cười nhìn cậu, có vẻ rất thân thiện.

Lúc này cậu vẫn chưa hiểu biết về con người Lâm Từ, cho rằng người ta cười với cậu có nghĩa là không có việc gì. Chẳng ngờ Lâm Từ này là một kẻ hai mặt, đằng trước là một mặt, sau lưng lại là một mặt khác, là hồ ly tinh nham hiểm.

Anh ta không cười còn đỡ, cười lên mới khiến người ta ớn lạnh!

“Em…..” Lộ Lăng bị anh nhìn thấy, sợ tới mức hồn chưa trở về.

Lâm Từ cho cậu một lối thoát “Em là bạn của Tiểu Thâm sao?”

Lộ Lăng vẫn còn kinh hãi, năm nay cậu mới 16 tuổi, không phải là “bạn”, là “bạn nhỏ”

Lâm Từ cười hỏi cậu “Là bạn học à?” Anh ta duỗi tay “Dưới đất lạnh lắm, em đứng lên mà nói chuyện. Em mặc đồ của Tiểu Thâm làm tôi cứ nghĩ em là Tiểu Thâm”

Lộ Lăng không dám nắm tay anh, nhớ tới “truyền thuyết đô thị” về Lâm Từ, nhớ tới Lâm Thâm miêu tả anh trai hắn, Lộ Lăng cảm thấy hiện tại bản thân không phải đang đối mặt với một anh trai 20 tuổi, mà là đối mặt với ba của Lâm Thâm.

Đương nhiên, nói như vậy cũng không sai.

Từ nhỏ Lâm Thâm đã được anh trai nuôi lớn, huynh trưởng như cha, lần đầu tiên Lộ Lăng gặp anh trai người ta, đã làm một chuyện to gan như vậy, đừng nói là bản thân mình khó chấp nhận được, đối với Lâm Từ mà nói thì có thể gọi là “làm nhục”

Cậu thiếu điều hai chân mềm nhũn muốn quỳ xuống.

Căng thẳng kinh khủng.

Lâm Từ nhìn cậu một chút, sau đó tự mình đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Ba hồn sáu phách của Lộ Lăng cuối cùng cũng quay trở lại, cậu dùng tốc độ giống như vội đi đầu thai mà mặc quần áo vào, sau đó thật thận trọng mở cửa phòng ra.

“Cạch” một cái, Lâm Từ từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, ván cửa đúng lúc đập vào mũi Lộ Lăng, đột nhiên không kịp phòng bị khiến Lộ Lăng bị đập đau mà khóc lên.

Ngày đầu tiên tới nhà bạn trai mình mà cậu đã nhảy chồm lên người anh trai người ta, bản thân mình còn bị thương nữa.

Lâm Thâm sợ tới mức cuống cuồng chạy khắp nơi đi tìm hòm thuốc cho cậu, Lâm Từ bất đắc dĩ trấn an em trai mình lại, sau đó lại trấn an “bạn học” của em trai mình, tiếp đó gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân đến.

Lộ Lăng luôn cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không coi ngày, trời thì mưa to, Lâm Thâm thì ngồi trước mặt mình thổi phù phù vào cái mũi của mình.

Lâm Từ ngồi ở một cái ghế sopha khác đọc báo, bên ngoài tiếng mưa vẫn rơi ầm ầm đập vào cửa sổ.

Cậu đã nghĩ hôm nay quả thật đúng là một ngày xấu, mở màn đã tồi tệ, kết thúc nhất định càng tồi tệ hơn.

Sự thật sau đó càng chứng minh điều này, kết thúc quả thật rất tồi tệ.

Ngày hôm nay qua đi, để lại nỗi canh cánh trong lòng Lộ Lăng, cậu cảm thấy mình ở trước mặt người nhà Lâm Thâm đã để lại ấn tượng “ngu ngốc” không thể nào xóa nhòa.

Mãi cho đến lúc nghệ khảo cậu cũng không quên.

Cũng là lúc nghệ khảo, Lộ Lăng lần thứ hai gặp mặt Lâm Từ.

Cái tên Lâm Thâm đáng ghét đó đã nói sẽ đi thi cùng với cậu, kết quả hắn không thể xin trường học cho nghỉ được, bản thân cậu chỉ đành một mình bay tới Thượng Hải, tham gia thi diễn xuất.

Không giống như mùa đông ở Bắc Kinh, mùa đông ở Thượng Hải tuy rằng không có tuyết rơi đầy, nhưng mọe nó vẫn quá sức lạnh lẽo.

Chuyến bay của cậu vào buổi tối, cậu đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu mới tới Thượng Hải, cô đơn một mình, nhìn bầu trời sao, lại càng có cảm giác cô đơn của kẻ tha thương nơi xứ người.

Vốn dĩ định nghĩ mấy dòng trạng thái đăng lên vòng bạn bè, nhưng trình độ văn hóa hơi thấp một xíu, đăng lên vòng bạn bè mà không hay còn bị mắng là bình hoa nữa. Lộ Lăng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định không giả bộ làm ra vẻ nghệ sĩ nữa.

Cậu kéo vali hành lý lớn đi khắp phố lớn ngõ nhỏ tìm khách sạn.

Các khách sạn gần nơi tổ chức thi diễn xuất đều bị đặt full hết chỗ rồi, cậu đành phải lùi bước chọn những khách sạn xa hơn đấy một chút, nhưng cũng không có.

Thậm chí cả nhà nghỉ bình dân lẫn khách sạn nhỏ cũng không còn, giống như sét đánh giữa trời quang, Lộ Lăng đứng ngây trên đường Hoa Sơn trợn tròn mắt.

Gió lạnh thổi, bông tuyết bay, bụng của Lộ Lăng sôi lên.

Cậu quấn khăn quàng cổ, mặc một cái áo khoác bông cỡ lớn trùm kín người từ đầu tới chân, khó khăn bước đi giữa đêm khuya.

Lộ Lăng có chút muốn khóc.

Đi tới ngã tư đường, hai ánh đèn pha chiếu vào người cậu.

Lộ Lăng vươn tay che ánh sáng đèn, chiếc xe phía trước ngừng lại, một người đàn ông mặc áo khoác gió từ trên xe bước xuống.

Một quán nhỏ ven đường đang phát một bản tình ca rất xưa, truyền vào tai Lộ Lăng, cậu đi vào lề đường chuẩn bị nhường đường cho chiếc xe này đi qua.

Lúc này, cậu vẫn có tâm trạng nghĩ: Đừng nói là tại vì mình cản đường hắn nên hắn mới đặc biệt xuống xe tẩn cho mình một trận chứ.

Điều tồi tệ chính là, lúc cậu kéo vali hành lý lên bậc thang lề đường thì cạch một tiếng, rớt mất cái bánh xe.

Lộ Lăng nghe thấy âm thanh này, dây thần kinh lập tức căng ra.

Cậu ngồi xổm xuống nhìn thấy, mặt mày tái mét: aaaaaaaaaa!!!!!!!

Cậu ầm thầm gào thét trong lòng, cậu lật vali hành lý của mình lên kiểm tra, kết quả vì mặc nhiều đồ quá nên động tác chật vật không thể nào linh hoạt được.

Lúc người đàn ông mặc áo khoác gió kia đi tới thì cũng là lúc Lộ Lăng bị chúi ngã lăn trên mặt đất.

Cậu mở mắt ra, bông tuyết bay trong ánh mắt cậu, nhìn thấy nụ cười của Lâm Từ.

“Đứng từ xa không nhìn rõ, đi tới mới nhận ra đúng là em” Anh dừng một chút, cố tình nhấn mạnh nói ” ‘Bạn học’ của Tiểu Thâm?”

Lâm Từ kéo cậu dậy, mỉm cười “Có vẻ như em đang cần một sự trợ giúp nhỉ”
Bình Luận (0)
Comment