Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 105

“Lâm tiên sinh……..” Lộ Lăng mở miệng.

Lâm Từ “Em là bạn học của Tiểu Thâm, cứ gọi tôi là đại ca giống nó đi”

Lộ Lăng có chút sợ sệt, không dám trái lời “Lâm đại ca”

Lâm Từ “Em sợ tôi à?”

Lộ Lăng “Không không không không không không!!!”

Lâm Từ bật cười.

Lộ Lăng vội vàng cúi đầu bấm điện thoại, định báo cho bạn trai mình biết cái tin sét đánh này.

Kết quả là điện thoại Iphone không được hữu dụng lắm vào mùa đông, tiết trời quá xấu khiến nó đông cứng lại, dung lượng pin cũng tụt từ 70% xuống còn 1%.

Sau đó tự động sập nguồn.

Lộ Lăng: = 口 =!

Douma!………Ông trời muốn diệt mình sao……….

Lâm Từ nhìn cậu qua cặp kính trước mắt “Em cần dùng điện thoại sao?”

“Không cần, không cần……Lâm đại ca, cảm ơn anh”

“Cảm ơn anh làm gì, em là bạn học của Tiểu Thâm, tôi nên giúp em mà. Đi một mình tới Thượng Hải để nghệ khảo sao?”

Lộ Lăng rầu rĩ “Dạ” một tiếng, gật gật đầu.

“Chuẩn bị thi Thượng Hý?”‘

(Thượng Hý: Học viện hý kịch Thượng Hải)

Lộ Lăng “Em muốn thử sức một chút”

Trình độ chuyên môn của Lộ Lăng thì khỏi phải bàn, cậu cực kỳ có tài năng diễn xuất, gần như có thể đứng nhất khoa diễn xuất của các trường.

Có điều trình độ văn hóa của cậu lại quá thấp, Lộ Lăng không thể không thi vào thêm vài trường, để đề phòng trường hợp thành tích văn hóa của mình quá kém không được đi học nữa.

Lâm Từ là một người cũng hay nói, nhưng người hay nói gặp phải cái hũ nút Lộ Lăng này cũng chẳng nói được câu nào.

Thật ra thì Lộ Lăng không phải là cái hũ nút, lần trước nhìn thấy cậu, cậu còn đang từ trường học tung tăng nhảy nhót chạy ra, tụ tập với đám bạn bè, giống hệt như con chim sẻ nhỏ, ríu ra ríu rít, trên tay còn cầm kem để ăn.

Giống như một đứa trẻ vậy.

Lâm Từ dĩ nhiên không biết đứa trẻ này đang điên cuồng phỉ nhổ anh trong group bạn bè.

Cái điện thoại Iphone kia sau khi trải qua mấy lần Lộ Lăng điên cuồng tàn nhẫn bấm nút khởi động, ngược đãi nó khởi động máy xong lại tắt máy, cuối cùng nó cũng lên trở lại, dung lượng pin cũng khôi phục về 70%.

Group có tên là “Group cho mượn fan của đại minh tinh Lộ Lăng”

Lộ Lăng: Tui muốn chết tui muốn chết tui muốn chết!!!!

Quất Tử: Hết sức bình tĩnh, đừng có lần nào cũng mở màn bằng cái này chứ.

Lộ Lăng: Lâm Thâm không trả lời tin nhắn của tui, cậu ta chết rồi hay gì!!!

Quất Tử: Hay quá, sẵn hai người cùng chết vì tình luôn đi.

Ba la ba la mật: Không phải là cậu gặp được Lâm đại ca sao, cậu còn sợ gì, bộ anh trai cậu ta có thể ăn thịt cậu được chắc?

Lộ Lăng: Không phải!!! Anh trai của Lâm Thâm dễ sợ lắm biết không, bây giờ tui ngồi không dám nhúc nhích miếng nào luôn á!

Quất Tử: Cậu đang ở trên xe anh ấy hả?

Lộ Lăng: Ra khỏi nhà rồi, tui chỉ có thể dựa vào người nhà bạn trai thôi, nếu không chắc tối nay tui lưu lạc đầu đường xó chợ quá, rồi ngày mai tui lên hẳn Nhật báo Nhân Dân luôn.

Quất Tử: Tỉnh lại đi tỉnh lại đi, cậu bây giờ vẫn chưa đủ trình để lên được Nhật báo Nhân Dân đâu, lên được 1818 Hoàng Kim Nhãn là hết cỡ rồi.

Lộ Đồng: Mọi người cho tui ý kiến gì đi!! Giờ hai tụi tui đang ngượng ngùng lắm luôn!! Tui chẳng biết nên nói gì hết trơn á!

Quất Tử: Hay là sẵn đây cậu công khai chuyện với Lâm Thâm luôn đi?

Lộ Lăng:………..Tui thấy cậu đang muốn tui chết sớm thì có, tui còn muốn giữ cái chân lại nha.

Lộ Lăng: Cậu không hiểu sao? Anh trai cậu ấy thật sự rất dễ sợ, cái mặt cười y chang hồ ly tinh, các cậu hiểu không, douma, muốn chết!

Quất Tử: Vậy cậu thử nghĩ cách đả thông bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người đi?

Lộ Lăng: Cút! Nếu tui nghĩ ra cách được thì tui lên group cầu cứu mấy người làm gì!

Cậu điện cuồng bấm chữ, còn muốn chửi thêm mấy câu, kết quả điện thoại di động vì quá lạnh, lại sập nguồn.

Đệt!

Lộ Lăng không nói nên lời.

Ở trong xe đã bật máy sưởi rồi mà mày còn dám hết pin với tao?

Chửi thì chửi, Lộ Lăng cũng bó tay với cái điện thoại của chính mình.

Cậu đành lén lút giấu điện thoại vào trong bụng.

Lâm Từ đỗ xe, vừa quay đầu thì nhìn thấy động tác lén lút đáng khinh này của Lộ Lăng.

……?

Lộ Lăng giấu xong điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Từ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Cậu: = 口 =!

Lộ Lăng lui ra phía sau một bước, buông nhẹ tay, chiếc điện thoại từ trong bụng rớt ra.

Lâm Từ nhặt lên cho cậu, có chút khó hiểu, là anh không hiểu người trẻ tuổi bây giờ sao? Bây giờ đang thịnh hành chuyện bỏ điện thoại vào trong bụng à, nhưng anh cũng đâu lớn hơn Lộ Lăng bao nhiêu tuổi.

Lộ Lăng cắn răng giải thích “Điện thoại em bị sập nguồn nên em bỏ vào trong bụng…..”

Lâm Từ nhíu mày, mỉm cười “Bỏ vào trong bụng để sạc điện sao?”

Lộ Lăng nhẹ nhàng thở ra “Thì cũng coi như là thế”

Cậu nhìn thấy nụ cười của Lâm Từ, tuy rằng sau lưng vẫn thấy ớn lạnh, nhưng vươn tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, Lộ Lăng bây giờ đang ở ké trong phòng của người ta, càng xấu hổ không nói nên lời.

“Điện thoại của em bị hư, tức là cứ hễ trời lạnh quá là nó lại sập nguồn, ủ nóng nó lại một chút thì nó mới lên được”

Lâm Từ khen ngợi “Không tồi, rất thông minh:

Xong rồi, sau khi Lộ Lăng nghe anh nói những lời này xong, trong lòng cảm khái một chút: Mình không còn gì để nói nữa!

Hôm nay coi như chết đi sống lại mấy bận.

Đẩy cửa ra, trong phòng khách có một chàng trai đang ngồi dùng laptop.

Nhìn thấy Lâm Từ trở về, hắn lên tiếng chào, nhìn tới Lộ Lăng, hắn sửng sốt một chút.

“Mày nhặt được đứa bé này ở đâu về vậy?” Chàng trai hỏi.

Lộ Lăng được Lâm Từ chu đáo cởi áo khoác xuống, lộ ra áo len thời trang hơi mỏng bên trong, đôi chân thon dài thẳng tắp, quan trọng là khuôn mặt, trắng trắng mềm mềm, còn có nét mũm mĩm bánh bao của trẻ con, đôi mắt to tròn nhìn hắn.

Lâm Từ giới thiệu “Bạn của tôi, Phó Hiến”

Lộ Lăng vừa nghe đó là bạn của Lâm Từ, vội vàng lên tiếng chào hỏi “Chào Phó ca”

Phó Hiến híp mắt nhìn cậu, khiến cho Lộ Lăng sởn cả tóc gáy.

Trong lòng cậu phỉ nhổ: Mọe nó! Nhìn đi nhìn đi nhìn đi! Mai mốt ông đây nổi tiếng rồi, anh muốn nhìn là phải tính phí đó! Bây giờ cứ nhìn cho đã đi!

Nghĩ một lúc, cảm thấy hơi ấm ức: Bạn bè của anh trai Lâm Thâm mọe nó đều là cuồng ma thích nhìn chằm chằm vào người ta sao!

Lâm Từ “Hôm nay mệt rồi, em lên ngủ trước đi”

Lộ Lăng nghe anh nói vậy, như trút được gánh nặng, lập tức chạy lên nhanh như chớp!

Nhảy nhót, giống hệt như một con thỏ.

“Ái chà chà, không tin được luôn nha” Phó Hiến nói lớn.

Lâm Từ “Mày đang định phát biểu cao kiến gì đây?”

Phó Hiến “Hồ ly ngậm con thỏ tha về tổ, tao còn có thể phát biểu cao kiến gì được nữa, có điều, con thỏ này mày ngậm không nổi đâu”

Lâm Từ:?

Phó Hiến “Mày thật sự không biết nó là ai à? Lúc đầu nó đi vào cửa, đèn hơi chói nên tao nhìn không rõ, nhưng nó vừa đi lại gần là tao thấy rõ ngay”

Lâm Từ hờ hững nói “Ai?”

Phó Hiến “Đây không phải là người yêu bé nhỏ của em trai mày sao?”

Lâm Từ “À”

Phó Hiến: ……….

Phó Hiến:????

“À? Mày chỉ À một cái vậy thôi hả? Đừng nói với tao là mày không có hứng thú gì với nó, tao quen biết mày bao nhiêu năm rồi, nhìn sắc mặt mày là tao biết ngay, mày đừng có giả bộ trước mặt tao”

“Tao nói cho mày biết nha, có ngậm con thỏ tha về cũng phải phân loại một chút, em trai mày mới thả con thỏ này ra ngoài, mày lại ngậm nó mang về, cái này gọi là gì biết không? Cái này gọi là hai anh em nhà mày đem con người ta tung qua tung lại đó”

Phó Hiến mở điện thoại, vào danh sách bạn bè “Đây, thấy chưa”

Vòng bạn bè của Lâm Thâm có hình của hắn chụp chung với Lộ Lăng.

Lộ Lăng ngồi ở sau xe đạp của hắn, cười như một đứa ngốc, có điều nụ cười tươi sáng cực kỳ có sức cuốn hút, tràn ngập cảm giác thiếu niên, khiến cho người ta không nhịn được muốn chiếm về cho riêng mình.

Bức ảnh chụp chỉ vỏn vẹn một dòng: Vợ của tôi trông y như người thiểu năng trí tuệ ấy nhỉ.

Phó Hiến cho Lâm Từ xem xong, mở miệng “Còn muốn nói gì nữa không?”

Lâm Từ mỉm cười “À”

“Còn à? Người đi lạc còn biết đường quay lại, ngày mai mày đưa em dâu mày tới khách sạn mà ở đi. Người ta còn chưa bước vào cửa, lại ở chung với anh chồng….. mà tên anh chồng này còn có mưu đồ quấy rối người ta nữa, tao rén dùm cho thằng bé đấy”

Phó Hiến nhắc nhở anh, tình cảm vợ chồng người ta rất tốt, là thanh mai trúc mã, học chung với nhau từ thời mẫu giáo, tiểu học, cấp 2, cấp 3, cho tới bây giờ vẫn khắng khít bên nhau, tình cảm mười mấy năm, không thể nào phá vỡ được. Đi đâu cũng có đôi có cặp, em trai anh đi tới đâu cũng thích mang theo cậu ta đi, khoe khoang khắp nơi, ngọt ngào chết người.

Bản thân anh không những định chia rẽ uyên ương, lại còn chiếm về cho riêng mình, tư tưởng như thế này rất có vấn đề.

Lâm Từ nhàn nhạt mở miệng, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm “Tiểu Thâm đã chặn tao trong vòng bạn bè”

Phó Hiến “Đương nhiên rồi, nó làm sao dám để mày biết nó yêu sớm được”

Lâm Từ “Đúng vậy, tao cũng không biết bọn nó yêu sớm”

Hắn nói xong, đi rót nước cho mình.

Ban đầu Phó Hiến vẫn chưa hiểu rõ sao anh lại nói những lời này, chờ khi Lâm Từ đi lấy nước quay lại, mới ngẫm nghĩ kỹ lại.

Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận thì đồng thời cũng kinh hãi.

“Đệt! Tao sợ mày luôn rồi. Mày đúng là thiên tài logic mà, chẳng lẽ hễ chuyện mày không biết thì coi như nó không xảy ra hay sao?” Phó Hiến kinh ngạc.

“Tao vốn không biết mà, người không biết thì không có tội” Lâm Từ cười càng thêm ôn nhu.

“Đừng có cười như thế nữa, gớm chết đi được” Phó Hiến nổi hết cả da gà.

Lâm Từ “Hơn nữa, vẫn chưa kết hôn, chẳng lẽ không thể chia tay sao?”

Phó Hiến mặc kệ hắn “Có thể, nhưng mày không thấy xấu hổ hả, đi đào góc tường chính em trai mình”

“Tao sẽ không” Lâm Từ mở miệng “Trẻ con yêu đương không dài lâu được. Tao hiểu Tiểu Thâm hơn mày”

Phó Hiến hừ lạnh một tiếng “Vậy mày hiểu em dâu mày sao, lỡ như người ta sống chết chỉ có mỗi em trai mày thì sao? Nhìn nó lúc nãy có vẻ như rất sợ mày, có khi đã bị em trai mày tẩy não rồi”

Lâm Từ như suy nghĩ gì đó, vuốt vành cốc nước.

Phó Hiến vừa cạn lời vừa phỉ nhổ “Tao sợ mày thật luôn đó, bên ngoài có biết bao nhiêu người mẫu minh tinh theo đuổi mày, mày chọn đại ai cũng tốt hết, sao cứ nhất định phải chọn trẻ vị thành niên? Em dâu mày còn đang là trẻ vị thành niên phải không? Nhìn nó chắc khoảng 15-16 tuổi.”

Lâm Từ nói “17 tuổi, còn thiếu một năm”

Phó Hiến “Thêm 10 năm nữa cũng thế thôi, tao bó tay mày luôn”

Tối nay Lộ Lăng ngủ trong sợ hãi run rẩy.

Ngày hôm sau, Lâm Từ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy cậu nằm trên giường dang tay chân hình chữ X, cái chăn rơi hết trên mặt đất.

Lộ Lăng nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng ngồi dậy. Cậu mới sáng sớm thức giấc, vẫn còn đang gắt ngủ, trong nháy mắt tức giận lớn hơn cả sợ hãi Lâm Từ “Sao anh không gõ cửa đã vào rồi?!”

“Đã gõ” Lâm Từ dõng dạc nói “Em không nghe thấy sao?”

Lộ Lăng lập tức sững lại, bắt đầu nghi ngờ chính mình “Có gõ….gõ rồi sao?”

Lâm Từ sắc mặt không đổi mà gật đầu “Đúng vậy, em bảo tôi vào đi”

Lộ Lăng “Em? Em….lúc nãy còn đang ngủ mà”

Cậu vội vàng nhặt cái chăn từ trên mặt đất lên, bọc thành một cục ở trên giường.

Lâm Từ “Vậy em cho rằng tôi đang lừa em sao?”

Lộ Lăng hoàn toàn tỉnh táo “Không phải!”

Douma!………Cậu trong lòng phỉ nhổ: Chẳng lẽ mới sáng sớm đại ca của Lâm Thâm đã tới tìm mình gây phiền phức?!

Lâm Từ cười nói “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, tôi nhớ hôm nay em có buổi thi, không thể đến trễ”

Lộ Lăng gật đầu, nhanh chóng bước xuống giường,

Lâm Từ đã sắp xếp hành trình tiếp theo, thông báo với cậu “Để tôi đưa em đến trường thi”

………………………….
Bình Luận (0)
Comment