Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 106

Lâm Từ đưa Lộ Lăng tới cổng trường thi, nói với cậu rằng buổi trưa anh sẽ tới đón cậu cùng đi ăn cơm.

Lộ Lăng làm gì dám ăn cơm chung với anh, vội vàng muốn từ chối, nhưng Lâm Từ lại không cho cậu cơ hội nói chuyện đã trực tiếp đóng cửa xe đi rồi.

Lộ Lăng lại không thể ở ngay cổng lớn chạy đuổi theo xe của người ta được, có phải đang đóng phim truyền hình đâu.

Mới vừa vào cổng thì gặp một người đưa cho cậu tấm danh thiếp, nói là mình là người tuyển chọn của công ty giải trí nào đó, có thể giúp cậu được ra mắt.

Nghệ khảo hằng nằm đều có những người đi săn ngôi sao như thế này, một nửa là lừa đảo, một nửa là sự thật.

Sau khi bọn họ đưa người tới công ty giải trí của mình, hơn một nửa sẽ bảo người ta chuẩn bị tiền để đi phẫu thuật thẩm mỹ, Lộ Lăng không thèm, cậu rất tự tin đối với khuôn mặt của mình, lúc đi ngang qua hồ nước nhìn vào lại cảm thán cho khuôn mặt của mình một thôi một hồi, tự luyến đến phát ớn.

Lộ Lăng né tránh đám người săn ngôi sao đó, tới báo danh đăng ký, sau khi lấy số thì đứng vào đội ngũ xếp hàng.

Lộ Lăng không thấy có gì áp lực cả, hôm nay chỉ tới đây thi thử, chủ yếu là để phỏng vấn.

Đứng trước cậu là một cậu trai vừa nhìn đã biết đó là Omega, đang cầm cái gương nhỏ tỉ mỉ sửa sang lại cà vạt của mình.

“Này, cậu đến từ đâu vậy?” Người phía trước hỏi.

Lộ Lăng đứng cũng buồn chán, Lâm Thâm đang đi học không trả lời tin nhắn WeChat của cậu, làm cho cậu tức chết, thế nên đã tắt điện thoại rồi.

“Bắc Kinh, còn cậu?”

“Mình ở Thượng Hải, cậu ở Bắc Kinh sao lại chạy tới tận đây để thi Thượng Hý vậy?”

“Thi nhiều trường một chút, còn có đường lui”

“Mình cũng muốn đi thi Trung Hý, có điều nghe nói thi vào Trung Hý rất khó nên mình không đi”

(Trung Hý: Học viện hý kịch Bắc Kinh)

Lộ Lăng cũng đã tham gia buổi tuyển sinh độc lập của Trung Hý, lần đó đi thi chung với cậu vào Trung Hý còn có một số thần tượng đã nổi tiếng sẵn từ thời trung học, lượng fan trên Weibo đến hàng triệu.

Dưới áp lực lớn như vậy mà khi ấy Lộ Lăng vẫn thể hiện được màn biểu diễn xuất sắc, thậm chí còn áp đảo cả mấy thần tượng nhỏ kia.

Giáo viên tuyển chọn khen cậu không dứt lời.

Hơn nữa, thầy của Lộ Lăng trước kia cũng ở Trung Hý, từng tham gia giảng dạy ở Trung Hý, về sau lớn tuổi rồi nên nghỉ hưu, dẫn dắt Lộ Lăng làm đệ tử chân truyền. Thầy của cậu là một bậc vĩ nhân ở trong giới nghệ thuật, là lão tiền bối đức cao vọng trọng, các giáo viên lâu năm ở Trung Hý đều biết đứa trẻ Lộ Lăng này là học trò cưng của vị tiên sinh kia.

Danh sư xuất cao đồ, mọi người đều có thể dự đoán trước được thành tích của cậu ra sao.

…………..Chỉ là điểm văn hóa thì lại nát bét.

“Lúc nãy cái người đưa cậu tới đây, là bạn trai của cậu à?” Người đằng trước hỏi.

“Không phải” Lộ Lăng giải thích “Anh ấy….. là anh trai của bạn trai tôi, sẵn đang đi công tác ở Thượng Hải nên mới tiện đường đưa tôi tới đây”

“Oa, ảnh đẹp trai ghê luôn. Lúc nãy ở ngoài cổng trường có rất nhiều người bàn tán về anh ấy. Mà chiếc xe kia có vẻ đắt tiền lắm nhỉ, mình thấy chắc phải mấy triệu lận”

Lộ Lăng không rành về xe cộ cho lắm nên không tiếp lời.

Cậu chẳng những không tìm hiểu về xe, mà cũng không quan tâm tới các món đồ trang điểm linh tinh như những Omega khác, sở thích của Lộ Lăng cực kỳ bình dân, đó là thích đọc truyện tranh, sau đó là ăn uống, cuộc sống sinh hoạt của cậu ngoại trừ những thứ đó ra, còn lại quan trọng nhất chính là đi chơi cùng với Lâm Thâm.

“Tôi không hiểu rõ về xe cho lắm” Lộ Lăng ngượng ngùng cúi đầu.

“Anh trai của bạn trai cậu có người yêu chưa vậy?” Người kia hỏi.

Lộ Lăng hơi cảnh giác………..cậu không dám giật dây bắc cầu lung tung cho Lâm Từ, thế nên thành thật trả lời “Tôi không thân với anh trai của bạn trai tôi, cũng không biết rõ nhiều lắm”

Người kia thở dài tiếc nuối.

Một lúc sau, bỗng nhiên đám phóng viên phía trước đều kéo nhau chạy như điên về một hướng.

Lộ Lăng tò mò hỏi “Có chuyện gì vậy?”

Người kia nói “Có một minh tinh hôm nay đến đây tham gia dự thi, tới sớm quá nhỉ.”

Lộ Lăng liếc nhìn đồng hồ “Đã 9 giờ rưỡi rồi còn sớm gì nữa.”

Sáng sớm cậu thức dậy lúc 6 giờ, tốn hai tiếng đồng hồ để cẩn thận lựa chọn trang phục cho mình, cố gắng làm sao nhìn tạo hình bên ngoài không quá mưu mô, ngoại trừ không trang điểm thì cái gì cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng xong.

Lâm Từ còn chê cười cậu………tuy rằng ngoài mặt anh ta không cười, nhưng Lộ Lăng nhìn là biết anh ta đang chê cười cậu.

Nhất định trong lòng anh ta đang âm thầm chế nhạo cậu là một tiểu nương pháo!

(Nương pháo: ý chỉ con trai mà ăn mặc trang điểm nhìn như con gái, trông ẻo lả không manly)

Đáng ghét!

Mạch não của Lộ Lăng giống hệt như ngựa phi, đang suy nghĩ chuyện này lập tức lại nhảy qua chuyện khác.

“Ừ, vậy là sớm rồi đó, mấy sao lớn như bọn họ, có tới lúc 11 giờ cũng không tính là trễ” Người kia nói “Cậu có biết cậu ta không?”

Lộ Lăng kiễng chân lên nhìn ra phía sau xem thử “Lúc lướt Weibo hình như có thấy qua, trông cũng quen quen”

“Người ta là sao nhí đó, bắt đầu đóng phim từ lúc 5,6 tuổi rồi. Cậu có từng coi “Đương gia tiểu hài tử” chưa, cậu ta đóng đó”

“A! Cố Phàm phải không, tôi có coi rồi, tôi xem phim cậu ta đóng mà lớn đó” Lộ Lăng lập tức có ấn tượng.

Người kia “Khoảng thời gian trước Cố Phàm còn tham gia một bộ phim truyền hình cổ trang nữa, ngày nào cũng mua hotsearch, lần trước ra sân bay cũng mua hotsearch, tôi thấy chắc là cậu ta uống hormone rồi. Mới có một thời gian ngắn đã cao lên như vậy.”

Lộ Lăng ngưỡng mộ nói “Tôi cũng muốn được cao như vậy”

Người kia “Cậu nên thông minh một chút đi, thi cùng với cậu ta áp lực chết luôn đó, vốn dĩ số lượng người được chọn đã không được nhiều rồi”

Lộ Lăng thấy rất bình thường, cậu đối với bản thân mình có chút tự tin đến mù quáng “Dù sao tôi nhất định có thể qua”

Người kia cảm thấy Lộ Lăng rất khoác lác nên cười nhạo một tiếng.

Cậu ta không biết rằng Lộ Lăng rất có tài năng diễn xuất, người có tài thường nhận được kết quả gấp đôi so với nỗ lực bỏ ra, so với những người bình thường như cậu ta, Lộ Lăng làm mọi thứ rất dễ dàng.

“Chắc cậu ỷ vào mặt cậu đẹp nên mới nói thế chứ gì.”

Lộ Lăng sờ mặt của bản thân “Cậu nói cũng có lý”

Làm cho người kia tức anh ách.

Cố Phàm đi lên, đám phóng viên truyền thông cũng làm thành một vòng tròn đi theo cậu ta.

Bên trong có người oán giận, nói vốn dĩ đang mong chờ bản thân được phóng viên chụp cho mấy tấm ảnh đẹp, tới lúc đó có thể may mắn được lên hotsearch. Kết quả bây giờ Cố Phàm tới, tất cả máy ảnh đều chạy theo cậu ta hết rồi, làm gì còn rảnh rỗi đâu mà chụp hình bọn họ.

Lúc Lộ Lăng thi Bắc Ảnh cũng được nhiều phóng viên chụp mấy tấm, bởi vì ngoại hình của cậu vốn dĩ rất đẹp, người qua đường ở trên Weibo còn hỏi cậu là thi sinh ở chỗ nào, tên gì.

Có điều cậu không có đoàn đội vận hành, chút nhiệt này rất nhanh đã biến mất.

Thí sinh có đoàn đội hoạt động mới có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng, bắt đầu được nhớ mặt.

Sau bài kiểm tra đầu tiên, Lộ Lăng bước ra khỏi phòng thi.

Cố Phàm thi sau cậu, cậu ra cổng mua một ly lẩu Oden, Cố Phàm đã thi xong, vừa đi vừa cúi chào phóng viên, sau đó chui vào trong xe riêng đã chờ sẵn trước cổng.

Lộ Lăng nhai viên bánh cá trong miệng, nghĩ thầm nổi tiếng thật, sao mình lại chẳng có phóng viên nào theo đuổi nhỉ.

Nghệ khảo vào mua đông, ly lẩu Oden trên tay nóng hổi bốc khói, trên tay Lộ Lăng ngoại từ lẩu Oden ra còn có một túi đậu hũ chiên và trái bắp luộc.

Cậu mua được ở bên ngoài cổng trường, sẵn tiện ngồi trước cổng trường vừa ăn vừa chờ đợi.

“Lâm Từ bảo sẽ tới đón mình, không phải là chơi mình chứ?” Lộ Lăng húp một ngụm nước lẩu, ở trong lòng nghĩ: Mình uống xong hết ly lẩu này mà hắn vẫn không tới đón mình thì mình sẽ tự gọi xe đi về.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu không biết địa chỉ nhà của Lâm Từ ở đâu, trong khi hành lý đồ đạc của cậu vẫn còn ở chỗ anh. Lộ Lăng buồn bực.

“Bỏ đi, chờ xíu nữa vậy”

Chờ thêm nửa tiếng thì Lâm Từ đến.

Lộ Lăng im lặng không nói gì mà chui vào ghế sau xe của hắn, Lâm Từ cười xin lỗi “Đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn chút gì trước”

Khỏi đi, Lộ Lăng nghĩ thầm, tôi ngồi ở cổng trường ăn no rồi.

Nhưng cậu vẫn sợ Lâm Từ, anh nói đưa cậu đi ăn gì đó, cậu cũng chẳng dám phản kháng, chỉ ngoan ngoãn đi theo Lâm Từ.

Lâm Từ dẫn cậu đến một nhà hàng Michelin ngay tại Bến Thượng Hải, ăn đồ Tây, lúc này trong nhà hàng không có nhiều người lắm. Lộ Lăng lén lấy điện thoại ra, mở Meituan ra nhìn một chút, trung bình một người ít nhất cũng phải hết 5000 tệ (~17 triệu) làm cậu sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nghĩ thầm nhà hàng kiểu này ít khách là phải.

Lâm Từ nói “Chủ nhà hàng này là một người bạn cũ của tôi, đồ ăn ở đây rất ngon nên buổi sáng hôm nay tôi muốn đưa em đến đây ăn, phải rồi, quên hỏi em, em có quen dùng thức ăn Tây không?”

Tôi ăn không quen, anh cũng đưa tôi tới đấy thôi, đồ đạo đức giả, Lộ Lăng trong lòng phỉ nhổ.

Nhưng ngoài mặt, cậu rất ngoan ngoãn gật đầu “Em được ạ”

Lâm Từ lịch thiệp kéo ghế ra cho cậu, đưa áo khoác cậu cởi ra cho người phục vụ.

Sau khi ngồi xuống, hỏi “Bình thường em với Tiểu Thâm hay ăn gì?”

Lộ Lăng trong lòng phỉ nhổ: Đồ chủ nghĩa tư bản độc ác, bình thường tôi làm gì ăn đồ Tây này của mấy người!

Cậu nghĩ lại, bình thường cậu với Lâm Thâm thích nhất là quán bún ở ngay cổng trường, một tô 20 tệ (~70k), lúc đói mà ăn xong một tô là no tức cành hông, đi phải đỡ tường.

“Ăn ở căntin trường ạ” Lộ Lăng ngoan ngoãn nói dối một cách thành thật.

Có thể thấy tài năng diễn xuất của cậu thật sự rất đỉnh.

Lâm Từ gật đầu “Căntin thì sạch sẽ hơn, các quán ăn bên ngoài cổng trường các em anh thấy không được vệ sinh cho lắm”

Lộ Lăng thầm bĩu môi trong lòng nói: Không hợp vệ sinh thì đã sao nào, xì, ăn ngon là được! Đúng là tính xấu của mấy kẻ có tiền, về sau tôi kết hôn với Lâm Thâm rồi, nhất định tôi sẽ không để hắn biến thành kẻ giống như anh!

Dùng xong bữa ăn, Lộ Lăng về nhà với Lâm Từ.

Ngày hôm sau, cậu thuận lợi thông qua thi thử, bắt đầu thi viết.

Sau khi thi viết tạm thời kết thúc, chờ vài ngày nữa sẽ tới vòng thi thứ hai.

Lộ Lăng cân nhắc tới thời gian phải ở lại Thượng Hải để chờ, chẳng bằng đến Hàng Châu một chuyến.

Lâm Từ hỏi tới, Lộ Lăng thành thật trả lời “Nhà dì nhỏ của em ở Hàng Châu, em muốn tới thăm nhà dì”

“Tôi đưa em đi”

Lộ Lăng “Không cần không cần, em tự mua vé tàu cao tốc là được rồi”

Lâm Từ “Đi tàu cao tốc rất rắc rối, từ đây lái xe tới Hàng Châu chỉ mất một tiếng, đi thôi”

Lộ Lăng nhìn hành lý của mình,

Thật ra thì cậu muốn chạy tới nhà dì nhỏ để ở lại đó, như vậy cậu có thể thoát khỏi Lâm Từ, không cần ngày nào cũng phải tỏ ra khúm núm yếu kém trước mặt Lâm Từ nữa, cậu sẽ giảm bớt được áp lực không nhỏ.

Thế nhưng Lâm Từ lại nói rõ sẽ không bỏ rơi cậu, giữ hành lý của cậu ở lại, Lộ Lăng lại chẳng dám mở miệng trực tiếp nói với Lâm Từ ý muốn của mình, xoay tới xoay lui, cuối cùng vẫn ngồi lên xe của Lâm Từ, đi tới Hàng Châu.

Dì nhỏ của cậu họ Lâm, gọi là Lâm Tự Âm, dượng nhỏ thì tên là Lộ Chi Ngôn, hai người họ có đứa con trai tên là Lộ Đồng, năm nay chắc nó học lớp 8 rồi.

Lâm Tự Âm vừa kết thúc chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới, đúng lúc đang có ở nhà, nghe Lộ Lăng sẽ tới thăm, vội vàng làm cơm chiêu đãi cậu.

Lúc nhìn thấy Lâm Từ, bà hơi kinh ngạc một chút, Lộ Lăng vội vàng giới thiệu “Đây là anh trai của bạn học con, con tới Thượng Hải để thi nên mọi chuyện đều phải nhờ vào ảnh chiếu cố”

Lâm Từ mở miệng “Chào dì, dì Lâm”

Lâm Tự Âm nói “Vào đi, ngồi xuống hãy nói”

Lộ Lăng giữ Lâm Tự Âm lại nói chuyện rất nhiều, cậu sợ làm trễ thời gian của Lâm Từ nên quyết định sau khi thăm hỏi Lâm Tự Âm xong thì buổi chiều sẽ rời đi.

Lâm Tự Âm giữ cậu lại ăn tối “Tối nay em trai con cũng về nhà, con đã mất công tới đây một chuyến rồi chẳng lẽ không định ở lại gặp nó sao?”

Lộ Lăng ngập ngừng “Dạ……”

Lâm Từ cười nói “Không sao, tối nay tôi cũng không bận gì, em cứ từ từ mà ngồi chơi”

Lộ Lăng cảm kích liếc mắt nhìn Lâm Từ một cái, trong lòng xấu xa nghĩ thầm: Hừ! Coi như anh cũng còn có chút lương tâm!

6 giờ rưỡi, cậu con trai kia của Lâm Tự Âm, Lộ Đồng cũng từ trường trở về nhà.

Lâm Từ đã quen nhìn tiểu mỹ nhân, có điều lúc nhìn thấy Lộ Đồng vẫn phải thật lòng khen ngợi hai câu.

Lộ Lăng có ngoại hình khá giống với em họ mình, tuy nhiên tính cách thì khác xa một trời một vực.

Lộ Lăng ồn ào như một con thỏ, nhảy chỗ này nhảy chỗ kia chẳng chịu ngừng lại. Em trai cậu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng ít nói, đúng là một băng sơn tiểu mỹ nhân, nghe Lộ Lăng khoác lác chém gió gì đó, chỉ thỉnh thoảng gật đầu xem như đáp lại.

Tới 8 giờ tối, Lộ Lăng miễn cưỡng lưu luyến rời khỏi nhà gì nhỏ, trở về Thượng Hải.

Lần thi tiếp theo rất thuận lợi, vào ngày cuối cùng, Lâm Từ đứng ở dưới lầu, có vẻ như đang đợi ai đó.

Lộ Lăng thu dọn hành lý xong, mở miệng hỏi “Vẫn chưa đi sao?”

Lâm Từ cười nói “Tôi có một người bạn, hôm nay em trai họ hàng xa của cậu ta từ nước ngoài trở về, nhờ tôi đưa cậu em trai này trở lại Bắc Kinh”

Lộ Lăng “Anh ấy không về cùng sao?”

Lâm Từ nói “Cậu ta còn bận một số chuyện phải ở lại, vừa hay tôi đang rảnh nên tôi đưa về cũng được”

Lộ Lăng không rành về họ hàng thân thích nhà Lâm Thâm cho lắm, nhưng nhiên cũng không rõ họ hàng thân thích của Lâm Từ.

Gia đình họ khai thác dầu mỏ, hơn nữa còn là con cháu thế gia. Ở Bắc Kinh, thế gia bọn họ đều có quan hệ thân thích với nhau, tạo thành một vòng tròn mà người khác không thể nào bước vào được.

Lộ Lăng cũng không quan tâm tới chuyện này, dù sao theo như Lâm Thâm nói, hắn đã có đại ca gánh vác gia nghiệp, tới lúc đó hắn chỉ cần mở một công ty giải trí, sau đó chăm sóc cậu. Dù sao hắn cũng sẽ chẳng để cho Lộ Lăng phải chịu cảnh làm dâu nhà giàu trong khổ sở, rồi mẹ chồng cay nghiệt gì đó.

Khoảng 9 giờ, Lâm Từ gặp bạn của anh ở sân bay, cùng với cậu em trai họ hàng xa kia của người bạn đó.

Cậu em trai này có ngoại hình tinh xảo hệt như búp bê Tây Dương, thoạt nhìn vẫn còn là học sinh cấp 2, nói không rành tiếng Trung, cho nên suốt buổi cậu ta đều không để ý tới những người khác.

Thỉnh thoảng Lâm Từ có muốn hỏi cậu ta cần gì sẽ trực tiếp dùng tiếng Anh để nói chuyện.

Lộ Lăng lúc đầu không hiểu nên ngu ngơ hỏi, Lâm Từ mới giải thích với cậu rằng, cậu nhóc này lớn lên ở nước ngoài, nhà ngoại đều là người Anh, mẹ vừa mới qua đời, ba cậu ta muốn đón cậu ta về nhà một thời gian để chăm sóc xoa dịu.

Lộ Lăng cũng không hơi đâu đi tò mò hỏi thăm hoàn cảnh gia đình nhà người ta, chỉ cảm thấy thằng nhóc xấu xa này đúng là khó ưa, mới tí tuổi đầu mà bày đặt tỏ ra lạnh lùng cái gì không biết, mai mốt ai xui xẻo lắm mới phải gả cho nó!

Trong lòng cậu chỉ muốn mau chóng trở về Bắc Kinh, sau đó gặp Lâm Thâm, còn muốn kể cho hắn nghe thời gian mà cậu ở lại Thượng Hải như thế nào nữa.

Ngay khi máy bay hạ cánh, Lâm Từ đưa cậu nhóc kia tới nhà họ Tần, Lộ Lăng ở trên xe lại một lần nữa sâu sắc hiểu biết gia đình nhà giàu rốt cuộc là giàu tới cỡ nào, tiện thể mạnh mẽ lên án sự thối nát của chủ nghĩa tư bản.

Lúc này đã gần nửa đêm, Lộ Lăng cực kỳ buồn ngủ thế nên đã ngủ thiếp đi ở trên xe.

Ngày hôm sau khi cậu tỉnh dậy thì đã ở trong căn hộ riêng của Lâm Từ.

Chiếc giường xa lạ, căn phòng xa lạ, Lộ Lăng sợ tới mức suýt mất nửa cái mạng, đột nhiên nhảy xuống giường, mở cửa ra, Lâm Từ ở trong phòng khách quay lại nhìn cậu.

Lộ Lăng kinh ngạc nói “Sao em lại ở đây?”

Lâm Từ “Hôm qua em ngủ quên gọi thế nào cũng không tỉnh, tôi đành tạm thời đưa em về nhà tôi”

Lộ Lăng sắp bị sự ngu ngốc của mình đánh cho ngất xỉu rồi.

Cậu ảo não nói xin lỗi, vừa mặc quần áo vừa kéo vali hành lý đi về phía thang máy.

Lâm Từ đến tiễn cậu, Lộ Lăng vò đầu bứt tóc “Lâm đại ca, lần này thật sự cảm ơn anh”

“Không cần cảm ơn, nếu em cần gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào”

Lộ Lăng sợ anh muốn chết, làm gì có chuyện liên lạc bất cứ lúc nào chứ, cậu chỉ muốn sau khi bước ra khỏi cánh cửa này rồi, về sau sẽ chẳng có bất cứ liên hệ gì với Lâm Từ nữa

Kết quả, lời này còn chưa nói xong, về sau cậu thật sự lại có liên hệ với Lâm Từ.

…………Chính xác mà nói, là liên hệ chính thức.

Mấy năm sau đó, Lộ Lăng vài lần có cơ hội gặp mặt Lâm Từ……đều là ở trước mặt Lâm Thâm.

Cho đến khi có liên hệ chính thức, đó là một năm sau khi cậu tốt nghiệp đại học, Lâm Thâm đã qua lại với một hotgirl mạng không mấy nổi tiếng.

Trong cuộc đời Lộ Lăng chưa từng gặp phải một cú sốc lớn đến như vậy, cả người cậu đều sững sờ trước tin lớn này.
Bình Luận (0)
Comment