Dịch: Hàn Phong Vũ
Tơ máu đầy trời rơi xuống ầm ầm, các kiến trúc trong nhà ngục Hắc Thiết vốn yếu ớt trong nháy mắt bị bắn thành cái sàng.
Lúc này Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đã trốn ra khỏi túc xá, thế nhưng bọn họ vừa mới ra thấy, lại thấy mười mấy phạm nhân may mắn còn sống thét lên chói tai, đổ cô chạy về phía bọn họ.
Nhìn lên bầu trồi, từng sợi tơ nhện rơi xuống như mưa, thanh thế to lớn, nhiều vô số kể.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt nhìn phía trên, đồng tử co rút, lại lui một bước vào trong tòa lầu ký túc xá.
"Trốn trong góc!"
Không đợi Lãnh Nguyệt nhắc nhở, Hạ Thiên Kỳ đã đứng ngay ngắn một chỗ, một cái chớp mắt tiếp theo, phía trên lại vang lên một chuỗi tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tiếp theo từng mảnh gạch đá lớn nặng nề rơi xuống, từng sợi tơ nhện cứng chắc đâm qua trần nhà rơi xuống.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt bị gạch đá chôn cứng, may mà chỗ đứng trước đó của bọn họ, tơ nhện rơi xuống dày đặc cũng không khiến bọn họ bị thương.
Thế nhưng những phạm nhân ở ngoài chạy tới nơi này kia thì không được may mắn như vậy, mỗi một người đều bị tơ nhện rơi xuống đập vỡ thành vô số mảnh.
Máu tươi hỗn tạp vụn xương bắn tung tóe.
Hạ Thiên Kỳ đẩy mạnh đống gạch vụn đè trên người mình, lần nữa ló đầu ra nhìn lướt qua xung quanh cực nhanh, vì không thấy Lãnh Nguyệt, hắn tức khắc lo lắng kêu một tiếng:
"Lãnh thần!"
"Tôi không sao."
Lúc này Lãnh Nguyệt cũng chui ra khỏi đống gạch vụn, nhìn Hạ Thiên Kỳ đang thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, theo bản năng vỗ vỗ bụi đất trên người.
Thời gian đã trôi tới 10 giờ đêm, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều cảm nhận được thay đổi trong người, hiển nhiên, theo kỳ đóng băng năng lực trôi qua, bọn họ lần nữa qauy về cấp ác quỷ.
Bị ác quỷ kinh khủng khống chết ròng rã ba ngày, không cần biết là Hạ Thiên Kỳ hay Lãnh Nguyệt, trong lòng đều bốc đầy lửa giận.
Hơn nữa các phạm nhân lần lượt biến mất trước mắt, sinh mệnh sống trong nhà ngục gần như bị ác quỷ kia hủy diệt sạch sẽ, Lãnh Nguyệt dẫn đầu móc ra một nắm chú phù, lại mở miệng quát nhẹ mấy câu, lại thấy một thanh kiếm lớn màu đen dài chừng hai met hiển hiện ra trong tay anh ta.
Hạ Thiên Kỳ bị thanh vô nhận kiếm trong tay Lãnh Nguyệt dọa sợ hết hồn, vì vô nhận kiếm không ngững lớn hơn trước kia không nói, phía trên còn có ánh sáng xanh lam nhàn nhạt dịch chuyển, tản ra một luồng khí lạnh khiến kẻ khác giật mình.
Mà trong lúc Hạ Thiên Kỳ thất kinh, trong miệng Lãnh Nguyệt lần nữa phát ra chuỗi âm thanh lói ríu hắn nghe không hiểu.
Tiếp theo, lại thấy không gian xung quanh anh ta bắt đầu tản ra từng làn sương mù trắng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sương mù như băng sương, khiến nước mưa vốn còn rơi xuống trong nháy mắt biến thành từng cây nhũ băng mờ nhạt.
"Pháp vực, mở!"
Mắt thấy không gian xung quanh đông lạnh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Hạ Thiên Kỳ còn khiếp sợ hơn, không khỏi thầm than Lãnh Nguyệt vẫn là lấy Lãnh Nguyệt trước đó, trên thực lực, vĩnh viễn sẽ không bị ai tùy tiện hạ xuống.
Mặc dù chỉ khác quỷ vực một chữ, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ không cho pháo vực giống quỷ vực, điểm này có thể nhìn ra từ không gian bốn phía đều bị Lãnh Nguyệt đóng băng.
Quỷ vực là thuần túy dùng không gian tự mình sáng tạo, còn pháp vực là điều động sức mạnh nguyên tố nào đó trên thế gian trong một phạm vi nhất định.
Cái nào mạnh, cái nào yếu còn không dễ phán đoán, chỉ có thể chờ nhìn biểu hiện kế tiếp của Lãnh Nguyệt.
Cảm nhận được khí thế đột nhiên dâng lên của Lãnh Nguyệt, màu tím trong mắt con ác quỷ như một con nhện to lớn kia đột nhiên đảo về phía bọn họ.
Một cái chớp mắt tiếp theo, lại thấy không gian vốn bị Lãnh Nguyệt đóng băng, trên vách băng đột nhiên xuất hiện từng sợi tơ nhện đỏ.
Số tơ nhện này vô cùng kỳ lạ, sau khi bị đứt rời một lúc thì đâm thẳng vài trong tường băng, xem chừng là muốn trực tiếp tấn công Lãnh Nguyệt.
"Vô linh chi quỷ này quả nhiêu có thể không thèm nhìn pháp vực mà tấn công trực tiếp."
Lãnh Nguyệt như đã có dự liệu từ trước, anh ta cũng không hoảng loạn chút nào, mà là dưới chân như gió, cầm kiếm lớn trong tay, nhảy lên thật cao như một vương tử băng tuyết.
"Lãnh thần, đừng có hòng đánh một mình!"
Hạ Thiên Kỳ nhìn ra Lãnh Nguyệt muốn thử đơn độc tấn công ác quỷ kia, mặc dù yên tâm với thực lực của Lãnh Nguyệt, thế nhưng dù sao quỷ vật kia cũng không phải ác quỷ bình thường, cho nên hắn cũng lo lắng để cho Lãnh Nguyệt đơn độc ra tay.
Trong mắt lóe ra hai luồng sáng tím, lúc này thân thể Hạ Thiên Kỳ cũng thay đổi cực nhanh.
Trên người, từng mảnh giáp quỷ khí thoát ra khỏi thân thể, thanh huyết sát quỷ binh giống kiếm nhưng không phải kiếm, giống liềm nhưng không phải liềm được hắn rút ra khỏi người.
Cùng lúc đó, ánh sáng bạc biến mất, cùng biến mất còn có Lãnh Nguyệt.
Hạ Thiên Kỳ không vì không thấy Lãnh Nguyệt mà lo lắng, vì hắn có thể thấy lúc này Lãnh Nguyệt đã xuất hiện trước mặt ác quỷ kia.
Thả quỷ vực ra, bọc cả người lại, tránh ác quỷ kia đánh lén, Hạ Thiên Kỳ thuấn di một cái, cũng theo sát phía sau tới bên cạnh Lãnh Nguyệt.
Nhìn hai người lần lượt tới nơi, trên bộ mặt dữ tợn của ác quỷ kia không có chút sợ hãi nào, không những như vậy, còn cười phá lên khiến người sợ hãi.
Lãnh Nguyệt mặt âm trầm, không nói gì, vung kiếm chém một kiếm vào bộ mặt ác quỷ kia.
Kiếm quang xé rách không gian ầm ầm rơi xuống, thế nhưng khiến người ta cảm thấy giật mình là, đường kiếm nhìn như có thể cắt ác quỷ thành hai nửa này biến mất tăm trong nháy mắt tới gần ác quỷ.
"Ác quỷ này có năng lực dịch chuyển tấn công!"
Lãnh Nguyệt nhìn ra thủ đoạn của ác quỷ kia, lúc này nhắc nhở Hạ Thiên Kỳ cũng định ra tay bên cạnh.
Không biết có phải có thể hiểu được lời của Lãnh Nguyệt hay không, lại nghe tiếng cười của ác quỷ kia không ngừng, lúc này mạng nhện máu đầy trời bắt đầu co rút lại, trong vòng mấy cái hít thở ngắn ngủi đã biến thành một cái lồng tơ nhện đỏ máu hình tròn, giam cả Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ bên trong.
Mắt thấy cái thay đổi này xảy ra, Hạ Thiên Kỳ thả quỷ vực ra theo bản năng, rồi cũng bao phủ cả Lãnh Nguyệt, trong lòng đột nhiên có chút không có căn cứ, không nghĩ tới năng lực của ác quỷ này lại quỷ dị như vậy.
Thử chém một kiếm xuống mạng nhện xung quanh, thế nhưng đòn chém mang theo quỷ thuật uy lực mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể bổ ra một khe hở trên mạng nhện, đồng thời sau đó, khe hở kia còn khép lại cực nhanh.
"Quỷ vực của vô linh chi quỷ này khác với quỷ vực của ác quỷ bình thường.
Quỷ vực của nó chỉ có thể dùng để dịch chuyển đòn tấn công, không thể dùng để giam người, thế nhưng cái mạng nhện này lại bù vào điểm yếu này của nó.
Sở dĩ chém không đứt, là do thứ kia không phải hình thành từ quỷ khí, mà là những linh hồn chưa được nó tiêu hóa hình thành. Tấn công vật lý tự nhiên không có tác dụng gì."
Lời giải thích của Lãnh Nguyệt lần nữa khiến ác quỷ trước mắt mạnh mẽ hơn mấy phần, tuy trong lòng Hạ Thiên Kỳ không có căn cứ, nhưng cũng không sợ. Dù sao lúc này hai người bọn họ đã bị trói buộc, bọn họ không ra được, ác quỷ kia cũng không có ý tứ muốn ra ngoài, vậy thì liều mạng chơi tới cùng, muốn xem ai mới là bên thắng sau cùng.
"Tôi thử dùng pháp vực phong bế nó lại, anh tìm cơ hội ra tay."
Lãnh Nguyệt thông báo cho Hạ Thiên Kỳ một câu, anh ta lại lần nữa vung kiếm lớn trong tay, mang theo sương lạnh đủ đóng băng vạn vật đánh tới ác quỷ cách đó không xa.