Dịch: Hàn Phong Vũ
Đối mặt khí thế to lớn của Lãnh Nguyệt, miệng trên cả người ác quỷ đồng loạt mở ra, chừng trăm cái lưỡi dài phun ra.
"Phong!"
Đối mặt với phản kháng của lưỡi dài, giữa hai đầu chân mày của Lãnh Nguyệt hiện ra điểm điểm sương trắng, lạnh giọng quát một tiếng, kiếm lớn trong tay vạch ra một đường cong trong không trung.
Khí lạnh vô cùng tận tràn ra, mấy cái lưỡi dài vừa mới tới trước người Lãnh Nguyệt, tất cả tức khắc biến thành khối khối tượng băng.
Lần nữa lấy ra một nắm chú phù trong túi, Lãnh Nguyệt cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi bắn tung tóe trên chú phù, khiến chú phù bốc cháy trong nháy mắt, trong phút chốc lại đốt mấy cái lưỡi dài bị đóng băng kia thành tro.
Sương lạnh tiếp tục lan tràn ra về hướng ác quỷ, sau khi mất đi mấy cái lưỡi dài này, ác quỷ như nhận mệnh, miệng mồm toàn thân kêu rên thảm thiết, tiếp theo điểm sương nổi lên khắp nơi, không bao lâu đã hoàn toàn bị đông lạnh thành một khối băng hình người.
Thấy Lãnh Nguyệt một đòn thuận lợi, Hạ Thiên Kỳ nhất thời cảm thấy huyết sát quỷ binh trong tay phát ra một trận âm vang vui mừng, tản mát ra ánh sáng huyết sát vô cùng yêu dị, chộn rộn ngóc đầu dậy.
Chỉ là không kịp chờ hắn dùng sức chém ra, tình hình lại đảo ngược.
Ác quỷ bị Lãnh Nguyệt đóng băng toàn thân kia, trong nháy mắt toàn thân biến thành một đám sương đen, cùng lúc đó, lồng cầu mạng nhện vốn đang bao phủ bọn họ, lúc này cũng cấp tốc co lại rất nhanh.
Tơ nhện vốn rất cứng chắc, trong khoảnh khắc trở nên như từng sợi tơ tằm phất phơ trong gió nhẹ, uyển chuyển rơi xuống.
"Chết đến nơi còn muốn chơi trò thiêu thân vô dụng này!"
Mắt thấy tình hình bất thường, Hạ Thiên Kỳ lui về phía sau một bước, sau đó chém mạnh một đòn về phía ác quỷ bị đóng băng kia.
Mỗi một lần huyết sát quỷ binh chém ra, cũng tương đương với một lần quỷ thuật bùng phát, đồng thời khi hắn tiến vào cấp ác quỷ, uy lực của quỷ thuật tự nhiên cũng thành xưa không bằng này, uy lực vĩ đại.
Dưới chấn động của quỷ thuật, không gian trước người Hạ Thiên Kỳ nổi lên tầng tầng rung động như sóng gợn.
Chỗ sinh ra rung động, không gian bị xé rách ra từng đường như bị dao rạch, chỉ là những lỗ hổng không gian kia không giống vết rách không gian, ngược lại như da thịt bị lật ngược ra, đồng thời còn khép lại cực nhanh, gần như trong một chớp mắt đã khôi phục lại như lúc ban đầu, còn một đòn Hạ Thiên Kỳ vừa mới chém ra kia, thì như bị bốc hơi, thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
Ác quỷ bị Lãnh Nguyệt phong trong băng vẫn không sứt mẻ, nhìn như không thể động đậy, nhưng thật ra lại càng như đang có chỗ dựa, không lo ngại gì.
Hạ Thiên Kỳ không tin tà lại vung kiếm chém ra hai đòn liên tục, nhưng kết quả không có gì khác trước đó, nhiều nhất chỉ là chém vỡ vụn số tơ nhện rơi xuống như tóc kia mà thôi.
"Thứ quỷ kia đã bị ngăn lại, làm sao vẫn có thể dịch chuyển đòn tấn công được chứ."
Lãnh Nguyệt lắc đầu không nói gì, lại lấy ra một nắm chú phù, bắt đầu đánh thủ quyết liên tục, lẩm bẩm phát huy chú pháp.
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ rất muốn xông lên, sau đó dùng huyết sát quỷ binh trong tay chơi cừng đối cứng bổ thứ quỷ kia ra làm đôi, vì hắn nghĩ, chỉ cần để cho huyết sát quỷ binh của hắn tiếp xúc được với ác quỷ kia, thì huyết sát quỷ binh chắc chắn sẽ hấp thu sạch sẽ sát khí của ác quỷ kia.
Thế nhưng lúc này thấy Lãnh Nguyệt thi phép, hắn cũng không làm bừa, rất lo hắn sẽ phá vỡ băng phòng, phá hỏng chuyện của Lãnh Nguyệt.
Bằng tốc độ thi pháp bây giờ của Lãnh Nguyệt, rất nhanh chú pháp kia gần như có thể phát ra, cũng chỉ có lúc thi triển chú pháp mạnh mẽ, mới có thể cần thời gian nhất định để chuẩn bị.
Có điều cái chuẩn bị này cũng không quá dài, khoảng mười mấy giây, quanh thân Lãnh Nguyệt đã bị phù văn rậm rạp chằn chịt bao phủ, cả người bị bao vây trong một mảnh màu vàng, như thần minh giáng lâm, thần sắc trang nghiêm nghiêm túc.
"Diệt linh thuật!"
Kèm theo một tiếng quát lớn của Lãnh Nguyệt, ánh sáng vàng quanh người anh ta, bao gồm cả những phù văn vốn bao phủ quanh thân anh ta, trong nháy mắt ngưng kết thành một thanh trường kiếm màu vàng, hung hăng bổ thẳng tới chỗ ác quỷ.
Lần này, ác quỷ rốt cuộc cảm nhận được nguy cơ, lại thấy nó hóa thành một màn sương đen, cuối cùng thoát khỏi băng phong, đôi mắt tím phát sáng yếu ớt.
Mấy chục khuôn mặt đau đớn gầm thét, bị ác quỷ há miệng đồng loạt phun ra ngoài.
Sau khi xuất hiện, những khuôn mặt người này lại tạo thành một tấm lá chắn đen, cứng rắn va chạm với trường kiếm màu vàng kia.
Lá chắn đen phát ra tiếng quỷ kêu chói tai, trong phút chốc hóa thành quỷ khí nhè nhẹ vẩn đục tiêu tán đi, còn thanh trường kiếm màu vàng kia của Lãnh Nguyệt, sau khi ánh sáng vàng mờ đi cũng vỡ nát sạch sẽ.
Lãnh Nguyệt đau đớn kêu lên một tiếng, vẻ mặt tức khắc trở nên trắng bệch, thân thể không ngừng lui về phía sau, mãi đến khi được Hạ Thiên Kỳ đưa một tay đỡ lấy.
"Anh không sao chứ?"
"Tôi vẫn ổn."
Mặc dù nói mình vẫn ổn, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ lại nhìn ra được, một lần va chạm vừa rồi kia đã gây ra thương tích không nhẹ cho Lãnh Nguyệt. Không phải tổn thương thân thể, mà là tổn thương trên linh hồn.
Dù sao ác quỷ kia hoàn toàn không ăn tấn công vật lý, vừa rồi hiển nhiên Lãnh Nguyệt dùng một loại chú pháp có thể trực tiếp tấn công linh hồn, thế nhưng vẫn không cách nào tạo thành tổn thương cho ác quỷ kia.
Ác quỷ có thể dịch chuyển đòn tấn công vật lý của bọn họ dễ như trở bàn tay, mà tấn công tới từ linh hồn, bất kể là hắn hay Lãnh Nguyệt cũng không am hiểu.
Nếu cứ hao tổn thế này hơn nữa, vậy thì bên thất bại bị giết, tuyệt đối sẽ là bọn họ.
"Không thể cứ hao tổn với nó như vậy thêm nữa, chúng ta cùng nhau tấn công, khi tôi tấn công bản thể của nó ở khoảng cách gần, anh xem một chút có thể lại thi triển chú pháp vừa rồi thêm một lần nữa không."
Nghe đề nghị của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt không nói nhiều cái gì, sau đó lấy một chai nước thuốc khôi phục thuật pháp uống cạn, lại bắt đầu thi pháp lần nữa.
Hạ Thiên Kỳ nhìn đám tơ nhện rục rịch không yên treo bên trên vẫn luôn tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay tiếp cận bọn họ, hắn cười một tiếng lạnh lẽo, tiếp theo bắt đầu mở rộng phạm vi bao phủ của quỷ vực của hắn.
Vì quỷ vực của ác quỷ kia không nằm trong nhà ngục này, nên Hạ Thiên Kỳ dễ dàng bao phủ lên toàn bộ nhà lao.
Quỷ vực bao phủ xong, cái lồng cầu này không khác nào thế giới của hắn, trong tâm niệm Hạ Thiên Kỳ muốn trói chặt ác quỷ kia, thế nhưng ác quỷ kia hình như không hề chịu ảnh hưởng từ quỷ vực của hắn, vẫn ở yên một chỗ sâu kín nhìn hắn chằm chằm.
"Mẹ mày, tao cho mày xem! Cho mày giả vờ ngạo mạng với tao!"
Hạ Thiên Kỳ cảm giác mình có loại cảm giác bị miệt thị, vì vậy lập tức dùng quỷ vực đi thẳng tới sau ác quỷ, không chút nghĩ ngợi, lại vung huyết sát quỷ binh đâm thẳng tới.
Ác quỷ kia trốn tránh không kịp, bị Hạ Thiên Kỳ đâm một nhát lạnh thấu tim, xuyên thẳng qua thân thể.
Nhưng đang lúc hắn âm thầm đắc ý, cho là huyết sát quỷ binh sẽ bắt đầu hút phần lớn sát khí trong thân thể ác quỷ, trên người ác quỷ kia đột nhiên phát ra một mảnh ánh sáng máu.
Tiếp theo, trong mảnh ánh sáng máu kia đột nhiên tràn ra vô số tơ nhện đỏ máu.
Đám tơ nhện này xuất hiện thật sự quá mức đột ngột, Hạ Thiên Kỳ thậm chí chưa kịp thuấn di, đã bị từng đám tơ nhện dày đặc quấn thành một cái bánh tét.
Thầm nghĩ trong lòng không tốt, Hạ Thiên Kỳ vẫn nắm chặt huyết sát quỷ binh trong tay không chịu buông lỏng, Trên thực tế quả thực huyết sát quỷ binh cũng đưa tới tác dụng, không ngừng hấp thu sát khí đầy tràn trong thân thể ác quỷ.
Đồng thời do tơ nhện quấn quanh, quỷ vực của hắn cũng không thể khống chế mà vỡ nát, cuối cùng hắn bị treo thẳng lên cao. như một con trùng không may bị rơi vào mạng nhện, hoàn toàn mất đi tự do.