Ác Ma Bên Em

Chương 50

CHƯƠNG 50

Xe chạy băng băng trên con đường ẩm ướt, không lâu sau liền đậu trước Mã thị. Diệp Phương nhanh chân bước xuống xe, chạy vào bên trong công ty. Vừa bước vào thì bị một tên bảo vệ chặn lại, nghiêm mặt hỏi:

" Anh tìm ai?"

Đối với vẻ mặt nghiêm nghị kia, Diệp Phương chỉ nhếch mép cười:

" Tôi tìm chủ tịch của mấy người. Mau cho tôi lên gặp bà ta."

Nghe đến chủ tịch, anh bảo vệ càng không thể tuỳ tiện cho lên được. Nghĩ vậy, anh liền chạy đến quầy tiếp tân, hỏi cô nhân viên ở đó. Lát sau, anh chạy lại chỗ Diệp Phương, lắc đầu:

" Anh chưa có hẹn với chủ tịch nên không thể gặp ngay bây giờ!"

Anh nói rồi lặng lẽ xoay mặt đi. Diệp Phương chứng kiến cảnh đó, hắn đứng đơ người một chỗ, tức giận phi một tiếng rồi lấy điện thoại ra, nhấn số gọi.

Đầu dây bên kia thật lâu mới bắt máy, nhưng lại là giọng đàn ông:

" A lô?"

Diệp Phương nghe giọng nói này có phần bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng định thần:

" Cho tôi gặp Mã Doanh."

Nghe vậy, bên kia dường như đang suy nghĩ gì đó, rất lâu sau mới nghe thấy giọng Mã Doanh, tiếng xột xoạt vang lên.

" Chuyện gì, Diệp Phương?"

Thanh âm vừa mới vọng tới, Diệp Phương đã hận không thể đem ả ta đi nghiền nát đi cho rồi. Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn cố gắng kìm nén cơn giận của mình, nhếch môi nói:

" Chủ tịch, chúng ta cần nói chuyện một chút đấy!"

" Nói chuyện? Cậu nghĩ cậu là ai mà ra lệnh cho tôi?" Mã Doanh bỗng dưng lên giọng, sau đó thì bật cười một tiếng:

" À, có phải cậu đã đọc tờ báo đó? Nhà báo viết hay đấy chứ, phải không nào?"

Ả nói rồi cười lạnh trong điện thoại khiến Diệp Phương càng tức sôi máu hơn. Hắn biết ả ta đã chiếm được một nửa công ty của hắn rồi, chỉ nhờ vào năng lực ghê gớm kia mà ả đã có trong tay công ty của hắn.

Tức chết người!

Diệp Phương sau một hồi giận dữ, hắn đột nhiên lại bình thản là thường. Giận quá sẽ mất khôn. Hắn tự phỉ báng bản thân một câu rồi lập tức cười nói như trước:

" Chủ tịch, lẽ nào bà không muốn cứu rỗi cuộc sống của bà sao? Hay...bà muốn vào tù đếm lịch?"

Nghe đến đây, gương mặt Mã Doanh thoáng biến sắc, ả siết chặt điện thoại, gằng từng chữ:

" Cậu đang ở đâu?"

" Haha...như vậy mới tốt nha! Tôi đang ở dưới đại sảnh Mã thị." Diệp Phương cười rồi nói.

Mã Doanh nghe xong liền lạnh lùng cúp máy, sau đó quay sang phía A Lý, ra lệnh:

" Chuẩn bị xe. Chúng ta quay về Mã thị. Nhanh!"

***

Về đến Mã thị, Mã Doanh vừa bước vào đại sảnh liền gặp Diệp Phương đang ngồi đó, gương mặt cơng cơng trông ngứa mắt vô cùng. Nếu chẳng phải vì sự uy hiếp của hắn, bà đã cho hắn đi đời từ lâu rồi.

Bước đến chỗ hắn, Mã Doanh liếc lạnh một cái:

" Mau lên phòng tôi."

Diệp Phương ngẩng mặt, thấy Mã Doanh đứng cùng người thư ký của mình thì nhếch môi cười như chào hỏi. Đoạn, hắn đứng dậy, thong thả cùng hai người kia bước vào thang máy.

Bên trong thang máy, cả ba chẳng ai nói với ai câu nào. Chỉ duy nhất có Diệp Phương là rất hay liếc nhìn A Lý. Chẳng biết hắn đang săm soi gì anh, thế nhưng mỗi khi bị hắn nhìn, A Lý đều cảm thấy toàn thân ngứa ngáy không chịu được.

Rất nhanh thang máy đã lên tầng năm. Mã Doanh lạnh lùng sải bước ra ngoài, theo sau là A Lý và Diệp Phương.

Ngay lúc này, Diệp Phương nhanh chóng bắt chuyện:

" Cậu là A Lý?"

Nghe hỏi, A Lý nhìn sang hắn rồi gật đầu.

Thấy anh lạnh lùng, hắn cũng chẳng buồn để ý, nhún vai một cái:

" Cậu thật hay nha, nội lực cũng không tồi. Có thể theo chân Mã Doanh lâu như vậy cũng thật xuất sắc rồi."

Diệp Phương bình thản châm biếm một câu, A Lý thoạt đầu không để ý nhưng lần này tâm tình anh có chút ảnh hưởng. Mặc dù anh không hoàn toàn ủng hộ những việc làm của Mã Doanh nhưng anh vẫn luôn muốn mang ơn bà ta.

Chuyện của anh và Mã Doanh đó à? Nó...thật ra khà dài đấy!

A Lý lặng thinh suy nghĩ rồi chỉ nói một câu nhẹ bâng:

" Tôi chỉ vì ân nghĩa."

Câu nói vừa dứt thì Mã Doanh đã mở cửa phòng, bước thẳng vào trong. Từ nãy đến giờ, bà đều hoàn toàn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người kia. Kỳ thực, từ trước đến giờ, chỉ riêng A Lý là không khiến bà bực tức.

" Được rồi, có chuyện gì?" Mã Doanh chễm chệ ngồi ở ghế của mình, tay gác lên bàn ra dáng uy vệ.

Diệp Phương vào đến trong phòng, đảo mắt nhìn quanh rồi trầm mặc hỏi:

" Bà vì sao lại làm trò khốn nạn đó? Chẳng phải chúng ta đã hợp tác với nhau sao?"

Nghe hắn nói, bà cười lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn:

" Hể? Vậy...cậu nghĩ từ trước đến giờ, tôi có thể hợp tác với ai sao? Cậu biết, tôi vô cùng căm thù Đình Huy, căm thù luôn cả Đình Tôn. Và đặc biệt, tôi chẳng muốn bị ai sai khiến, thế mà cậu chính là người sai khiến tôi đấy."

" Ha...Tôi thừa biết bà vì sao căm thù Đình Tôn lẫn Đình Huy. Chính năm xưa, cha của Đình Huy đã phản bội bà, phản bội tình cảm của bà. Còn ông nội Đình Huy là người đã khiến ba mẹ bà vì tức mà sinh bệnh dẫn đến phải rời khỏi thế gian này. Mã Doanh, tôi biết cuộc sống của bà thật cô độc."

Diệp Phương đứng đối diện Mã Doanh, hắn trưng ra vẻ mặt thương cảm đầy giả tạo, giống như những kim châm đang ấy vào cơ thể của bà.

" Khốn khiếp! Câm ngay!" Mã Doanh vì tức giận đã đập bàn một tiếng thật lớn, sau đó trừng mắt:

" Cậu cũng chẳng khác gì tôi cả nên đừng có lên giọng. Rồi sau này, cả hai người đều phải quỳ lạy, van xin tôi!"

" Bà thật sự nghĩ như vậy sao? Chà, tôi rất chào đón bà bước vào cuộc chiến đấy, chủ tịch Mã." Diệp Phương tiếp tục bày ra cái giọng giễu cợt, đồng thời hắn cũng lấy ra chiếc usb trong túi áo, huơ qua huơ lại trước mặt Mã Doanh.

Nhìn thấy chiếc usb kia, mặt Mã Doanh thoáng chốc lại biến sắc. Dường như bà càng ngày càng tức giận hơn.

" Cậu..." Bà vì tức mà chỉ thốt ra được một chữ.

Diệp Phương nhìn bà, cười uỷ dị:

" Mã Doanh, hôm nay tôi sẽ khiêu chiến với bà!" Nói rồi hắn ném lên bàn bà cái usb, sau đó ngoảnh mặt bỏ đi.

Mã Doanh thất kinh cầm lấy usb kia gắn vào laptop, màn hình nhanh chóng hiện ra nhiều tệp tin khác nhau. Bà cố gắng bình tĩnh nhấn vào từng tệp, sau đó thì không thể nói được gì.

Rất nhiều quỹ đen của bà được lưu trong đó, từng cái một thật rõ ràng. Đặc biệt, trong đó có một cái video rất lạ. Trên màn hình, một vài kẻ bậm trợn đang soạn hàng một cách lén lút. Lát sau, máy quay dời xa hơn, bao quát cả khu vực đó.

Mã Doanh giận run người, đôi mắt đảo qua dòng tin nhắn bên dưới.

" Chủ tịch, những người của bà cũng thật ghê gớm. Đúng là...chơi đá rồi thì bọn họ sẽ khác hẳn nhỉ?"

Diệp Phương sau khi ra khỏi công ty thì liền lấy điện thoại ra, nhàn hạ gọi vào một dãy số trên màn hình. Đợi một lúc, bên kia có người trả lời:

" Tôi nghe, sếp."

Diệp Phương hơi ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, lạnh giọng ra lệnh:

" Chuẩn bị đi! Tới lúc rồi!"

***

Ngày hôm sau.

Thiệu Lam ngồi trong phòng Đình Huy, gương mặt hắn đang vô cùng nhăn nhó khi xem qua bảng báo cáo tháng này. Nhìn một lúc, hắn chậc lưỡi:

" Đình Huy, tháng này chúng ta bị lỗ vốn rất nhiều đấy. Chuyện đơn hàng hôm bữa chính là một cú đánh vào công ty đấy. Cậu tính thế nào?"

Nghe hỏi, Đình Huy lúc này bình thản dừng lại động tác của mình, anh đứng dậy đi đến ghế ngồi xuống. Tay tuỳ tiện cầm bảng báo cáo lên, nhìn lướt qua rồi nói:

" Đừng lo nghĩ quá! Không phải lúc nào mọi chuyện cũng tốt đẹp như ta tưởng tượng đâu. Cậu cứ làm việc cho siêng vào!"

Ngữ khí nhẹ bâng của anh khiến Thiệu Lam kinh ngạc, hắn chau mày:

" Cậu bình tĩnh hơn tôi tưởng đấy! Mà, đến giờ tôi vẫn muốn bắt cho được cái tên đã phá hoại công ty!"

"...." Đình Huy nghe đến đây thì lặng thinh vài giây.

" Cậu có nghĩ ra được ai là người chủ mưu không?" Thiệu Lam tiếp tục tấn công.

"...Chuyện đó...cậu nghĩ là ai?" Đình Huy bất ngờ hỏi ngược lại.

Nghe anh hỏi, Thiệu Lam trong lòng không muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng bất quá, anh đành phải nói thật thôi. Chuyện này dù sao cũng cần được làm cho sáng tỏ, nếu không cứ đà thế này, công ty sẽ tiêu mất.

" Tôi thật lòng không muốn nghi ngờ Hàn Di, nhưng...mọi chuyện đều tập trung vào cậu ta."

Câu nói vừa dứt, Đình Huy liền ném xấp giấy trên tay xuống bàn, quay sang nhìn Thiệu Lam, mỉm nhẹ:

" Thiệu Lam, tôi mặc kệ người nào không tin Hàn Di. Riêng tôi, tôi vẫn tin em ấy."
Bình Luận (0)
Comment