Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 13


Phong Chi Danh nhất quyết không đi, Bắc Đường Du chỉ còn cách đến Thi Hương Xã hội một mình cùng với Sài Thất.

Trước khi khởi hành, Phong Chi Danh trả lại mặt ngọc bội kỳ lân cho Bắc Đường Du nói: "Cần gì thì cứ bảo Tiểu Thất đưa bạc.

Đừng cầm đồ lung tung nữa, mất mặt ta chết đi được!"
Bắc Đường Du đón lấy mảnh ngọc bội cười ấm áp xen lẫn cảm kích: "Về sau không cầm nữa.

Đây là vật cuối cùng mà mẫu thân lưu lại cho ta, ta nỡ lòng nào mà đem cầm đến lần thứ hai? Đa tạ quốc sư!"
Bắc Đường Du đeo lại ngọc bội lên cổ.

Phong Chi Danh không biết phải nói gì.

Nếu nói đừng khách sáo thì lại không hợp với tính y, thế nên y cứ vậy mà bỏ đi ngang.
Dọc đường đến Thi Hương Xã hội, tâm tình của Bắc Đường Du rất tốt.

Hắn hỏi vọng ra chỗ Sài Thất: "Tiểu Thất, ngoài đám độc vật và cương thi ra, ngươi biết quốc sư còn thích gì khác không?"
Sài Thất vừa đánh xe vừa đáp: "Còn a, quốc sư rất thích nghe hát, đặc biệt là mấy khúc bi thương."
Bắc Đường Du nhớ lại có lần thấy Phong Chi Danh bước ra từ Túy Mãn Phường nên hỏi tiếp: "Thường nghe ở Túy Mãn Phường sao?"
"Đúng vậy.

Quốc sư hay đi cùng với Túc vương và Bạc vương.

Ở Túy Mãn Phường có vài cô nương đàn hay mà hát cũng giỏi nữa, nhưng phu nhân có thể yên tâm, phường hát không giống với kỹ viện.

Các cô nương ở đó chỉ bán giọng hát thôi, rất đoan trang tự trọng, không làm ra hành vi sỗ sàng gì đâu.

Quốc sư càng không phải loại người phong lưu chơi bời."
"Quốc sư không động tâm thôi nhưng lẽ nào chưa từng có người cố tình tiếp cận quốc sư?"
"Quốc sư có Linh Tê và Linh Chiếu bên mình, cứ tiếp cận ngài ấy bừa bãi thì sẽ ăn nọc rắn cho xem.


Tuy rằng chưa có ai chết nhưng cũng có vài người ăn thử rồi, mặt xanh môi tím lăn đùng ra bất tỉnh.

Quốc sư ấy à, không biết thương hoa tiếc ngọc gì đâu.

Không lấy mạng người khác đã xem là nhân từ tối thiểu của ngài ấy rồi."
Bắc Đường Du kinh tâm hít mạnh, vẫn may là Phong Chi Danh chưa làm tới mức đó với hắn.

Xem ra tháng ngày sau này cần phải cẩn trọng hơn.
"Phu nhân đừng sợ.

Quốc sư không phải cố tình làm cao đâu, chỉ tại ngài ấy mắc căn bệnh di truyền của dòng tộc ngại tiếp xúc thôi.

Bất quá nhiều năm rồi ta không thấy phát tác, biết đâu đã lành hẳn cũng nên, thế nhưng trong lòng quốc sư vẫn còn ám ảnh chưa quên được."
"Bệnh gì mà nghe lạ vậy?"
"Cụ thể hơn thì ta không rõ.

Quốc sư rất ít khi nhắc đến, đúng hơn là chẳng muốn nhắc đến luôn.

Ta chỉ biết phụ thân của quốc sư cũng bị."
"Lúc phát tác trông như thế nào?"
"Lúc đó ta còn nhỏ lắm, quốc sư không cho ta vào phòng nên ta cũng không rõ."
Bắc Đường Du nghe xong ngũ vị tạp trần, thì ra hắn còn quá nhiều điều vẫn chưa biết về Phong Chi Danh.
Sau khi đưa Bắc Đường Du đến trước cổng Thi Hương Xã, Sài Thất nói: "Ta không rành văn chương, vào đó ù ù cạc cạc khó coi lắm.

Ta đợi phu nhân ở đây."
Bắc Đường Du gật đầu, một mình xuống xe bước vào cổng.

Hằng năm, cứ sau lập xuân, Thi Hương Xã sẽ tổ chức một hội văn chương là nơi để cho các văn nhân mặc khách trẻ tuổi tụ tập trao đổi kiến thức, thậm chí là tranh luận với nhau về những áng văn cổ nhân.

Bắc Đường Du không dám xưng là văn tài xuất chúng nhưng đến góp vui một chút cũng không ngại gì.


Có điều, hắn đi không phải vì yêu thích văn chương.

Phần nhiều trong các văn nhân mặc khách này đều là con cháu thế gia vọng tộc.

Bọn họ cũng chẳng thể tính là danh sĩ chuẩn mực gì, thường đến chủ yếu để khoe khoang gia sản hoặc nói xấu nhau.

Nghe nhiều những lời đàm tiếu vụn vặt này liền sẽ biết thế sự trong kinh thành đang xoay chuyển ra sao.
Mọi năm, Bắc Đường Du không quyền không thế chỉ giống như bóng ma lai vãng giữa dòng người đông đúc, trộm nghe họ nói đủ rồi về.

Nếu như có ai tình cờ bắt gặp hắn, thách đố văn chương thì hắn sẽ đối đáp đôi câu đơn giản rồi đi.

Thế nhưng năm nay đặc biệt khác lạ.

Bắc Đường Du vừa đến đình nghỉ mát Thiên Hỉ nằm giữa những rặng trúc thì có hai vị công tử thanh tú từ trong đám đông đang ngồi bàn luận đứng dậy tiến về phía hắn đồng loạt chào hỏi một tiếng: "Tẩu tẩu!"
Bắc Đường Du đơ ra, đang lúc không biết nên phản ứng thế nào thì Tiêu Trường Lân tự giới thiệu: "Ta và thập ca là hai hảo bằng hữu của hiền huynh.

Ngày hôn lễ bọn ta còn đặc biệt tặng cho tẩu tẩu mấy viên trân châu vớt ở ngoài khơi Đông Hải làm đẹp da.

Tẩu tẩu đã dùng chưa?"
Bắc Đường Du liền hiểu ra thân phận của hai vị công tử này, vội khom người hành lễ: "Tham kiến Bạc vương điện hạ, Túc vương điện hạ."
Tiêu Nhan Dĩnh đỡ lấy cái lễ của Bắc Đường Du nói: "Tẩu tẩu đừng khách khí.

Hiền huynh mà biết bọn ta dám nhận lễ này chắc đem rắn ra hốt xác bọn ta.

Tẩu tẩu cứ như hiền huynh gọi ta là Nhan Dĩnh, gọi thập nhất đệ của ta là Trường Lân thì được rồi."
Bắc Đường Du gật đầu.

Hai vị vương gia nói sao thì hắn đành nghe vậy, cũng chẳng thân quen gì mà dám phản bác.

"Trân châu ấy, tẩu tẩu dùng chưa?" Tiêu Trường Lân vẫn cố chấp hỏi lại vấn đề cũ.

Bắc Đường Du cười: "Vẫn chưa có cơ hội dùng." Thật ra hắn còn chưa nhìn thấy đống quà mừng hôn lễ tròn méo ra sao nữa.
"Vậy tẩu tẩu nhất định phải dùng đấy.

Tâm ý sâu nặng của bọn ta." Tiêu Trường Lân ủy khuất nói.
"Nhất định mà."
Tiêu Nhan Dĩnh hỏi: "Nhưng sao hiền huynh lại không đi cùng tẩu tẩu?"
Tiêu Trường Lân chơi khăm một câu: "Hiền huynh già rồi, chen chúc giữa đám thanh niên phơi phới này sao mà thích hợp? Vẫn nên ở nhà nuôi nấng đàn con nhỏ của huynh ấy."
"Đàn con?" Bắc Đường Du ngơ ngác.

Phong Chi Danh có con khi nào thế?
Tiêu Nhan Dĩnh cười giải thích: "Là đàn rắn của hiền huynh.

Tẩu tẩu đừng chấp, thập nhất đệ tính khí còn trẻ con lắm."
"À à..."
Bắc Đường Du nhìn vào mái đình hít ngụm khí lạnh.

Quả nhiên một người quyền quý cả họ được nhờ.

Khi thấy hai vị vương gia tự mình ra chào hỏi Bắc Đường Du, mọi người trong đình đều dán mắt ra chỗ hắn, bắt đầu bàn tán xem hắn là nhân vật thế nào.

Đây là phúc khí mà quốc sư nhà hắn ban cho.
Tiêu Nhan Dĩnh đưa tay mời Bắc Đường Du: "Tẩu tẩu vào trong đình tránh nắng cùng bọn ta."
Bắc Đường Du thật sự sợ hàng chục cặp mắt đang chằm chằm soi mói trên người hắn, bèn chỉ lên trời viện cớ: "Hôm nay trời đẹp, ta muốn ra ngoài hít thở không khí.

Hai vị điện hạ cứ đàm đạo tiếp đi."
"Vậy bọn ta không dám làm phiền nhã hứng của tẩu tẩu."
Tiêu Nhan Dĩnh nói rồi cùng Tiêu Trường Lân trở lại mái đình.

Bắc Đường Du đi sang hướng khác.

Thi Hương Xã có rất nhiều mái đình nằm giữa khung cảnh thiên nhiên của sông thác hoa lá, mà mỗi mái đình đều có tên gọi riêng và nằm cách nhau cũng không xa.

Bắc Đường Du lần lượt ghé qua mái đình Thiên Vấn luận bàn Kinh Lễ của Khổng Tử, mái đình Thiên Trụ thi nhau xướng họa thơ trong một nén hương, mái đình Thiên Tự khoe mẽ về những bộ tranh thư pháp sưu tầm, cuối cùng dừng ở mái đình Thiên Bạc nghe vài vị công tử nhắc đến những thứ hiếm lạ trên đời.


Lẽ ra Bắc Đường Du vốn không hứng thú với mảng này, nhưng vì Phong Chi Danh hứng thú, hắn muốn bước vào cuộc sống của y buộc phải tập làm quen với chúng.

Nhân tiện, để mỗi lần cả hai nói chuyện cũng có đề tài trao đổi, không nhạt nhẽo đến mức chỉ có hắn tự biên tự diễn.
Nghe được một hồi, Bắc Đường Du bỗng ngắt lời vị bạch y công tử đang huyên thuyên: "Ngươi nói quốc sư cũng muốn có Tùng Lộ Hoa sao? Thứ đó có gì đặc biệt vậy?"
Bạch y công tử cười nhã nhặn đáp: "Tùng Lộ Hoa này mọc ở vực thẳm sâu vạn trượng, toàn thân trắng như tuyết nhưng một khi hái rồi sẽ chuyển sang màu đỏ rực, tiếp đó đến màu tím than.

Lúc màu tím than đổi đến lần thứ tư thành màu đen thì hoa tàn úa ngay tức khắc, không thể dùng được nữa.

Từ lúc hái rồi đến lúc tàn úa chỉ có một canh giờ.

Tùng Lộ Hoa là kỳ độc nhưng cũng là kỳ dược phi thường hiếm có trên thế gian này, còn việc sử dụng vào mục đích tốt hay xấu thì phải xem rơi vào tay của người có lòng dạ thế nào thôi.

Quốc sư từng ra giá vạn lượng hoàng kim cho bất kỳ ai có thể tìm được nơi Tùng Lộ Hoa mọc.

Hoàng kim thì ai mà không tham, nhưng Tùng Lộ Hoa dễ gì tìm ra, giống như nhiều người nói máu từ đuôi hồ ly thành tinh chữa được bách bệnh, lại có mấy ai từng gặp qua hồ ly thành tinh? Ta nghĩ Tùng Lộ Hoa này cũng chỉ là trang sách mà cổ nhân sưu tầm vậy thôi, không có thật trên đời."
"Thế thì chưa chắc." Một vị công tử khác phản bác.

"Các ngươi biết núi Viên Nguyên nằm ngoài phía Nam kinh thành không? Ngọn núi đó tương truyền là có tiên gia từng ở nhưng ai cũng xem là trò đùa.

Mấy năm trước, một nhóm thợ săn vào núi săn hươu, tình cờ nhặt được cây phất trần.

Lúc bọn họ gặp hổ tính mạng nguy kịch, cây phất trần đột nhiên sáng lên, con hổ liền bỏ chạy.

Nhóm thợ săn sau khi thoát chết liền lập miếu thờ cây phất trần gọi là Phất Trần Quán, hương hỏa vô cùng thịnh, xin gì đều được nấy.

Mấy chuyện tiên quỷ hồ ly chưa hẳn là không có thật."
Bắc Đường Du không quan tâm cây phất trần gì đó, nhưng hắn lại rất quan tâm Tùng Lộ Hoa.

Phong Chi Danh đến nay vẫn chưa có được thứ này, nếu hắn có thể giúp y tìm ra, phải chăng sẽ khiến y thay đổi cách nhìn về hắn?
Bắc Đường Du đang mơ đẹp, đột nhiên từ xa thoáng thấy Mạnh Tông Nguyên bước tới.

Hắn không muốn gặp người này liền đứng dậy bỏ nhanh ra khỏi đình, lúc quay đầu lại thấy Mạnh Tông Nguyên vẫn cố chấp đuổi theo..

Bình Luận (0)
Comment