Bắc Đường Du nghĩ cứ chơi trò trốn tìm với Mạnh Tông Nguyên không khéo càng khiến nhiều người chú ý hơn.
Bây giờ hắn đã thành thân, nhất cử nhất động đều không thể để người khác chê cười.
Hắn tìm một mái đình vắng vẻ đứng lại, chậm rãi chờ đợi Mạnh Tông Nguyên đuổi đến nơi.
Khi Bắc Đường Du bỏ đi, Mạnh Tông Nguyên kiên trì đuổi theo, đuổi được rồi lại chỉ biết đứng nhìn hắn không dám nói gì.
Bắc Đường Du học theo cách nói chuyện lạnh lùng của quốc sư nhà hắn: "Đuổi theo ta làm gì?"
"Du nhi, ta xin lỗi."
"Giờ nói ra lời xin lỗi còn có ích gì không? Chuyện giữa ta và ngươi đã chấm dứt hoàn toàn từ lâu rồi."
Mạnh Tông Nguyên cực kỳ hổ thẹn nói: "Phải, trăm sai ngàn sai đều là ta sai, nhưng ta vẫn muốn ngươi hiểu ta chỉ là nhất thời bị..."
Bắc Đường Du tuyệt tình cắt ngang, ánh mắt cứng rắn như sắt thép truy vấn Mạnh Tông Nguyên: "Tông Nguyên, ngươi đừng nói với ta tất cả là do Bắc Đường Vũ câu dẫn ngươi, nếu thế thì ta sẽ càng xem thường ngươi hơn.
Ngươi bị câu dẫn liền quên mất tình cảm bao nhiêu năm dài giữa chúng ta.
Ngươi bị câu dẫn liền ngủ với ca ca của ta, dù rằng ngươi biết hắn đối với ta có bao nhiêu địch ý, chỉ hận không thể dồn ta vào con đường chết.
Nếu ngươi thật sự nói vậy, dù ta không muốn thừa nhận nhưng cũng phải thừa nhận tình cảm gì đó, hứa hẹn gì đó còn chẳng một phút sung sướng trên giường giữa ngươi và hắn.
Tông Nguyên, tốt nhất để giữ lại sỉ diện cuối cùng cho mình, ta khuyên ngươi đừng nên giải thích nữa."
Mạnh Tông Nguyên rối bời giải thích: "Du nhi, chính vì ta không còn mặt mũi đối diện với ngươi cho nên mới tự nguyện rời thành đi làm công vụ.
Ta nghĩ đợi qua một thời gian, cả ta và ngươi đều bình tĩnh lại thì có thể giải quyết chuyện này tốt hơn.
Ngươi luôn biết người ta yêu chỉ có mình ngươi.
Ta thừa nhận ta vô sỉ hèn hạ đã không tự kiềm chế chính mình được, nhưng ta chỉ phạm phải sai lầm ấy duy nhất một lần.
Ngươi lẽ nào không thể mắt nhắm tai ngơ cho qua hay sao? Từ sau lần đó, ta đã cắt đứt triệt để với Bắc Đường Vũ rồi.
Những tin đồn nói rằng ta muốn ở rể Bắc Đường gia đều không phải là thật.
Trong lòng ta chỉ có ngươi, thật đấy, ta sao có thể cùng Bắc Đường Vũ hứa hẹn điều gì? Ta cam đoan với ngươi về sau tuyệt đối không có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Ngươi tin ta đi."
Mạnh Tông Nguyên vươn tay tới nhưng Bắc Đường Du liền tự giác thụt lùi lại.
Hắn cảm thấy vô cùng nực cười, nực cười cho bản thân từng có thời gian ngu xuẩn đến vậy.
"Bắc Đường Du ta không có chí hướng lớn lao gì.
Ta chỉ muốn cùng mẫu thân sống bình yên bên nhau, lại cùng người mà ta yêu đi hết cả quãng đời này.
Ta chỉ muốn như thế, nhưng mà lão thiên gia lại không chiều lòng người.
Mẫu thân qua đời, ta liền nảy sinh tâm lý ỷ lại vào ngươi.
Ta nghĩ ngươi sẽ đưa ta thoát khỏi cái nơi tanh tởm như Bắc Đường gia đó, nào ngờ ngươi lại phản bội ta.
Ngươi nói chỉ phạm sai lầm một lần, nhưng ngươi có biết một lần đó đã khắc sâu vào tâm trí ta vĩnh viễn không thể nào quên được? Khi ta nhìn thấy ngươi và hắn...ta trước tiên là thất vọng, sau đó đau đớn, rồi lại tuyệt vọng và cuối cùng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Tình cảm mà ta dành cho ngươi có lẽ cũng không sâu đậm như ta tưởng, hoặc vả đã từng sâu đậm nhưng vào giây phút đó liền như một mảnh gương vỡ tung chẳng còn sót lại gì.
Ta biết những chuyện ngày hôm đó đều do Bắc Đường Vũ cố tình muốn ta chứng kiến.
Hắn luôn thích tranh giành với ta, giành cho bằng được về tay mới thôi rồi đứng nhìn ta đau đớn mà cười vang thỏa mãn.
Ta biết nếu ta từ bỏ ngươi chỉ càng khiến cho hắn đắc ý hơn.
Ta biết tất cả nhưng không thắng nổi lý trí của mình." Bắc Đường Du nghiến răng tuyên bố: "Thứ mà Bắc Đường Vũ đã chạm qua, ta ghê tởm tột cùng, dù chỉ nhìn thôi cũng đã buồn nôn chứ đừng nói là chạm lại lần nữa.
Một khi ngươi đã lên giường với hắn, cả đời này đừng hy vọng ta tha thứ cho ngươi.
Nói thêm một câu với ngươi ta cũng cảm thấy ghê tởm rồi.
Cho nên...phiền ngươi...từ nay về sau...đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."
Bắc Đường Du quay đi, Mạnh Tông Nguyên bất bình hỏi theo: "Rốt cuộc ai mới là người xem ta như đồ vật trước? Ta ở bên ngươi bao năm, ngoài nắm tay ra thì không thể tiến thêm bước nào nữa.
Ta là nam nhân, cũng có h@m muốn đối với người mà ta yêu.
Nếu như ngươi không lạnh lùng với ta, ta vì sao lại sa vào cám dỗ của Bắc Đường Vũ dễ dàng đến thế? Có lẽ ngươi không để ý, nhưng hắn là ca ca của ngươi, hắn có vẻ ngoài rất giống ngươi."
Bắc Đường Du xoay người lại cười chế giễu.
Trước đây niên thiếu, không có những hành vi quá phận cũng là điều bình thường.
Sau khi an táng mẫu thân trở về, hắn đến Mạnh gia vốn muốn bàn chuyện hôn sự của hai người.
Nếu không vì phát sinh loại chuyện kia, người mà bây giờ hắn lấy chính là Mạnh Tông Nguyên.
"Thì ra đây mới là lời trong lòng mà ngươi muốn nói với ta nhất.
Nếu thế, cứ tính hết lỗi sai lên người ta đi.
Là ta phụ ngươi.
Là ta đẩy ngươi về phía Bắc Đường Vũ.
Là ta ép ngươi lên giường với hắn.
Ngươi hài lòng chưa?"
Mạnh Tông Nguyên lúng túng, nghe Bắc Đường Du nhận hết tội lỗi về mình lại càng thêm bất lực: "Du nhi, ta không phải có ý này.
Ta...ta...chỉ muốn chúng ta trở về như xưa thôi."
"Cho dù bây giờ ngươi có chết trước mặt ta thì câu trả lời của ta vẫn là không thể.
Bắc Đường Du ta là kẻ nâng lên được ắt bỏ xuống được.
Khi ta yêu ngươi, ta có thể vì ngươi hy sinh tất cả, nhưng khi ta chết tâm rồi, không gì khiến ta thay đổi quyết định nổi.
Huống hồ, trong lòng ta giờ đây đã có người khác.
Ta vô cùng hạnh phúc vì được gả cho người này, thỉnh ngươi đừng đến làm phiền ta gây ra tai tiếng dư thừa."
"Là quốc sư sao?"
"Phải!" Bắc Đường Du khẳng định chắc chắn.
"Nhưng hắn không yêu ngươi."
Bắc Đường Du nuốt nước bọt, vì sao Mạnh Tông Nguyên biết được?
"Ta từng cầu xin hắn thả ngươi đi.
Hắn ngay cả ý định giữ ngươi lại cũng không có, vậy sao gọi là yêu ngươi được?"
Bắc Đường Vũ trốn sau một rặng trúc ở xa nghe được lời này liền cong môi, vốn dĩ định chờ tới lúc Bắc Đường Du và Mạnh Tông Nguyên nối lại tình xưa thì đến phá đám, không ngờ sự việc lại đi xa hơn dự đoán.
Bắc Đường Du nghĩ cách chống chế: "Phu quân ta tính tình lãnh đạm, yêu ghét không thể hiện ra mặt, chàng yêu ta cũng không cần phải thể hiện cho người ngoài như ngươi biết.
Nếu không yêu ta, với tính khí như thiên hạ đồn đại xưa nay của chàng thì sớm đã từ hôn lâu rồi.
Ngược lại, Mạnh Tông Nguyên Mạnh học sĩ, ngươi đang có ý chia rẻ tình cảm phu thê bọn ta sao? Cặp mắt bị mù nhìn lầm ngươi ngày ấy ta đã móc rồi.
Không phiền ngươi lo lắng thay ta.
Ta chỉ có một thỉnh cầu cuối.
Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa! Ngươi làm được không?"
Trước ngữ khí vô cùng đanh thép của Bắc Đường Du, Mạnh Tông Nguyên gục đầu buông xuôi.
Lần này y không hỏi Bắc Đường Du nữa mà như đang tự vấn chính mình: "Thật sự không thể trở về như xưa sao? Du nhi, ta xin lỗi."
Mạnh Tông Nguyên tuyệt vọng quay người đi xa.
Bắc Đường Du nhìn theo bóng lưng y, tự hỏi đây là người mà hắn từng yêu sao? Những năm tháng khi xưa đã từng rất tốt đẹp.
Mạnh Tông Nguyên và hắn từng nắm tay hứa hẹn sẽ bên nhau một đời không đổi.
Mạnh Tông Nguyên cũng từng cùng hắn đốt đèn đêm Trung Thu, từng tận tây nấu cho hắn biết bao bát mì trường thọ mỗi dịp sinh thần, cũng từng ở trước mẫu thân hắn tuyên bố sẽ luôn bảo vệ hắn.
Đây là người mà hắn từng yêu sao? Vì sao những điều tốt đẹp kia đều biến mất cả rồi, chỉ để lại một thân ảnh cô độc đến hèn mọn dần dần khuất xa tầm mắt hắn.
Là hắn quá tuyệt tình chăng? Nhưng hắn không cảm thấy bản thân sai.
Vết thương bị sưng mủ thì phải cắt bỏ.
Hắn đã sớm cắt bỏ vào cái ngày bị y phản bội kia.
Bắc Đường Vũ bước ra khỏi rặng trúc, mở cây quạt giấy tiến lại chỗ Bắc Đường Du giả vờ thương tiếc: "Ái chà, lục đệ cũng thật nhẫn tâm, thay tình nhân còn nhanh hơn thay áo."
Bắc Đường Du giờ đã rời khỏi Bắc Đường gia rồi, không cần phải nhẫn nhịn Bắc Đường Vũ nữa nên thẳng thừng đáp lại: "Đồ chơi đã chơi xong thì nên bỏ, chỉ có nhị ca nhân từ mới chơi lại thứ ta vốn bỏ rồi."
"Khi nãy ngươi nói với Mạnh Tông Nguyên lại không phải như vậy? Gạt ai chứ? Ta còn không hiểu tính ngươi sao?"
Bắc Đường Du đổi sắc mặt, hả hê cười lớn nói: "Trên đời không phải chỉ có mỗi mình ngươi biết đóng kịch đâu.
Ở Bắc Đường gia ai cũng có mặt nạ riêng của mình.
Ngươi thật sự tin rằng ta vì Mạnh Tông Nguyên đau lòng đến chết đi sống lại sao? Cũng phải.
Ngươi ngây thơ quá mà.
Ngươi còn bày kế khiến A Cát bị bắt đi để ta hủy bỏ hôn sự.
Cuối cùng thì sao, ngươi thấy ta có hủy bỏ hay không? A Cát đó là cái thá gì? Chỉ là một nha hoàn thôi.
Ngươi nghĩ ta sẽ vì nàng ta hy sinh người phu quân là quốc sư đương triều đứng trên vạn người hay sao?"
Bắc Đường Vũ hoang mang: "Thì ra mục đích của ngươi ngay từ đầu là gả cho quốc sư?"
"Cũng phải nhờ ngươi chịu phối hợp giúp ta tiễn chân Mạnh Tông Nguyên đi sớm mới có được kết cục mỹ mãn như hiện giờ.
Tính ra thì, từ nhỏ đến lớn ngươi luôn cố tranh giành với ta mọi thứ, nhưng ngươi từng nghĩ qua chưa? Đó đều là những thứ của ta, sau này mới đến lượt ngươi.
Ngươi mãi mãi chỉ là kẻ đi nhặt đồ thừa của ta thôi."
Bắc Đường Vũ giơ cao tay định tát Bắc Đường Du, may mà hắn có phòng bị nên chụp kịp tay y lại: "Ngươi nghĩ ta còn là người đệ đệ vô dụng ở trong Bắc Đường phủ sao? Ta bây giờ chính là phu nhân của quốc sư.
Ngươi đánh ta rồi, cái tát này ngươi có chịu nổi hậu quả không?"
Bắc Đường Vũ bị Bắc Đường Du trừng đến nảy sinh sợ hãi, miễn cưỡng thu tay lại: "Ngươi đừng nên đắc ý quá.
Theo tập tục của Đại Hành, một tháng sau ngày hôn lễ tân lang phải đưa tân nương về nhà mẹ.
Đến lúc đó, giữa ngươi và quốc sư là chân tình hay giả ý không phải nằm ở miệng lưỡi của ngươi hết.
Ngươi tự liệu đi."
Bắc Đường Vũ tức giận bỏ đi.
Bắc Đường Du ngao ngán thầm trong lòng.
Bắc Đường Vũ nói không sai.
Với mối quan hệ lạnh nhạt như hiện tại giữa hắn và Phong Chi Danh, muốn qua mặt người ngoài còn khó, nói gì đến những con sói vô cùng tinh tường trong Bắc Đường gia? Khi nãy hắn mạnh miệng với Mạnh Tông Nguyên không nghĩ bị Bắc Đường Vũ nghe được, giờ muốn hối cũng không thể thu lại bát nước đã đổ đi.
Phải làm sao đây?.