Thôn Phúc Lộc là một thôn nhỏ thuộc ngoại ô của thành Thăng Long, cách thành Thăng Long bốn trăm dặm về phía Bắc.
Xung quanh thôn có rừng Tùng bao bọc, những cây Tùng cao lớn tỏa hương thơm ngát chính là nguồn tài nguyên quý giá của thôn.
Thôn Phúc Lộc nổi tiếng với nghề mộc. Một trăm hộ trong thôn thì có tới chín mươi hộ làm nghề này, chính vì thế ngay từ đầu ngỏ thôn cho đến phía trong, ta đều có thể dễ dàng bắt gặp được những sản phẩm làm từ gỗ để lăn lóc khắp nơi.
- Củ khoai! Củ khoai! Mau ra đây!
Năm đứa trẻ nhỏ, có cả trai lẫn gái, đều ở độ tuổi chừng mười hai mười ba tuổi lúc này đang tụ tập cùng nhau, cùng đứng trước một ngôi nhà tranh ba gian hô to gọi nhỏ.
Ngôi nhà này bao đời nay đều thuộc về họ Nguyễn, những dân cư đầu tiên của thôn, trong nhà hiện thời chỉ còn hai vợ chồng già hiếm muộn cư trú. Họ có một đứa cháu nuôi tên gọi Bình An, năm nay mười ba tuổi, chính là đứa mà bọn nhỏ kia đang réo gọi.
- Ông ngoại! Cho cháu đi chơi với bọn nó một chút nhé!
Bình An khép nép xin phép ông ngoại vốn đang cặm cụi chẻ củi trong sân, ánh mắt ngước nhìn đầy vẻ trông mong.
Nguyễn Tuân nghe cháu mình lên tiếng, tạm dừng công việc, liếc nhìn ra phía cổng, chỉ thấy đám trẻ ngoài cổng cũng đang ngóng đợi vào đây, đứa nào đứa nấy ra vẻ bức thiết lắm.
Ông ta lắc đầu cười khổ, thầm nhủ đám trẻ này chắc lại hẹn hò với nhau bày trò phá phách gì đây, may mắn, bọn nó dù sao cũng đều là con cháu của những người hàng xóm thân thiết bên cạnh cho nên Nguyễn Tuân cũng cảm thấy yên tâm.
- Được rồi! Cháu hãy đi đi, nhưng nhớ là phải về sớm và tuyệt đối là không được chạy sâu vào trong rừng đâu nhé!
Nguyễn Tuân mỉm cười hòa ái, xoa đầu đứa cháu, ân cần dặn dò.
- Vâng ạ!
Bình An lễ phép trả lời sau đó chạy vụt đi như một cơn gió lốc.
Nguyễn Tuân trông theo bóng dáng nó, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Bình An – đứa trẻ này mặc dù không phải là con cháu ruột thịt của hai ông bà nhưng hai ông bà lại thương yêu nó vô cùng không khác gì con đẻ.
Nguyễn Tuân lúc này chỉ mong sao trong những năm tháng tuổi già còn lại của đời người ông sẽ có đủ sức khỏe để nuôi nấng Bình An trưởng thành, thấy nó lấy vợ, bế được đứa cháu là có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay được rồi.
Thế nhưng không một ai biết được, sâu tận trong đáy lòng Nguyễn Tuân vẫn còn cất giấu một nỗi lo lắng khôn nguôi, đó là một mai khi Bình An đã trưởng thành rồi thì những lý do về sự vắng mặt của cha mẹ của nó mà ông đem ra gạt nó bây giờ sẽ không còn tác dụng nữa.
Nó sẽ muốn tìm hiểu về cội nguồn của sự thật, về cha mẹ nó là ai?
Đến khi đó, ông cũng chẳng biết phải trả lời nó như thế nào cho phải.
Mười năm trước, trong một đêm mưa gió bão bùng, có một người phụ nữ đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Nguyễn Tuân.
Người phụ nữ đáng thương trên người chảy đầy máu, dường như là cô ta đã bị thương rất nặng, mặc dù vậy người phụ nữ ấy vẫn cố gắng ôm chặt lấy một đứa bé ba tuổi đang ngủ say trong tay.
Người phụ nữ sau khi đau khổ cầu xin hai vợ chồng nhận nuôi lấy đứa bé thì liền bỏ đi đâu mất, mãi cho đến hôm nay cũng chưa từng một lần trở lại.
Kỷ vật duy nhất mà người phụ nữ đó để lại cho đứa con của mình chỉ là một thanh phế kiếm cũ kỹ to bè, trên thân đầy vết rạn nứt.
Ba tháng sau đó, kể từ cái ngày mà hai vợ chồng nhận nuôi Bình An, đêm nào đứa nhỏ cũng giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, khóc thét mà gọi mẹ.
Nửa đêm yên tĩnh lạnh lẽo, giữa bóng đêm cô quạnh bao trùm chỉ có tiếng gào nức nỡ gọi mẹ của một đứa trẻ đáng thương không ngừng vang lên, thê lương ảm đạm, khiến cho người ta nghe thấy phải thương tâm rơi lệ.
Hai vợ chồng cố gắng dỗ dành thế nào đi nữa, nó cũng không chịu nín khóc, chỉ đến khi đem thanh kiếm nát kia ra cho nó ôm lấy thì thằng nhỏ mới dịu bớt đi.
Người mẹ sinh con, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, bao nhiêu yêu thương đều dồn hết cho con thì làm sao nỡ lòng nào mà dứt bỏ máu thịt của mình nếu như không phải gặp chuyện gì bất đắc dĩ.
Nguyễn Tuân cho đến lúc này vẫn còn nhớ như in ánh mắt của người phụ nữ ấy khi nàng nhìn đứa trẻ vào lúc sắp phải rời xa.
Đó là là ánh mắt chan chứa sự yêu thương đầy ấm áp.
Đó là ánh mắt quyến luyến đau đớn đến nao lòng.
Trên trời mây trắng lãng đãng bay, dưới đất một ông lão lắc đầu thở dài, cảm thán cho nhân tình thế thái.
- Đứng lại! Bình An đứng lại! Đừng chạy nhanh như thế!
Đám trẻ hô lớn, cố gắng rượt theo phía sau Bình An, càng lúc càng chạy sâu vào trong khu rừng Tùng xanh biếc.
Ngày bình thường, bọn trẻ này vẫn thường hay cùng nhau tụ tập ở bìa rừng chơi cút bắt, thế nhưng hôm nay dường như là đã chán trò chơi đã quá quen thuộc này cho nên bọn trẻ mới cùng nhau mở một chuyến thám hiểm vào rừng tìm kiếm quả dại, thứ quà vặt mà bọn nó thích ăn nhất, bất chấp những lời dặn dò của người lớn.
Đám trẻ men theo con đường mòn, chạy đến bên một con suối nhỏ, chỗ vắng người thì dừng lại.
Con suối này cách thôn cũng hơi xa, nó chính là nguồn cung cấp nước cho cả thôn
Phúc Lộc. Nước suối trong vắt như gương. Bên dưới đáy nước, những chú cá vây bạc khoan thai bơi lội. Trên bờ, bãi cỏ xanh rì, lá cỏ rạp mình theo cơn gió.
Đám trẻ sau khi nhìn thấy nơi này thì hoan hô vang dội, tất cả không do dự mà cởi phăng quần áo, ùa xuống dòng suối nghịch nước. Dưới cái nắng oi bức của mùa hè, nước mát lạnh mang theo sự sảng khoái. Đứa nào đứa nấy đều tươi cười hớn hở.
Đang nghịch nước vui vẻ, có một đứa bé gái trong nhóm đột nhiên phát hiện ra gần sát bên cạnh mình có một bụi dâu rừng sum xuê trái chín, ẩn dấu sau một tán cây âm u.
Một vài trái dâu đỏ tươi lộ ra ngoài, thơm ngon mọng nước. Trong ánh mắt của bé gái, mỗi trái dâu ở đây đều giống như là trân bảo, có sức hấp dẫn lạ kỳ.
Bé gái vội vàng lấm la lấm lét nhìn xung quanh, thấy đám bạn vẫn mải mê chơi đùa té nước ở phía đằng xa thì yên tâm lắm, khẽ nhếch miệng cười, trèo lên bờ, lặng lẽ tiến đến gần bụi cây. Lúc bé gái đưa bàn tay bụ bẫm lên định ngắt mấy trái dâu xuống thì bất ngờ dị biến xảy ra.
Có một đôi mắt to lớn từ phía trong bụi cây thình lình mở ra, đôi con ngươi đỏ rực như hai ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào đứa bé gái, khiến cho nó hoảng sợ hét lên, vội vã bước lui lại đằng sau, loạng choạng té ngồi trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một tiếng rít vang lên, chấn động cả con suối.
Bầu trời phía trên đầu đứa bé gái bỗng nhiên tối sầm lại.
Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là cái bóng của một con rắn khổng lồ đang phủ chụp lên người nó.
- Em Lan! Mau chạy đi!
Bình An hét lên, đám trẻ sau lưng nó thấy quái vật hiện thân thì đã thi nhau bỏ chạy từ lúc nào, chỉ còn lại mỗi thằng nhỏ vì lo lắng cho cô bé hàng xóm nên mới đứng lại, cho dù lúc này đây trong lòng nó đang rất là sợ hãi.
Con rắn khổng lồ đứng thẳng người, chiếc lưỡi gớm giếc không ngừng thè ra thụt vô, cái đầu ngóc lên, hai con ngươi đỏ rực không ngừng quan sát tình cảnh xung
quanh.
Đám trẻ ùa nhau bỏ chạy gây ra tiếng động lớn đã thu hút nó, khiến cho nó tạm thời quên mất con mồi là đứa bé gái đang ở cạnh bụi dâu, bên dưới cái bóng của nó.
Đây là một con Rắn Mắt Lửa.
Loài Rắn Mắt Lửa là một loài yêu thú khổng lồ cực kỳ hiếm gặp, cư trú sâu tít ở trong rừng Tùng, thường ngủ vùi sâu trong lòng đất quanh năm, chỉ khi đói bụng nó mới tỉnh dậy đi săn mồi, con mồi của nó cũng thường là những loài yêu thú to lớn khác.
Đám trẻ này cũng thật là xui xẻo, chẳng biết con Rắn Mắt Lửa này đã gặp phải chuyện gì trong rừng mà lại ngoài ý muốn xuất hiện ở nơi đây.
Rắn Mắt Lửa sau một thoáng quan sát tình cảnh xung quanh, lập tức rít lên một tiếng, phóng mình rượt theo mấy đứa trẻ đang bỏ chạy, chỉ trong thoáng chốc nó đã nhanh chóng bắt kịp được một đứa, há to cái miệng đỏ lòm, với một cái đớp liền đơn giản mà nuốt trọn đứa bé đó vào bụng.
Tiếng la hét hoảng loạn vang lên, nhưng đáng thương thay cho mấy đứa nhỏ, ở khúc rừng vắng này, ai lại có thể kịp thời xuất hiện mà cứu bọn nó, cho dù hơn mười người trưởng thành ở trong thôn có mặt tại đây ngay lúc này thì cũng chỉ đủ làm một bữa lót dạ cho con rắn này.
Bình An nhìn cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra mà sợ hãi vô cùng, nó cố gắng trấn tĩnh, bò lên bờ, dắt theo đứa bé gái đang ngã cạnh bụi dâu chạy về hướng ngược lại, những mong thoát thân.
Hai đứa chạy được một lúc, chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy tiếng cành cây liên tục gãy đỗ sau lưng.
Rắn Mắt Lửa sau khi xơi xong bốn đứa trẻ kia, hóa ra nó còn chưa có quên hai đứa bọn nó, giờ đây nó đang quay lại, tiếp tục truy đuổi.
Tiếng cành cây gãy đỗ càng ngày càng gần, tựa như tiếng bước chân của thần chết.
Bình An hoảng hốt nhìn xung quanh, bất ngờ thấy được một hốc cây khá rộng, liền quyết đoán chui vào nấp ở trong đó. Hai đứa trẻ ôm lấy nhau, run rẩy sợ hãi. Đứa bé gái đưa tay bụm miệng, cố gắng lắm mới có thể nín khóc.
Rắn Mắt Lửa đến nơi, chiếc lưỡi lớn liên tục thè ra thụt vô, rõ ràng là nó đã định vị mùi của hai con mồi đến nơi đây nhưng sao bây giờ lại không thấy bóng dáng bọn chúng đâu cả. Điều này khiến cho nó cảm thấy rất là tức giận.
Cái đuôi lớn vung lên, dưới sức mạnh thân thể của Rắn Mắt Lửa, những cây Tùng cao lớn cũng không chịu nổi mà gãy đỗ như thân cây chuối bị bão xô gãy, có cây còn bật cả gốc. Dường như là con rắn này quyết tâm tìm cho ra bằng được hai đứa nhóc cho nên không ngừng ra sức phá hủy nguyên cả một vùng rừng.
Bình An nhận thấy nấp ở trong hốc cây không ổn, vội bò men theo những thân cây đỗ gãy muốn trốn đi.
Hai đứa mới cố gắng bò được một đoạn thì chợt nghe ầm một tiếng, bụi đất trước mặt bắn tung lên, con Rắn Mắt Lửa đã đứng chắn trước mặt bọn nó, đôi mắt đỏ rực như cháy lên ánh lửa. Nó mở lớn cái miệng đỏ lòm liên tục rít lên. Âm thanh lớn đến choáng váng đầu óc