Ác Tiên

Chương 4 - Tiên Nhân

Hai đứa trẻ đứng trước con Rắn Mắt Lửa khổng lồ trông thật nhỏ bé, tựa như con sâu cái kiến, không đáng nhắc tới.

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Bình An lại cảm thấy vô cùng sợ hãi giống như lúc này, có điều tính cách nó quật cường gan dạ, cho dù thân thể đang không ngừng run rẩy, vẫn cắn răng đứng chắn phía trước mặt đứa bé gái.

Bé gái ở đằng sau lưng kia chính là đứa bạn thân nhất của nó, hai đứa cùng nhau lớn lên, tình cảm khắng khít, thân như anh em ruột thịt, Bình An không thể nào bỏ lại cô bé mà chạy thoát thân một mình.

Bé gái trông vào cái miệng đỏ lòm của con yêu xà mà không kìm nén được sợ hãi khóc thét lên.

Rắn Mắt Lửa từ trên cao nhòm xuống, trong mắt nó, hai đứa trẻ này đơn giản chỉ là hai con mồi yếu ớt đang chờ chết mà thôi. Nó là yêu thú không có linh trí, chỉ có bản năng săn mồi và ăn thịt. Con người hay những con yêu thú khác đối với nó thì cũng chẳng có gì là khác nhau.

Nó nhìn thấy hai đứa trẻ yếu ớt đang sợ hãi mà chẳng hề thấy tội nghiệp. Nó chỉ thấy đó là hai miếng mồi thơm ngon. Nó há to cái miệng hết cỡ, muốn đớp xuống, một miếng nuốt gọn hai đứa.

Đúng vào lúc Bình An cảm thấy tuyệt vọng nhất thì đột nhiên có một tiếng vang thật lớn ngân lên, tựa như sấm sét từ trên chín tầng trời giáng xuống nhân gian, khiến cho trời đất chấn động, mây gió bốn phương vần vũ, ngay cả mặt đất cũng phải run rẩy.

Một đạo ánh sáng theo đó bất ngờ từ trên không trung rơi xuống, cắm xuyên qua chiếc đầu to lớn của Rắn Mắt Lửa, ghim chặt nó trên mặt đất.

Bụi mù bốc lên.

Con Rắn Mắt Lửa cứ như vậy mà hồ đồ chết đi.

Bình An dụi mắt kinh ngạc, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Nó đứng thừ người, há hốc mồm nhìn thanh đại kiếm đang phát ra quang hoa phía trước.

Trên chuôi kiếm có một người nam nhân nho nhã độ tuổi trung niên đang đứng, hai tay chắp sau lưng, khí độ bất phàm, tà áo tung bay.

Người nam nhân này lạnh lùng nhìn hai đứa nhỏ, tóc mai bạc trắng đượm vẻ tang thương.

-Tiên nhân…!

Bình An sau khi thốt ra được hai chữ thì kiệt sức ngã xuống bất tỉnh.

-Đứa trẻ này kiên trì gan dạ, chỉ tiếc là tư chất quá mức tầm thường…!

Người nam nhân thì thào, búng nhẹ ngón tay, bắn ra hai luồng sáng nhập vào người hai đứa trẻ.

…..

Sáng sớm, những giọt nắng len lỏi nhét mình qua khe hở của căn phòng nhỏ, hóa thành tia sáng, đan xen khắp nơi.

Bình An giật mình sực tỉnh, bật người ngồi dậy, dòm ngó xung quanh, sau khi nhận ra là mình vẫn còn đang ở trong căn phòng ngủ quen thuộc thì mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Đầu óc nó nặng trịch, trong lòng tự nhủ chuyện về con rắn khổng lồ ngày hôm qua chắc chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp mà thôi. Đám bạn của nó chắc hẳn sáng nay vẫn còn đang đợi nó ở nơi bìa rừng để chơi cút bắt.

Nghĩ tới đám bạn, nó khẽ cười vui vẻ.

Đang muốn bước xuống giường, bỗng dưng, nó nghe phía ngoài sân có tiếng người vọng lại.

Lắng tai nghe ngóng, nó nhận ra đó là tiếng của những người hàng xóm bên cạnh, bọn họ đang hỏi ông ngoại nó chuyện về một con quái vật nào đấy, rồi sau đó lại có nhiều tiếng khóc nỉ non đau đớn vang lên.

-Không phải là mơ hay sao?

Bình An cảm thấy bàng hoàng trong lòng.

Nó vội vàng hất chăn ra, tụt xuống giường, xỏ giày, run rẩy bước từng bước ra phía cửa.

Cửa đang khép hờ. Gió lùa qua khe mát rượi.

Nó đi từng bước từng bước, hai tay bé nhỏ nắm càng lúc càng chặt. Tim nó đập mạnh ghê gớm, chèn ép cả hơi thở, rất nhanh, nó đi đến cửa, đặt tay lên.

Tấm cửa gỗ ngày thường vẫn nhẹ nhàng như không mà giờ đây nặng như núi, trĩu như sắt. Nó nghiến răng, hô nhẹ một tiếng, đẩy cánh cửa phòng.

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài thoắt cái ùa vào, làm nó phải híp mắt lại. Nắng sớm nồng nàn rơi trên thân mình khiến nó thấy dịu dàng ấm áp.

Nhưng trái tim nó, một lát sau lại như rơi xuống đáy nước lạnh giá.

Nó đứng thừ người.

Những người trong sân nó đều nhận biết cả, đó là cha mẹ của Củ lạc, Củ đậu, Củ sắn, Củ năng – những người bạn thân đã chết của nó. Bọn họ đang không ngừng than khóc tiếc thương, tiếng khóc xé lòng đau đớn, mãi cho đến khi Trưởng thôn đến khuyên giải thì mọi người mới nguôi ngoai, lục tục bỏ về nhà lo hậu sự.

Trưởng thôn Phúc Lộc cũng là một ông lão tóc bạc hoa râm, bằng vai phải lứa với ông ngoại nó.

-Bình An! Cháu hãy đến đây!

Trưởng thôn trông thấy nó bước ra liền cất tiếng gọi.

Bình An rụt rè đi tới.

Bà ngoại bước đến ôm nó vào lòng vỗ về.

-Bình An! Cháu hãy theo chúng ta vào phòng khách, có người đang đợi cháu!

Ông cụ Trưởng thôn nói.

-Vâng ạ!

Bình An theo phản ứng đáp lời.

Giờ phút này, đầu óc nó đang mê man chẳng còn nhận thức được gì cả, cõi lòng bị một nỗi buồn mênh mông xâm chiếm.

Nó đau đớn đối mặt với sự thật rằng những người bạn chơi chung từ tấm bé giờ đây đã không còn nữa, bọn nó đã bị con rắn kia ăn thịt mất rồi.

Khóe mắt nó đỏ hoe, nó muốn khóc to lên nhưng vẫn cố kìm nén lại.

Mọi người đi vào phòng khách, trong phòng lúc này đã có một người nam nhân đang đứng đợi sẵn.

Người nam nhân chắp hai tay sau lưng, lặng yên mà ngắm nhìn bức hoành phi cũ kỹ treo trên bức vách giữa phòng, chẳng biết là đang suy nghĩ đến điều gì đến xuất thần.

-Tiên nhân…!

Bình An giật mình thốt lên.

Người nam nhân lúc này mới quay người lại, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, sau đó nhanh chóng tập trung vào đứa trẻ đang khép nép bên cạnh người bà của nó, thân thể hắn khẽ run lên nhè nhẹ, có chút kích động.

Bình An tinh ý nhận thấy ánh mắt của vị Tiên nhân nhìn nó hiện tại đã khác hẳn lúc hai người mới gặp nhau ở trong khu rừng, nơi đáy mắt vậy mà hiện lên một tia tình cảm ấm áp.

-Ra mắt Thượng tiên!

Mọi người cung kính quỳ xuống làm lễ, trong ánh mắt mỗi người đều dâng lên sự sùng bái.

-Đứng dậy đi!

Người nam nhân nhẹ nhàng nói. Một cỗ lực lượng nhu hòa theo đó mà nâng đỡ thân thể mọi người đứng dậy. Mọi người lần đầu tiên thấy pháp thuật tiên gia huyền diệu như thế thì càng thêm kính sợ.

Sau đó, người nam nhân từ tốn đi đến trước mặt Bình An, yên lặng quan sát nó.

Bình An cũng ngước mắt lên nhìn, nó muốn nhìn thật kỹ càng con người trong truyền thuyết này.

-Tiên nhân chính là như thế này sao?

Bình An tự hỏi.

Từ thuở nhỏ, nó đã được nghe kể rất nhiều câu chuyện về thần tiên, về những người có pháp thuật diệu kỳ, sống thọ với trời đất. Những người luôn thay trời hành đạo, trừ yêu diệt ma, bảo vệ nhân gian.

Ngay cả trong giấc mơ, Bình An cũng muốn được trở thành thần tiên, cưỡi mây đạp gió, ngao du trời đất.

Bây giờ đây, sau khi tận mắt chứng kiến bạn bè lần lượt chết đi, sau khi được thấy vị Tiên nhân trong truyền thuyết đã dễ dàng giết chết con Rắn Mắt Lửa khổng lồ như thế nào, nỗi khao khát đó trong lòng của Bình An càng lớn hơn nữa.

Nó muốn có sức mạnh trong tay để có thể bảo vệ những người mà nó thương yêu, nhất là ông bà ngoại đang ngày một già yếu của nó.

Có điều, không hiểu tại sao nó chợt phát giác, ánh mắt của vị Tiên nhân này nhìn nó có vẻ quái lạ. Đó giống như là ánh mắt giữa những người thân nhìn nhau chứ không phải là giữa hai người xa lạ.

-Xuân Mai…!

Người nam nhân bất chợt thì thầm một cái tên, từ trên người đứa trẻ này, hắn đã nhìn ra được một hình bóng vô cùng quen thuộc. Nhất là ánh mắt của Bình An, cái nhìn đó giống hệt như mẹ nó.

Mỗi khi nhìn vào ánh mắt của nó, người nam nhân lại có cảm tưởng như đang đối diện với người con gái ấy, điều này khiến cho cõi lòng của hắn dằn xé đau đớn, tâm trí không được yên bình.

Bất chợt, người nam nhân đưa cánh tay lên, muốn tiến tới xoa đầu nó.

Thế nhưng, không hiểu vì sao cánh tay của hắn mới đưa đến giữa chừng thì bỗng dưng khựng lại, sau đó run rẩy, rụt về.

Hắn nhắm mắt lại, vận chuyển pháp quyết.

Sau khi bình tâm tĩnh khí, người nam nhân liền nhẹ nhàng nói với mấy người đang có mặt ở trong phòng:

-Đứa trẻ này đối với ta có tiên duyên! Ta muốn nhận nó làm đệ tử, đem về môn phái tu luyện, các người thấy thế nào?

Ông lão Trưởng thôn nghe thấy những lời ấy, phấn khởi vui mừng vô cùng. Ở trong thôn mình từ đây sẽ có một vị Tiên nhân, điều này còn gì tuyệt vời hơn nữa.

Hai ông bà ngoại của Bình An thì trái ngược, lặng lẽ nhìn nhau.

Bình An được trở thành đệ tử của Tiên nhân quả là một cơ hội hiếm có trời ban, có điều nếu nó đi theo vị Tiên nhân này, năm tháng đằng đẵng, biết đến bao giờ ông bà mới được gặp lại nó, rồi mỗi khi nó khóc nhớ mẹ, ai lại chăm lo dỗ dành cho nó đây.

Bình An ban đầu nghe vị Tiên nhân trước mặt nói muốn nhận mình làm đệ tử thì cảm thấy rất là vui mừng, nhưng sau đó nó nhìn sang hai vợ chồng Nguyễn Tuân thì trong tâm lại thấy do dự, nếu như nó đi theo vị Tiên nhân này, ông bà ngoại già yếu của nó phải làm sao.

Ai sẽ là người đấm lưng thủ thỉ mỗi khi ông ngoại làm việc mỏi mệt?

Ai sẽ là người xỏ chỉ qua kim giúp bà ngoại mắt nay đã kém?

-Con không muốn đi! Con muốn ở với ông bà ngoại!

Bình An dùng giọng trẻ con non nớt nói ra, nó rất nhanh chóng đưa ra quyết định.

Người nam nhân nghe nó nói xong thì chợt nhíu mày, có vẻ hơi thất vọng đối với Bình An.

Nguyễn Tuân nghe đứa cháu của mình nói như vậy thì mỉm cười hòa ái, hiểu con không ai bằng cha mẹ, hiểu cháu không ai bằng ông bà.

-Cháu ngoan! Ông bà không sao! Đây là phúc phận của cháu, ông bà muốn cháu hãy đi theo vị Thượng tiên này tu luyện đạo pháp, khi nào cháu thành tài thì hãy về đây, dùng pháp thuật của cháu chữa chứng đau lưng cho ông bà. Cháu hãy quỳ xuống, lạy ba lạy trước mặt Thượng tiên!

Ông ngoại Bình An giống như là đã hạ quyết tâm nói.

Bình An từ nhỏ đến lớn chưa khi nào dám cãi lời ông ngoại. Nó nghe ông mình nói thế thì vội quỳ xuống, dập đầu trước mặt người nam nhân:

-Xin Thượng tiên hãy nhận cháu làm đệ tử!

Người nam nhân gật đầu hài lòng, sau khi bảo nó đứng dậy liền tặng cho nó một sợi dây chuyền, trên có xỏ một viên An Thần Xá Lợi, đây là một bảo vật hiếm có của Ẩn Thế Tự mà hắn được Chủ trì Vô Hối đại sư tặng cho.

-Con hãy nhớ rõ! Tên ta là Quang Minh!

Người nam nhân nghiêm giọng nói.

Bình An ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Ngoài trời, một cơn gió thổi ngang qua, quét tung đám lá vàng bay lả tả.

Bình Luận (0)
Comment