Ai Đem Ai Là Thật

Chương 102

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

dffb837feda5560d1e731b4aabab64e3.jpg

Đối mặt với một dạng kỳ quan này, Lê Sóc quên cả hô hấp — — trên thực tế chàng cũng không thể thở nổi — — khi phục hồi lại tinh thần, bởi vì ngây ngẩn ở trong nước lâu quá nên bế khí không được, nước biển tràn vào mũi miệng chàng, chàng chật vật giằng co.

Người cá kia quẫy đuôi xuống, liền ưu nhã bơi tới bên cạnh chàng, ánh sáng kim sắc uyển chuyển mềm mại phiêu động theo làn nước, giống như kim sa lưu chuyển, hắn mở rộng hai cánh tay thon dài mạnh mẽ, một tay ôm lấy Lê Sóc vào lồng ngực dày rộng, cơ bắp san sát nối tiếp nhau, kiên cố hữu lực, dường như trong nháy mắt đã khiến Lê Sóc cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của hắn.

Sau đó, chỉ trong chớp mắt, Lê Sóc đã trồi lên trên mặt biển, chàng mở miệng lớn vội vã hít lấy không khí ẩm ướt, cho đến khi đầu óc đang choáng váng từ từ bình tĩnh lại, chàng mới run rẩy, khẩn trương, thậm chí có một chút sợ hãi mà nhìn về phía gương mặt tuyệt sắc khiến người hoa mắt đang ở bên cạnh mình.

"Ngươi......" Lê Sóc lắp bắp, "Ta......"

Người cá kia không chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Sóc, ánh mắt tràn ngập ngây thơ hiếu kì, bỗng nhiên chớp mắt một cái, nhưng cũng không chịu dời ánh mắt đi.

"Ngài...... nghe hiểu được lời ta nói sao?" Từ thân hình mà phán đoán thì người cá này là giống đực, trước giờ chàng cũng chưa hề bị giống đực nào ôm sát vào người thế này, trên thực tế rất khó chịu, nên chàng âm thầm muốn tránh ra.

Người cá lại ôm chàng thật chặt, thậm chí hắn còn duỗi một tay ra, sờ mái tóc đen nhánh ướt sũng của chàng, sau đó từ mái tóc thuận theo một đường mà dùng đầu ngón tay mô tả ngũ quan chàng, giống như là gặp được đồ chơi gì mới lạ, yêu thích không buông tay.

Lê Sóc vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sợ hãi, nhất thời không biết làm sao, thậm chí chàng hoài nghi kỳ thật mình đã chết sau khi gặp nạn trên biển rồi, tất cả những chuyện phát sinh hiện tại chỉ là trong một thế giới huyền ảo kỳ lạ sau khi chết mà thôi.

Người cá lại đưa mặt tới, dùng cái mũi như có như không mà dán lên làn da Lê Sóc, nhẹ nhàng ngửi ngửi gì đó, tóc dài ướt át của hắn quấn quanh trên vai Lê Sóc, tựa như một tấm lưới có ma lực khiến Lê Sóc không thể động đậy.

Người cá kia dường như cao hứng lên, ôm eo Lê Sóc xoay xoay vài vòng trong nước, đuôi cá chói mắt chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ trong nước, Lê Sóc bị hắn xoay chuyển đến choáng đầu, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Ta... ta muốn lên bờ, hãy cho ta lên bờ."

Người cá ngừng lại, ôm chặt vòng eo thon gầy của Lê Sóc, nâng lên một chút, sau đó bơi về, đặt chàng ngồi trên bờ.

Lê Sóc vui mừng: "Ngài nghe hiểu được ta."

Người cá chống hai khuỷu tay trên đùi Lê Sóc, nghiêng nghiêng đầu, ngước nhìn Lê Sóc, lộ ra một nụ cười thuần khiết động lòng người.

Lê Sóc kinh ngạc nhìn nhìn hắn, trong tim chàng truyền đến từng trận rung động, nhất thời lúng ta lúng túng, chàng dùng tay vén mái tóc ẩm ướt trên trán lên, ngập ngừng nói: "Ta...... ta tên là Lê Sóc, Lê trong lê minh, Sóc trong sóc nguyệt."

Người cá hé miệng, có chút khó nhọc mà đọc: "Lê...... Sóc......"

Lê Sóc ngạc nhiên trừng to mắt: "Ngươi, ngươi có thể nói chuyện."

Người cá chớp chớp đôi mắt trong suốt, líu ríu lặp đi lặp lại: " Lê...... Sóc...... Lê...... Sóc......"

"Đúng, Lê Sóc, còn ngươi? Ngươi tên là gì?"

Người cá đột nhiên quay người nhảy vào trong biển, đuôi dài tung xuống, bóng dáng liền biến mất.

"Ay......" Lê Sóc không kịp giữ lại, ngơ ngác nhìn mặt nước đã khôi phục tĩnh lặng, trong lòng khó nén mất mát, chàng lại bắt đầu hoài nghi vừa rồi những gì mình thấy có phải chỉ là ảo giác không.

Nhưng rất nhanh bên trong mặt nước lại truyền đến từng vòng từng vòng ánh sáng xoáy tròn, sau đó một thân ảnh đẹp đẽ rực rỡ hiện lên, người cá lại lần nữa trồi lên từ trong nước, lần này, trong miệng hắn ngậm một con cá bạc đang giãy giụa quẫy đuôi, trong mắt hắn là tràn đầy mong chờ mà nhìn Lê Sóc.

"......"

Người cá bơi đến, đẩy con cá bạc đến trước mặt Lê Sóc.

Lê Sóc đành phải đón lấy.

"Lê Sóc." Người cá dùng cặp mắt lóng lánh ánh sáng nhìn chàng.

"A, cám ơn......" Con cá kia quá trơn, rất nhanh đã trượt khỏi tay Lê Sóc mà bay ra ngoài, bịch một tiếng nhảy về trong biển.

Người cá quay người liền muốn xuống biển bắt lại, Lê Sóc nhanh tay kéo hắn lại: "Không cần, bây giờ ta không đói bụng."

Người cá chớp chớp mắt: "Lê Sóc."

Lê Sóc có chút thất vọng: "Ngươi chỉ gọi tên của ta thôi à, tên của ngươi thì sao? Ta nên gọi ngươi là gì?"

Trong miệng người cá phát ra một chuỗi âm tiết uyển chuyển dễ nghe, nhưng Lê Sóc lại nghe không hiểu, chỉ có thể miễn cưỡng trích ra một vài âm tiết tương tự như tiếng nói của mình, "Tên của ngươi quá dài, ta gọi ngươi, gọi ngươi Cẩm.... Tân.....được không? Cẩm Tân."

Người cá thì thầm: "Cẩm Tân, Lê Sóc."

Lê Sóc cười nói: "Chào ngươi, Cẩm Tân."

Dáng vẻ Cẩm Tân dường như rất vui vẻ, hắn ôm eo Lê Sóc, cái đuôi cá to lớn lắc lư đung đưa trong nước.

"Ngươi...... các ngươi đều sống ở nơi đó? Dưới đáy biển sao?"

Cẩm Tân lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

"Lan Bá Đặc là một vương quốc trên biển, trẻ con ở nước chúng tôi từ nhỏ đã nghe những truyền thuyết về người cá mà lớn lên." Lê Sóc mỉm cười ôn nhu, "Đến giờ ta vẫn không ngờ lại có một ngày có thể thực sự nhìn thấy người cá...."

Cẩm Tân vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm chàng như cũ.

"Là ngươi đã cứu ta phải không?" Lê Sóc đột nhiên nhớ tới cái gì, "Thuyền của ta thế nào rồi, hải quân của ta còn sống không?"

Cẩm Tân lắc đầu.

Mặc dù đã sớm ngờ tới, nhưng Lê Sóc vẫn khó nén thất vọng cùng khổ sở, chàng nói khẽ: "Cám ơn ngươi đã cứu ta."

Cẩm Tân vươn tay, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn trắng nõn của Lê Sóc, lặng lẽ an ủi.

Lê Sóc nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: "Cám ơn."

Cẩm Tân lần nữa nhìn về phía chàng mỉm cười thuần khiết: "Lê Sóc."

Lê Sóc lại hỏi: "Nơi này là nơi nào? Là hải vực gì? Cách Lan Bá Đặc có xa không?"

Cẩm Tân chỉ nhìn chàng, không nói gì.

Lê Sóc thở dài: "Ta có chút khát, ngươi còn nước ngọt không?"

Cẩm Tân dừng một chút, đột nhiên hai tay chống lên bờ, rướn nửa thân người đang chìm trong nước lên, không hề báo trước mà nhẹ nhàng hôn lên môi Lê Sóc.

Khi đôi môi mềm mại ướt át kia dán lên môi Lê Sóc, chàng trừng lớn hai mắt, liền muốn đẩy Cẩm Tân ra, nhưng lại bị hắn ấn ngã xuống đất.

Sức lực của Cẩm Tân vô cùng lớn, sự chênh lệch về sức lực giữa hai người tuyệt không phải chỉ là giữa con người với con người, mà là giữa giống loài với giống loài, hắn hôn rất sâu, rất chuyên chú, Lê Sóc cảm giác được một dòng nước ngọt nhẹ nhàng chảy vào cổ họng của mình.

Lê Sóc tê hết cả da đầu, ra sức giằng co, Cẩm Tân rốt cục cảm thấy chàng kháng cự, dòng nước ngọt vẫn thuận theo nụ hôn mà được đẩy vào trong.

Cẩm Tân sau khi đẩy nước ngọt vào xong, trong nháy mắt đã buông chàng ra, bơi sang bờ bên kia, hắn rụt lại bả vai, ủy khuất và khó hiểu mà nhìn Lê Sóc.

"Ngươi đây là làm cái gì!" Lê Sóc lớn tiếng nói, "Nhân loại...... không làm như vậy!"

Cẩm Tân nhìn Lê Sóc không chớp mắt, đôi mắt xanh thẳm ẩm ướt mờ mịt, tựa hồ như nước mắt sắp rơi lã chã, nhìn qua thật thấy đáng thương.

Lê Sóc kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ thầm, hắn dù sao...... cũng không phải nhân loại nha. Chàng hồi tưởng lại dư vị của dòng nước ngọt vừa vào miệng kia, ngập ngừng nói: "Ngươi là đang đút ta uống nước sao?"

Cẩm Tân vén mái tóc dài ở bên tai lên, nối tiếp đằng sau chiếc tai nhọn ấy là mang cá đang nhè nhẹ vỗ.

Lê Sóc suy đoán có lẽ thân thể của người cá có thể dùng mang để lọc nước biển, chàng lập tức áy náy: "Xin lỗi."

Cẩm Tân nhếch môi nhìn chàng.

Lê Sóc đứng lên, từ bên bờ đi đến trước mặt Cẩm Tân, lần nữa ngồi xuống, thành khẩn mà áy náy nói: "Xin lỗi."

Cẩm Tân một lần nữa chống thân thể lên, xích lại gần mặt Lê Sóc, lẳng lặng mà nhìn đôi môi đỏ thắm mềm mại của chàng.

Lê Sóc lúng túng ngồi yên tại chỗ, tránh cũng không được, không tránh cũng không được, chàng đột nhiên nhớ tới cái vỏ sò kia, liền chỉ vào vỏ sò nói: " Có lẽ, ngươi có thể...... ưm......"

Cẩm Tân lại lần nữa ngăn chặn môi chàng, ôn nhu lại không thiếu nhiệt tình mà hôn, hắn mút lấy cánh môi Lê Sóc, hắn dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Lê Sóc, ngay lúc chàng cảm thấy khó mà chịu đựng kiểu hôn này, thì một dòng nước ngọt ngào lại rót vào miệng chàng.

Lê Sóc biết rõ làm thế này vô cùng kỳ cục, nhưng lại không cách nào cự tuyệt, đối với nhân loại như chàng mà nói thì đây là một nụ hôn, nhưng đối với người cá mà nói, đây chẳng qua chỉ là một lần mớm nước, chàng cự tuyệt dữ dội quá thì hình như không thấu tình đạt lý, chàng vẫn chưa quên ánh mắt ủy khuất khi nãy của Cẩm Tân. Nhưng... nhưng đây là một nụ hôn nha.

Một nụ hôn ôn nhu như vậy......

Lê Sóc nhớ tới ký ức mơ hồ khi chàng vừa rơi xuống biển kia, hóa ra, cũng là thật...

Chàng vừa hưởng thụ cảm giác dễ chịu khi dòng nước ngọt chậm rãi chảy qua yết hầu, vừa không cách nào đè xuống cảm xúc hồi hộp tim đập rộn lên vì nụ hôn này, chàng không biết mình bị làm sao, người đang hôn chàng lúc này chẳng phải công chúa hay thiên kim nào, cũng chẳng phải một vị cô nương, hắn là giống đực, mà thậm chí, hắn còn chẳng phải là con người!

Hai người triền miên hôn một hồi lâu, cho đến khi đại não Lê Sóc choáng váng, thở hổn hển không thôi, cũng đã uống đủ nước, mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Bốn mắt giao nhau, đôi mắt Lê Sóc sáng lấp lánh, khó nén chột dạ, trong mắt Cẩm Tân lại mang ý cười, cái đuôi cá xinh đẹp kia đang vui sướng mà đung đưa trong nước.

"Cám ơn......" Lê Sóc có chút ngượng ngùng.

Cẩm Tân vùi mặt vào trong ngực Lê Sóc, thân mật cọ cọ vào ngực chàng.

Lê Sóc nhịn không được mở miệng hỏi: "Người cá nào cũng giống như ngươi sao? Ngươi có người nhà không?"

Cẩm Tân gật gật đầu.

"Nhà ngươi ở đâu? Ở đáy biển sao?"

Cẩm Tân lại gật gật đầu.

"Vậy ngươi...... ngươi nhìn thấy đất liền bao giờ chưa?"

Cẩm Tân ngẩng mặt, mờ mịt mà nhìn Lê Sóc.

"Ta không thể cứ ở mãi chỗ này, nếu ta đã sống, ta phải nghĩ cách quay về nhà, ngươi có biết đất liền ở hướng nào không?" Lê Sóc dùng tay múa múa, nhưng lại không biết làm sao diễn tả cho hắn hình dung ra.

Cẩm Tân lắc đầu.

Lê Sóc thở dài, nhìn ra biển cả vô tận mịt mù bên ngoài hang động, tràn ngập tuyệt vọng và bất lực.

Mặt trời rất nhanh đã lặn về Tây, trong hang động càng ngày càng lạnh, nhưng không có thứ gì có thể nhóm lửa, quần áo trên người Lê Sóc tàn tạ không thôi, mà còn ẩm ướt nữa, gió biển thổi qua khiến chàng run lẩy bẩy.

Cẩm Tân ngồi trên bờ, chỉ có chóp đuôi là ngâm trong nước, hắn ôm Lê Sóc vào trong ngực, muốn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho chàng, nhưng nhiệt độ của cơ thể hắn so với nhân loại lại thấp hơn, cho nên không có hiệu quả, may mắn bây giờ vẫn còn là mùa hè, miễn cưỡng vẫn có thể chịu được.

Lê Sóc co ro trong ngực Cẩm Tân, tựa hồ đang lầm bầm lầu bầu: "Ta ra biển là vì đánh bọn hải tặc, bọn chúng là một lũ khốn chuyên làm việc ác, mặc dù ta có thể sẽ chết, nhưng dù sao ta cũng đã đánh bại bọn chúng, ta đã không phụ kỳ vọng của Vương quốc Lan Bá Đặc đối với ta."

Đầu ngón tay Cẩm Tân xuyên qua mái tóc dày đen nhánh của chàng, ôn nhu vuốt ve.

"Còn ngươi? Ngươi đến nơi này là vì sao? Không phải là đi dạo xung quanh chứ, nhưng ngươi lại đã cứu ta."

"Lê Sóc." Cẩm Tân dịu dàng nói.

"Ta đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết về người cá, nhưng truyền thuyết không giống ngươi một phần vạn nào." Lê Sóc mỉm cười, "Cái đuôi của ngươi thật đẹp, giống như là hội tụ tất cả màu sắc trên đời này, rực rỡ chói mắt hơn so với bất cứ loại bảo thạch nào."

Cẩm Tân kéo tay chàng, đặt lên lớp vảy cá trên người mình.

Vảy cá đó ẩm ướt mát lạnh nhẵn mịn, cảm xúc khi chạm vào cực kỳ thần kỳ.

"Tóc của ngươi cũng rất đẹp, là mái tóc vàng thuần túy nhất ta được gặp qua."

Cẩm Tân cọ cọ lên mặt Lê Sóc.

"Còn có đôi mắt của ngươi, ta đã từng nghĩ màu xanh hoàn mỹ nhất trên thế giới này là màu nước biển ở vùng Lan Bá Đặc, nhưng giờ đây, rõ ràng màu xanh hoàn mỹ nhất là ở bên trong đôi mắt ngươi."

Lê Sóc lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai con ngươi của Cẩm Tân, bên dưới ánh trăng dịu dàng, cặp mắt ấy đẹp đến mức khiến người sợ hãi.

Lồng ngực Cẩm Tân kịch liệt phập phồng mấy lần, sau đó cúi đầu xuống... hôn lên môi Lê Sóc.

Trong mắt Lê Sóc lóe lên một vẻ kinh ngạc, chàng do dự... do dự, liền bỏ lỡ khoảnh khắc đưa ra phán đoán, do dự tiếp nhận một nụ hôn này.

Một nụ hôn thật quá ôn nhu.

Khi hai người tách ra, Lê Sóc nhỏ giọng nói: "Ngươi không có đút nước cho ta."

Cẩm Tân lẳng lặng mà nhìn chàng.

"Làm thế này đối với ngươi mà nói, trừ ý nghĩa là cho ăn ra, còn có ý gì nữa không?"

Cẩm Tân vẫn không nói gì.

Lê Sóc nhẹ nhàng thở dài, sau đó mỉm cười: "Bỏ đi, ngươi nghe không hiểu...... ta mệt rồi, ngủ đi." Chàng nhắm mắt lại, ép buộc mình vứt sạch tất cả những tạp niệm không nên có.

Không nên có những tạp niệm như vậy.

419eae446a5e49af91d319e290cdf277.jpg
Bình Luận (0)
Comment