*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lê Sóc mơ một giấc mơ, mơ thấy mình ngồi trên một chiếc thuyền lá nhỏ chơ vơ giữa biển cả mênh mông vô tận, thuyền nhỏ theo con sóng chập trùng lên xuống, mây mỏng vờn quanh, lại thấy một ánh hào quang bảy màu rực rỡ từ nơi chân trời chiếu xuống mặt biển, tựa như đặt cầu vồng lồng vào ánh nắng, phảng phất như tiên cảnh.
Bên tai truyền đến một giọng ca du dương trầm bổng, hay như tiếng trời, vừa kỳ ảo vừa thần bí, khi thì như xa tận chân trời, khi thì như gần cạnh bên tai mà thì thầm, quả thực khiến người hồn xiêu phách lạc.
Lê Sóc chậm rãi mở mắt, giống như trong giấc mơ vừa rồi, chàng cũng nhìn thấy biển cả mênh mông vô tận, sóng biển cũng chập trùng lên xuống, và cũng như trong giấc mơ, tiếng ca khiến người say mê kia đang theo con sóng mà dập dềnh truyền đến tai anh. Chàng ngỡ ngàng, chẳng biết có phải mình vẫn còn trong mộng không.
Cho đến khi một con sóng đánh tới bên thân, chàng mới đột nhiên bừng tỉnh, hốt hoảng ngồi dậy, nhất thời mắt trợn tròn.
Thứ chàng đang nằm lên mà chìm nổi dập dềnh theo sóng biển không phải là con thuyền nhỏ gì đó, mà là một con cá thật lớn! Chàng căng thẳng nhìn ra bốn phía, tìm được nơi phát ra giọng ca tuyệt vời đó, chàng nhìn thấy một người cá đang xõa mái tóc dài vàng óng dưới ánh nắng mặt trời, một cái đuôi cá sắc màu rực rỡ, đang ngồi đưa lưng về phía chàng cách đó không xa, đang khẽ ngân nga, ánh nắng phủ lên người hắn như một tầng kim sa mỏng, khiến cho mỗi một chiếc vảy cá trên người đều óng ánh phản quang lộng lẫy.
"Cẩm... Cẩm Tân?" Lê Sóc ngờ ngợ gọi tên, cho đến bây giờ chàng vẫn còn hoài nghi không biết có phải mình đang mơ một giấc mơ thật dài hay không?
Người cá quay đầu lại, cười ngọt ngào nhìn về phía chàng, hào quang tỏa ra bốn phía trên gương mặt tươi cười ấy, chàng chợt cảm thấy xung quanh mình chẳng phải biển lớn, mà có lẽ là rượu Champagne, nếu không sao chàng lại cảm thấy mình say đến vậy.
Cẩm Tân vươn tay về phía chàng.
Lê Sóc có chút chần chừ, nhìn xuống thân cá lớn dưới chân, từ từ cẩn thận mà đứng lên, chàng là một tướng chỉ huy hải quân, trải qua bao phen sóng to gió lớn cũng chưa từng mài mòn ý chí dũng cảm nơi chàng, nhưng dù sao hiện tại cũng không phải đang đứng trên thuyền.... chàng cắn răng, bằng kinh nghiệm nhiều năm được huấn luyện trên biển, lấy lực thăng bằng cực tốt mà đứng lên, chậm rãi đi về phía Cẩm Tân.
Đột nhiên, thân cá lớn dưới chân nãy giờ vẫn bơi nhẹ nhàng đột nhiên tựa như đùa ác mà lắc lư thân thể một cái, nó đong đưa nhè nhẹ khiến Lê Sóc toàn thân lúng túng, kêu lên một tiếng rồi từ trên thân cá trượt xuống phía dưới, thân cá trơn bóng không có bất kỳ chỗ nào có thể bám, Lê Sóc đã sắp lăn xuống biển rồi.
Một cánh tay hữu lực bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Lê Sóc, nhẹ nhàng kéo nửa thân người đã chìm xuống biển của chàng lên, kéo trở về trên thân cá.
Lê Sóc vuốt nước biển trên mặt, có chút chật vật.
Cẩm Tân dùng tay lau đi vài vệt nước trên mái tóc ướt sũng của chàng, đột nhiên giơ cao đuôi cá, "ba" một tiếng hung hăng đập mạnh xuống thân cá lớn kia.
Cá lớn lập tức ngoan ngoãn, bơi chậm rãi vững vàng, thậm chí so với trước đó còn vững vàng ôn hòa hơn.
Lê Sóc cười khổ nói: " Nó là... bạn ngươi sao?"
Cẩm Tân không trả lời, mà dùng tay chỉ chỉ bụng chàng, tựa hồ đang hỏi chàng có đói bụng không.
Lê Sóc lắc đầu: " Ta không đói bụng, ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
Cẩm Tân vươn ra hai tay, khoa tay múa múa một chút, tựa như hôm qua Lê Sóc khoa tay giải thích cho hắn đất liền như thế nào, Lê Sóc kinh hỉ nói: "Ngươi muốn đưa ta về đất liền?"
Cẩm Tân lại gật gật đầu: "Lê Sóc." Hắn khép lại hai tay, ôm lấy eo Lê Sóc, thân mật dùng gương mặt cọ cọ vào ngực Lê Sóc.
Lê Sóc cực kỳ vui vẻ, chàng sắp được trở về đất liền, mặc dù không biết đất liền kia là nơi nào, nhưng chỉ cần có người thì liền có thể mượn một con ngựa để trở về vương quốc của mình! Lê Sóc ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Cẩm Tân, thậm chí nhịn không được hôn lên đỉnh đầu của hắn, "Cám ơn ngươi."
Cẩm Tân như nhớ ra gì đó, buông Lê Sóc ra, xoay người liền nhảy vào trong biển lớn, giống như một dãy cầu vồng lóe lên một cái rồi biến mất.
Lê Sóc hoàn toàn không muốn rời xa Cẩm Tân, đại dương quá lớn, quá cô độc, hiện tại chàng chỉ có mỗi Cẩm Tân có thể làm bạn, chàng chỉ có thể trông mong mà nhìn chằm chằm vào mặt biển, chờ Cẩm Tân trở về.
Rất nhanh, Cẩm Tân từ trong nước biển ló đầu lên, trên miệng đang ngậm một con cá, chớp mắt nhìn Lê Sóc, như là dùng ánh mắt hỏi chàng.
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Có thể, con cá này có thể, ngươi lên đây đi." Anh đưa tay ra, muốn kéo Cẩm Tân lên.
Kỳ thật cũng không phải là chàng không đói bụng, chỉ là không muốn ăn thịt cá sống mà thôi, đáng tiếc trừ cái này ra cũng không có cái khác để ăn.
Nhưng Cẩm Tân không cần bất cứ thứ gì trợ lực, từ trên mặt biển búng người lên, nhẹ nhàng linh hoạt mà đáp xuống thân cá lớn, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch một đường lên bụng con cá vừa bắt được, nguyên một tảng thịt cá liền được cắt gọn gàng, động tác nhanh chóng, khiến người cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Lê Sóc kinh ngạc nhìn tay Cẩm Tân, đầu ngón tay của hắn rõ ràng tròn nhuận trắng nõn như con người, làm thế nào có thể mổ bụng cá trong nháy mắt như vậy?
Cẩm Tân đưa thịt cá đến bên miệng Lê Sóc, Lê Sóc không còn cách nào đành phải ăn.
Cứ như vậy cho Lê Sóc ăn xong một con cá, Cẩm Tân lại nhảy vào trong biển, chỉ chốc lát sau, trên miệng ngậm một chùm tảo biển xanh biếc.
Lê Sóc cười nói: "A, chẳng lẽ ngươi cũng biết nhân loại cần bổ sung vitamin sao?" Chàng tò mò cắn một cái, loại tảo biển này anh chưa từng thấy qua bao giờ, thế mà lại tươi ngon giòn giòn, còn mang chút vị thơm ngọt, ăn ngon lạ kỳ.
Cẩm Tân nhìn chàng ăn từng miếng từng miếng tảo biển, trên mặt tràn lên ý cười.
Chờ Lê Sóc ăn xong, Cẩm Tân còn muốn nhảy vào trong biển, Lê Sóc lôi kéo hắn nói: "Ta thực sự đã ăn no." Chàng làm bộ vuốt vuốt bụng.
Cẩm Tân cười nhẹ mà nhìn chàng.
Hầu kết Lê Sóc nhẹ chuyển động, trong lòng dâng lên một tia khát vọng khó hiểu, nhưng chàng lại không dám nói ra miệng, chàng há to miệng: "... Ngươi... giọng ca của ngươi thật hay."
Cẩm Tân thuận miệng phát ra một chuỗi âm thanh nhẹ nhàng, khiến người nhịn không được cong lên khóe môi.
Lê Sóc cười nói: "Mặc dù ta nghe không hiểu ngươi đang hát cái gì, nhưng ta có thể cảm giác được ngươi vui sướng."
Cẩm Tân nhàn nhã khua khoắn đuôi cá, trong miệng khẽ ngân nga vài âm điệu.
"Hóa ra truyền thuyết đều là thật, như vậy tiên tổ chúng ta nhất định cũng đã từng quen biết các ngươi rồi." Lê Sóc vuốt ve mái tóc vàng mềm mại của Cẩm Tân, "Truyền thuyết còn nói, nước mắt của người cá sẽ biến thành trân châu."
Cẩm Tân nghệch đầu ra nghĩ nghĩ, sau đó bắt đầu chăm chú nhíu mày lại, biểu tình trên mặt nghiêm túc mà nhăn nhó, cuối cùng thậm chí nghẹn đến mặt đỏ bừng, tựa hồ quả thực là muốn rặn ra nước mắt.
Lê Sóc bị hắn chọc cười, vội vàng vuốt ve hai má của hắn, giọng nói khó nén ôn nhu cùng trìu mến: "Đừng như vậy, ta không muốn nhìn thấy ngươi khóc chút nào, coi như nước mắt của ngươi thật sự sẽ biến thành trân châu, nhưng nụ cười của ngươi càng rạng rỡ hơn bảo thạch ngàn vạn lần."
Cẩm Tân kinh ngạc nhìn Lê Sóc, đôi mắt sáng có chút chớp động, con ngươi kia xanh thẳm như biển, tựa hồ như có một loại tình cảm khó nói đang nhảy nhót bên trong mắt.
"Thật ra......" Lê Sóc lấy dũng khí, "Thật ra ta...... khát." Nói xong câu đó, tim chàng đập rộn lên, hai gò má cũng bắt đầu nóng lên, chàng thuyết phục bản thân rằng mình chỉ là khát thôi, quả thực là rất khát, chỉ là cần uống nước, tuyệt đối không phải vì cái gì khác......
Cẩm Tân nồng nàn nhìn Lê Sóc, lông mi thon dài rậm rạp run lên nhè nhẹ, gãi vào lòng Lê Sóc, chàng ngập ngừng nghiêng đầu qua, nhìn đôi môi đỏ thắm kia, bờ môi mềm mại kia, nỗi lòng dập dờn gợn sóng từng vòng từng vòng.
Mình đang làm cái gì? Mình có nên làm như vậy không? Thế nhưng......
Lê Sóc nhắm mắt lại, hôn lên môi Cẩm Tân, bốn mảnh cánh môi giao nhau, quấn lấy nhau, ban đầu Lê Sóc vô cùng cẩn thận mà chậm rãi, Cẩm Tân cũng coi như ôn hòa, nhưng hai người càng hôn càng khó kìm lòng nổi, Cẩm Tân ấn ngã Lê Sóc trên lưng cá to, đầu lưỡi nóng bỏng vói vào bên trong trêu đùa đầu lưỡi Lê Sóc, ở trong miệng qua lại càn quét, bá đạo hút lấy nhiệt độ và hơi thở của Lê Sóc. Lê Sóc đắm chìm trong nụ hôn nóng cháy không lối thoát, đến khi chàng lấy lại tinh thần, phát hiện Cẩm Tân đang vuốt ve eo mình.
Trong lòng chàng tràn ngập bối rối, nghĩ muốn đẩy Cẩm Tân ra, nhưng dòng nước ngọt ngào thanh nhuận lại đúng lúc chảy vào trong miệng mình, chàng thực sự là khát, nhất thời quên phản kháng, tham lam mút lấy, chàng lại cảm giác được bàn tay Cẩm Tân đang dao động trên người mình, làn da hai người dán chặt lấy nhau mà ve vuốt.
Lê Sóc dần dần cảm thấy cả người choáng váng không thôi, không biết là bởi vì thiếu dưỡng khí, hay bởi vì động tình, chàng bắt đầu thở gấp, cảm thấy toàn thân càng thêm bất lực, khó mà chống cự hòa tan dưới thân Cẩm Tân.
Đột nhiên, Lê Sóc bị sặc nước một cái, anh đẩy Cẩm Tân ra, dùng sức ho khan, Cẩm Tân nhíu mày lại, khó nén thất vọng, nhưng thấy chàng ho đến hai tai đỏ hồng, nên vẫn vỗ nhè nhẹ lên lưng chàng.
Lê Sóc thật vất vả mới ngừng ho, dùng sức hô hấp mấy ngụm khí lớn, sau đó xoay người lại, khi đối mặt với Cẩm Tân, ánh mắt anh né tránh, vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng.
Cẩm Tân mỉm cười nhìn anh: "Lê Sóc."
Lê Sóc sờ tóc hắn, nhỏ giọng nói: " Ngươi, ngươi thích như vậy sao?" Anh đặt hai ngón tay lên môi.
Cẩm Tân chớp mắt.
"Như thế gọi là...... hôn." Lê Sóc chuyển ngón tay mình đặt ngược lên môi Cẩm Tân.
Cẩm Tân bắt lấy cổ tay chàng, duỗi đầu lưỡi đỏ thắm ra mà liếm liếm vào lòng bàn tay Lê Sóc. Lê Sóc vô thức định rút tay về, nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.
Tim Lê Sóc đập loạn, chàng càng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của Cẩm Tân, sợ mình sẽ hãm sâu vào. Cẩm Tân há to miệng, không lưu loát mà phát ra một âm tiết: "Hôn."
"Đúng, hôn." Lê Sóc kinh hỉ nói, "Hôn."
"Lê Sóc, hôn." Cẩm Tân cắn cắn đầu ngón tay Lê Sóc, vui sướng nói, "Lê Sóc, hôn."
Nét mặt Lê Sóc hiện lên nụ cười ôn nhu.
Cá lớn đã bơi hơn nửa ngày, Lê Sóc rốt cục nhìn thấy đất liền, nhưng chàng lại nửa vui nửa buồn. Vui chính là nơi ấy đúng thật là đất liền, buồn chính là chẳng qua đó chỉ là một cái đảo hoang giữa biển, nhưng mà so với cái hoang đảo trước kia thì nơi này nhiều cây cối và nham động hơn.
Cá lớn đưa bọn họ đến gần bờ biển, thì không cách nào tiếp tục bơi vào thêm, hai người cùng nhau thả người nhảy vào trong biển.
Cẩm Tân kéo tay Lê Sóc, tốc độ rất nhanh mà bơi hướng về phía bờ, Lê Sóc xưa nay chưa bao giờ được bơi trong nước với tốc độ nhanh đến vậy, cho dù là chiến thuyền của vương quốc Lan Bá Đặc luôn kiêu ngạo với tốc độ của mình, cũng chưa hẳn đuổi kịp Cẩm Tân.
Hai người rất nhanh đã đến bên bờ, Lê Sóc đứng ở chỗ nước cạn, giang hai cánh tay mà reo hò một tiếng, có thể khiến cho nhân loại có cảm giác an toàn, trước sau vẫn là đất liền, chí ít chàng có thể nhóm lửa!
Nửa người Cẩm Tân ngâm bên trong nước, ngửa đầu nhìn Lê Sóc.
"Nhìn xem, đây chính là đất liền, trên đất liền có cỏ cây, có hoa lá, có sông núi, còn có động vật cùng con người, Cẩm Tân, ngươi đã tới đất liền chưa?" Lê Sóc cúi đầu xuống, đối diện với thần sắc cô đơn của Cẩm Tân, chàng đột nhiên ý thức được, Cẩm Tân là người cá......
Anh ngồi xổm xuống, nhìn đuôi cá lộng lẫy của Cẩm Tân: "Ngươi không cách nào lên bờ, đúng không."
"Lê Sóc." Cẩm Tân vuốt ve mặt Lê Sóc, có chút thương cảm.
"Chúng ta đi tìm một chỗ có thể che gió che mưa đi, giống như... giống như cái hang động trước kia, ngươi ở trong nước, ta ở trên bờ, được không."
Cẩm Tân gật gật đầu.
Lê Sóc đứng dậy định đi, Cẩm Tân lại giữ chặt tay chàng, dùng đôi mắt sáng rực rỡ mà linh động nhìn anh: "Lê Sóc, hôn."
Lê Sóc chợt cảm thấy lòng mình giống như được ngâm trong một bình mật, chàng nâng hai gò má Cẩm Tân lên, trên môi hắn hôn một cái, rồi mang theo nụ cười ngọt ngào mà rời đi.
Họ một người ở trong biển bơi vòng, một người men theo bờ núi đá tìm kiếm, rốt cục trước lúc trời tối tìm được một hang động thích hợp, giống cái hang động trước đó họ từng ở. Nhưng là, nơi này không thể để cho Cẩm Tân có thể bơi thẳng một đường từ biển bơi vào, chỗ hang động kết nối với biển lại phủ kín đá ngầm, san hô và nham thạch, Lê Sóc bế Cẩm Tân vào trong hang động, tránh để hắn bị nham thạch quẹt làm bị thương.
Con đường mấy mét ngắn ngủi, Lê Sóc đi đến thở hồng hộc, Cẩm Tân hết sức nặng, thân trên của hắn cùng nam tử nhân loại cũng không khác nhau, à không, thân trên của hắn cường tráng hoàn mỹ như bức tượng thần thoại Hi Lạp điêu khắc, thân dưới là chiếc đuôi cá dài gần hai thước.
Cẩm Tân còn đang ôm anh, không biết vô tình hay cố ý lấy môi cọ vào vành tai, cổ, hai gò má anh, làm hai chân anh càng thêm nhũn ra.
Sau khi đặt Cẩm Tân xuống, vừa vặn thân trên Cẩm Tân ở trên bờ, mà cái đuôi xuyên vào trong nước, Lê Sóc vui vẻ nói: "Ta đi nhóm lửa. "
Lê Sóc ôm một bó cỏ khô trở lại trong động, dùng nham thạch ma sát sinh ra lửa, vừa lúc mặt trời lặn, nhiệt độ chợt hạ xuống, rốt cục tối nay chàng không cần chịu lạnh.
Nhìn thấy lửa, Cẩm Tân có chút sợ hãi muốn tránh vào trong nước, dường như cực kỳ ghét ánh lửa, Lê Sóc trấn an nói: "Không sao đâu, chỉ cần không tới gần nó, sẽ không làm ngươi bị thương, ngươi nhìn xem." Lê Sóc đưa bàn tay tới gần ánh lửa mà lung lay, "Thật ấm áp. "
Cẩm Tân vẫn không muốn tới gần đống lửa, Lê Sóc cũng không miễn cưỡng hắn, chàng nhìn quần áo vẫn luôn ẩm ướt của mình: "Ta phải hong khô quần áo, nếu không sẽ sinh bệnh." Anh cởi quân phục hải quân đã lấm lem vất bẩn đến không còn nhìn ra màu sắc, khi anh cởi đến quần, không hiểu sao anh lại có chút do dự, quay đầu nhìn Cẩm Tân một chút.
Cẩm Tân chính là đang nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Lê Sóc chợt cảm thấy hai gò má khô nóng, anh đến cùng là đang suy nghĩ cái gì? Họ thậm chí không phải cùng một giống loài, vả lại, Cẩm Tân cũng là giống đực nha......
Anh rốt cuộc kiên quyết cởi quần ra, dư quang trong mắt cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng của Cẩm Tân, thật là làm anh tê cả da đầu, anh nhịn không được nhìn Cẩm Tân một chút, cực kỳ dư thừa giải thích một câu: " Ta... ta muốn hong khô quần áo. "
"Lê Sóc." Cẩm Tân không có chút nào che giấu mà nhìn từ trên xuống dưới thân thể thon dài tráng kiện của chàng, thậm chí nhẹ nhàng liếm môi một cái.
Mặt Lê Sóc đỏ lên, chàng lập tức quay lưng đi, dùng nhánh cây treo quần áo lên, đặt bên cạnh đống lửa, đồng thời tự nhủ với lòng mình loại bỏ ngay cái suy nghĩ khiến người khó chịu trong đầu kia ra.