Đến Ân Nam, Lê Sóc đi thẳng đến văn phòng Triệu Cẩm Tân. Anh cố ý mặc nguyên bộ vest đen, màu đen tiêu điều xơ xác có thể che lấp nội tâm đang dậy sóng mãnh liệt.
Thư ký Triệu Cẩm Tân nhìn thấy anh đến, từ chỗ ngồi đứng lên: "Lê tổng, ngài tìm Triệu tổng sao."
"Đúng."
"Anh ấy đang họp với đại diện bên Tập đoàn Hoành Vận."
"Tập đoàn Hoành Vận? Chu tổng à?"
Thư ký đưa Lê Sóc vào văn phòng: "Đúng vậy, mời anh vào văn phòng ngồi chờ trong chốc lát, anh muốn uống chút gì không?"
"Cà phê đi, cám ơn." Chu Cẩn Hành đến đây? Triệu Cẩm Tân cũng không nói vội vã đến công ty là cùng Chu Cẩn Hành họp. Anh đã hơn một tháng không gặp Chu Cẩn Hành, chỉ gọi điện thoại cho cậu chúc Tết dịp năm mới.
Lê Sóc ngồi trên sô pha, đánh giá văn phòng Triệu Cẩm Tân. Không giống với nội thất gỗ lim ghế da xa xỉ ở văn phòng tổng bộ của Tập đoàn Ân Nam tại New York, văn phòng này có phong cách riêng của Triệu Cẩm Tân, lấy kim loại và thủy tinh làm chủ đạo để trang trí, phong cách hiện đại lại tinh tế, ngoài ra còn có không ít tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Ánh mắt Lê Sóc từ bức tranh treo trên tường lướt xuống bàn làm việc, cuối cùng dừng lại ở valy hành lý đang để mở ở cạnh bàn làm việc.
Anh đi qua, từ trong valy cầm lên một chiếc hộp to rất tinh xảo, nhìn rất quen mắt, đây là một bức gấm thêu mỹ nghệ hình con dê lúc trước anh mua tặng Triệu Cẩm Tân. Valy này dường như vừa vội mở ra, bên trong chỉ có vài bộ quần áo cùng mấy thứ vật dụng hàng ngày, chiếc hộp đựng bức gấm thêu đã chiếm hơn nửa cái valy.
Là cố ý mang về đây sao...
Lê Sóc nhìn xuyên qua nửa mặt kính trong suốt của chiếc hộp, nhìn chằm chằm bức gấm thêu diễm lệ tinh xảo kia thật lâu, sau đó mới chậm rãi đặt chiếc hộp về nguyên vị.
Khi anh đứng lên, lại nhìn thấy trên bàn làm việc có hai khung hình, một hình là Triệu Cẩm Tân chụp cùng cha mẹ, hình còn lại là chụp cùng anh... Vẫn là tấm ảnh ở Thousand Islands, họ ôm Ann và Bee chụp chung, đầu họ sát lại một chỗ, cùng tươi cười sáng lạn, hình ảnh này quả thực có thể đâm đau đớn mắt người.
Trong lòng Lê Sóc dâng lên một trận phiền muộn, tiện tay úp khung ảnh xuống mặt bàn.
Anh ngồi trở lại sô pha, gắt gao nắm chặt tập tài liệu trong tay, nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng niệm "Địa Tạng Bản Nguyện Kinh".
Dần dần, lòng anh yên tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng làm việc bị mở ra.
Lê Sóc mở mắt.
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân đầy vui mừng đi đến: "Anh tới rồi à, đợi có lâu không?"
"Không lâu lắm." Ngón tay Lê Sóc tầng tầng chà xát lông mày, "Chu tổng đâu? Đi rồi sao?"
"Đi rồi." Triệu Cẩm Tân nói nhanh gọn lưu loát.
"Sao không nói cho tôi biết cậu ấy đến đây, để tôi đi chào hỏi."
"Tại sao phải nói cho anh?" Triệu Cẩm Tân bĩu môi, "Tôi ước gì các anh vĩnh viễn không gặp lại."
Lê Sóc nhíu mi lại: "Cậu không cảm thấy là mình đang cố tình gây sự sao."
"Vậy sao, có thể là bởi vì anh chưa từng giải thích qua với tôi quan hệ giữa anh và Chu Cẩn Hành, cho dù là nói một câu cho tôi yên tâm thôi anh cũng không nói."
Lê Sóc hít sâu một hơi: "Tại sao tôi phải giải thích với cậu?"
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt: "Chỉ sợ nếu tôi có hiểu lầm thì đối với anh mà nói cũng không có gì quan trọng phải không. Thậm chí ngay cả một câu giải thích tôi cũng không đáng được nghe."
Lê Sóc nhắm hai mắt lại, anh rất muốn chấm dứt tất cả chuyện này.
"Được rồi, tôi không muốn cãi nhau với anh." Triệu Cẩm Tân vuốt mặt, "Vừa đúng lúc sắp đến giờ cơm trưa, tôi đưa anh đi ăn món ngon đi."
"Không cần." Lê Sóc đứng lên, ném tập tài liệu trong tay lên bàn trà, "Hôm nay tôi tới tìm cậu là để nói chuyện chính sự."
Triệu Cẩm Tân nhìn tập tài liệu kia, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành: "Đây là cái gì?"
"Mở ra xem chút sẽ biết."
"Tôi không xem." Triệu Cẩm Tân khó chịu nói.
"Được, vậy tôi đọc cho cậu nghe." Lê Sóc mở tập tài liệu ra, nhẹ nhàng lật xấp tài liệu thật dày kia, "Mấy thứ này đã tốn rất nhiều công sức của tôi, ừm... Có một số tư liệu để tra ra được đã phải tốn rất nhiều tiền. Thời điểm xa nhất là bốn năm trước, một ít chứng cứ có liên quan đến việc trốn thuế của Tập đoàn Ân Nam, báo khống hạn ngạch, thao túng cổ phiếu, đấu thầu đen, đút lót, lập sổ sách giả, vi phạm luật kiểm dịch xuất nhập khẩu..."
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân đột biến, đầu quyền bất giác nắm thật chặt.
"Thời gian gấp gáp nên có nhiều chứng cứ còn chưa đủ rõ ràng." Mặt Lê Sóc không chút thay đổi mấp máy môi, "Nhưng mà giới truyền thông cũng không cần chứng cứ xác thực rõ ràng, đúng không? Mấy thứ này tùy tiện làm sáng tỏ một chút, đều có thể khiến giá cổ phiếu nhà cậu rơi xuống đáy vực, đến lúc đó tự nhiên sẽ có các cơ quan thích hợp đến để điều tra."
Triệu Cẩm Tân hung tợn trừng Lê Sóc, cả người hắn run rẩy.
"Cậu cho tôi một tập tài liệu, tôi trả lại cậu một tập tài liệu, rất công bằng nhỉ?" Lê Sóc trầm giọng nói, "Triệu Cẩm Tân, cậu thật sự nghĩ tôi con dê đợi bị làm thịt sao? Ngay từ đầu tôi đáp ứng điều kiện của cậu, chỉ là vì lo lắng cho sức khỏe của ba tôi. Cậu làm ra loại chuyện "hại người không lợi mình" này, quả thực cực kỳ ngu xuẩn, cực kỳ đáng cười. Tôi sẽ không làm chuyện liều lĩnh với cậu, nhưng nếu thực sự cậu dám tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn nữa, tôi sẽ tiếp cậu đến cùng."
"Đúng, tôi là ngu xuẩn, tôi là đáng cười... Trong mắt anh, tôi nhất định giống như người điên đi." Giọng Triệu Cẩm Tân càng lúc càng run rẩy, ánh mắt vừa hung ác lại vừa bi thương, tựa như dã thú bị buộc đến đường cùng.
"Cậu chính là kẻ điên." Lê Sóc vung tay lên, ném xấp tư liệu lên cao, từng tờ từng tờ rơi xuống như cánh hoa tuyết trắng.
Trong khoảnh khắc đó, không khí dường như đều cô đọng, nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống, như trời đông giá rét kéo đến. Lê Sóc nhìn ánh mắt Triệu Cẩm Tân, trong lòng đau như kim châm muối xát, "Cậu đã làm việc tôi căm ghét nhất, cậu với Thiệu Quần không hổ là anh em, nhưng hắn... ít ra so với cậu còn chung tình một chút."
"Anh thật sự cho rằng tôi sẽ tổn thương ba anh sao..." Hốc mắt Triệu Cẩm Tân một mảng đỏ hồng, "Tôi chỉ là không còn cách nào khác, tôi đã giải thích, đã xin lỗi, đã liều mạng xin anh tin tưởng tôi một lần nữa, nhưng anh... anh mẹ nó, sao lại tàn nhẫn như vậy!" Trong mắt Triệu Cẩm Tân giờ đây ngập nước, dần dần trước mắt cái gì cũng đều mơ hồ không thấy rõ nữa. Hắn hi vọng thời gian có thể quay ngược lại, hắn sẽ ngăn cản hết thảy những chuyện ngu xuẩn mà hắn đã làm, hắn sẽ chặt chẽ giữ lấy Lê Sóc, vĩnh viễn cũng không buông tay.
Lê Sóc lặng lẽ cắn chặt môi, tầm mắt đột nhiên không biết nên dừng ở đâu, ít nhất, anh không dám nhìn đến nước mắt của Triệu Cẩm Tân. Anh liều mạng nhắc nhở bản thân mình, kẻ đáng thương trước mắt này là Triệu Cẩm Tân, là hắn đang giả vờ, không phải là thật! Nói cho cùng bởi anh đã từng biết đến gương mặt ác liệt của hắn, lĩnh giáo qua răng nanh sắc nhọn của hắn, cũng chịu qua những vết thương từ vuốt sắc của hắn, làm sao còn có thể tin tưởng một kẻ với biểu tình như vô hại trước mắt mình?
Trong lòng Lê Sóc nặng trĩu, cuối nhẹ đầu, từng bước từng bước dẫm lên đống giấy trắng ngổn ngang như tuyết trên sàn, đi về phía cửa.
Triệu Cẩm Tân hung hăng ôm lấy Lê Sóc, dùng sức mạnh mẽ như muốn đem anh khảm vào thân thể mình, hắn gắt gao ôm lấy anh, giọng nói trở nên vô cùng thống khổ, bất lực: "Lê Sóc, tôi xin anh... xin anh... đừng đi. Tin tôi một lần, tin tôi một lần nữa đi! Cái gì tôi cũng nguyện ý làm vì anh. Tôi yêu anh... anh đừng đi..."
Triệu Cẩm Tân khóc... hắn khóc như một đứa trẻ đáng thương. Lê Sóc mở to hai mắt nhìn, liều mạng cố nén dòng lệ trong hốc mắt mình, anh nhè nhẹ vỗ trên lưng Triệu Cẩm Tân, khàn giọng nói, "Đợi khi cậu trưởng thành, hiểu được thế nào là lời hứa trọn đời trọn kiếp, cậu nhất định sẽ tìm được người định mệnh của mình. Đáng tiếc... người đó sẽ không phải là tôi."
Giờ này khắc này, Lê Sóc không thể phủ nhận ý thức mạnh mẽ chân thật của mình được nữa. Anh thực sự rất thích Triệu Cẩm Tân, thích biết bao nhiêu, thích đến tự biến mình thành kẻ nhu nhược, bởi vì sợ hãi mất đi nên không dám có được. Chung quy anh đã trải qua hai lần đau đớn, anh không thể tin tưởng Triệu Cẩm Tân nữa, không thể lại một lần nữa chịu đựng nỗi đau tê tâm liệt phế. Cho nên, anh buộc mình phải lựa chọn một cách lý trí nhất.
Giữa họ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Lê Sóc định đẩy Triệu Cẩm Tân ra, Triệu Cẩm Tân lại không nói một lời, càng ôm càng chặt.
"Cẩm Tân..."
"Đừng đi... không cho đi!" Triệu Cẩm Tân cất giọng đau đớn tận cùng, "Tôi sẽ trói anh lại, tôi sẽ giam anh lại, không được đi... Xin anh... đừng đi..."
Lê Sóc dần dần cảm thấy thân thể không còn sức lực nữa, phẫn nộ, oán hận, đau lòng... từng cơn từng cơn cảm xúc khó tả dũng mãnh tràn vào tim mình, nhấn chìm nó xuống, tựa như bị một cánh tay vô hình lôi cả thân thể mình đẩy vào vực sâu tăm tối.
Chỉ là trải qua một đoạn tình thôi, vì sao lại đau như vậy! Anh không muốn phải bước qua thống khổ cực điểm để trải nghiệm cái gọi là "chân ái", anh không cần cái "chân ái" chó má như vậy... thực sự rất đau... anh không dám muốn...
Lê Sóc bắt đầu ra sức giãy giụa, dường như đây không phải là cánh tay ấm áp của người anh từng yêu, mà giống như dây leo đầy gai nhọn quấn chặt lấy anh, càng quấn càng chặt, lại khiến anh máu tươi đầm đìa.
Hai người rơi vào một trạng thái điên cuồng trước nay chưa từng có, tuyệt vọng như đầm lầy, muốn kéo người dìm chết.
...
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Một người thình lình xuất hiện, trong nháy máy phá vỡ không khí ngột ngạt khiến người hít thở không thông, cả hai đều giật mình, cứng đờ nhìn người vừa tới.
...Là Thiệu Quần. Thực sự là Thiệu Quần.
Thiệu Quần kinh hoảng nhìn họ, lại nhìn thấy cả phòng bề bộn, hắn hít sâu một hơi, vung tay đóng cửa lại, dùng lực chà xát tóc, trầm giọng nói: "Các ngươi, con mẹ nó đang náo loạn cái gì?"
Lê Sóc thừa dịp Triệu Cẩm Tân ngẩn ra trong chốc lát, dùng lực tránh khỏi trói buộc giữa hai tay hắn, nhấc chân định đi.
Thiệu Quần ngăn ở trước người Lê Sóc, hung tợn nhìn trừng trừng anh.
Đối với người mà mình căm ghét nhất, giờ đây Lê Sóc thậm chí chẳng còn sức để thể hiện sự chán ghét của mình, anh mệt mỏi nói: "Cút ra!"
"Em tao đang khóc, mày không thấy sao?" Thiệu Quần nghiến răng nghiến lợi nói.
"Thấy. Nhưng mày mới là người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn." Lê Sóc cười một thoáng, cười đến cực kỳ khó coi, "Lúc trước là mày, đẩy hắn đến bên cạnh tao, bây giờ mày, đem hắn đi đi."
Biểu tình của Thiệu Quần gần như sắp ăn thịt người: "Mày lặp lại lần nữa!"
Lê Sóc từng chữ từng chữ rành mạch nói: "Tao – không – cần, đem – hắn – đi – đi."
Thiệu Quần vung lên nắm đấm đánh về phía Lê Sóc, Lê Sóc mắt thấy nắm đấm kia sắp đánh tới mình, nhưng một chút sức lực để né tránh cũng không còn, cả người anh giống như bị rút cạn nước.
Một bóng đen xông ra, một phát bắt lấy cánh tay Thiệu Quần.
Triệu Cẩm Tân nắm chặt bả vai Thiệu Quần, run rẩy nói: "Đừng..."
"Cậu... mẹ nó bị điên sao!" Thiệu Quần rít gào hét, "Cậu xem cho rõ hắn là ai!...Nhìn đi!...Hắn là Lê Sóc!"
"Em biết, anh ấy là Lê Sóc." Triệu Cẩm Tân chậm rãi cúi đầu xuống, một tay vẫn chống đỡ bả vai Thiệu Quần, nhỏ giọng nói, "...Anh ấy là Lê Sóc!"
Lê Sóc nắm chặt đầu quyền, bước đi không quay đầu lại.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai anh em, cùng một mảng trầm mặc.
Thiệu Quần nắm chặt tay đến kêu răn rắc, sắc mặt xanh mét, một thân đầy lệ khí khiến người sợ hãi, hắn cắn răng nói, "Triệu Cẩm Tân, cậu làm sao vậy, sao lại thành cái đức hạnh này!"
"... Em thích anh ấy! Anh, em thích anh ấy." Triệu Cẩm Tân ôm lấy Thiệu Quần, giống như đang hướng đến một tín ngưỡng không tên mà cầu nguyện, giống như chỉ cần một lần rồi lại một lần nói "thích" người đó, thì sẽ được đáp lại.
Thiệu Quần tầng tầng thở dài: "Mẹ nó, là anh sai! Cậu sao có thể chơi lại hắn..." Thiệu Quần lúc này quả thực đã hối hận đến muốn giết người rồi.
Ánh mắt Triệu Cẩm Tân trống rỗng nhìn đống giấy trắng rơi ngổn ngang trên sàn, giọng hắn trở nên xa xăm, yếu ớt nói: "Anh, em muốn đem anh ấy giấu đi, để cả thế giới này chỉ còn mình em có thể nhìn thấy anh ấy."
Thiệu Quần trầm mặc.
....