Trên đường trở về, vì tinh thần Lê Sóc không ổn định nên đã tông vào đuôi xe người phía trước. Anh lái xe nhiều năm như vậy, chỉ có người khác va chạm với anh chứ anh chưa bao giờ phạm sai lầm. Anh ý thức được trạng thái của mình hiện tại lái xe không an toàn, nên gọi trợ lý Tiểu Trần đến.
Tiểu Trần sau khi bồi thường tiền xong, ngồi vào ghế lái, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Lê Sóc, thở dài: "Lê tổng, trong khoảng thời gian này nếu anh muốn đi ra ngoài, gọi tài xế tới đón đi, tôi thấy trạng thái của anh rất không ổn."
"Ừ."
"Chuyện Từ Đại Duệ, nếu giải quyết không được chúng ta báo cảnh sát đi, ông ta như vậy là đang tống tiền đó, anh không cần phải có lòng tốt như vậy."
"... Ừ... Hả?"
"Chuyện Từ Đại Duệ đó."
Sau vài giây Lê Sóc mới kịp phản ứng: "Ừ, thôi bỏ đi, cố gắng xử lý đi, sự bất quá tam, nếu ông ta còn có lần sau, cũng chỉ có thể báo cảnh sát thôi." Tiểu Trần cũng không biết chuyện Từ Đại Duệ lấy đoạn ghi âm uy hiếp anh, nếu cậu biết, có khả năng còn lo lắng hơn so với anh.
Tiểu Trần lại thở dài một hơi: "Lê tổng, tôi đưa về nhà nha?"
"Được."
Trên đường về, Lê Sóc rốt cuộc hoàn hồn lại từ sau việc của Triệu Cẩm Tân, anh hỏi: "Hai ngày nay cậu cùng Từ Đại Duệ liên lạc ra sao?"
"Mỗi ngày ông ta gửi tin nhắn cho tôi, còn gọi điện thoại đến đòi tiền." Tiểu Trần khinh thường bĩu môi, ra vẻ thật sự là ông ta không đáng đồng tình.
"Ừ, ổn định ông ta." Lê Sóc mệt mỏi day day mi tâm.
"Lê tổng, anh có sao không? Có phải trong người không khỏe không?"
"Tôi không sao." Lê Sóc tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng tất cả những chuyện xảy ra tại văn phòng Triệu Cẩm Tân.
Kỳ thật, trong những tài liệu kia chỉ có một nửa chứng cứ là có căn cứ, phần còn lại chỉ là tin tức giả, nếu Triệu Cẩm Tân tra xét liền có thể phát hiện. Nhưng quả nhiên như anh dự đoán, dưới tình huống như vậy Triệu Cẩm Tân không có khả năng phân rõ thông tin nào là thật, thông tin nào là giả, mục đích của anh đã đạt được.
Nhưng anh không cảm nhận được một chút vui sướng nào.
Anh thậm chí bắt đầu hoài nghi những chuyện mình làm cuối cùng có đúng hay không.
Nếu lúc ấy Thiệu Quần không xuất hiện, đối mặt với bộ dáng khóc lóc cầu xin của Triệu Cẩm Tân, anh phải làm thế nào? Anh không biết, anh cũng không thể tưởng tượng được.
Anh chỉ biết, là anh không muốn nhìn thấy nước mắt của Triệu Cẩm Tân.
Lê Sóc ở nhà yên tĩnh vài ngày, không muốn ra khỏi cửa, cũng không muốn gặp bất cứ ai, anh định gọi điện thoại cho Ôn Tiểu Huy giải thích, lại không biết nên nói cái gì, cũng thấy quá mất mặt, không thể mở miệng.
Cuối cùng, trong mấy ngày này Trình Thịnh lại là người đầu tiên trò chuyện cùng anh, Trình Thịnh phải về lại Mỹ nên tìm anh hẹn ăn bữa cơm, anh ấy còn muốn mời Thường tổng và em trai Thường tổng đi chung, để giới thiệu làm quen.
Lê Sóc không phản đối. Dựa theo tính tích cực của Thường tổng, sớm muộn gì cũng sẽ hẹn anh ra gặp mặt, bây giờ còn Trịnh Thịnh ở đây, gặp mặt cũng đỡ ngại ngùng một chút, dù rằng bây giờ anh một chút tâm tình xã giao cũng không có.
Đến nơi hẹn dùng bữa, Trình Thịnh vừa nhìn thấy anh liền thầm oán: "Sao hôm nay không sửa soạn đẹp một chút, quầng thâm mắt đậm như vậy, tối hôm qua đi chỗ nào chơi à?"
Lê Sóc cười khổ: "Có chút bận rộn."
"Họ sắp đến rồi." Trình thịnh dùng đầu quyền đấm đấm bả vai Lê Sóc, "Cậu chuẩn bị tinh thần đi, để xứng với những gì tôi tâng bốc về cậu."
"Anh đã tâng bốc cái gì?"
"Tôi khoe cậu trong giới là người tinh anh, tuấn tú, tiêu sái, lịch lãm, ưu nhã, giàu có... Nhưng mà cậu xem, đến tóc cậu cũng không thèm tạo kiểu, không nể mặt tôi mà." Trình Thịnh không khách khí đùa nghịch tóc Lê Sóc.
Lê Sóc đánh tay anh ta: "Tôi đã nói bây giờ tôi thực sự không có hứng thú bắt đầu tình cảm mới, lát nữa anh cũng đừng thái quá nha."
"Làm gì vậy, đừng sa sút như vậy được không, không giống Lê Sóc trước đây tôi quen chút nào."
Lê Sóc lắc lắc đầu, tự giễu nói: "Tôi chỉ là cần một chút thời gian, sẽ có thể biến trở về Lê Sóc trước đây anh quen."
Trình Thịnh bình tĩnh nhìn anh, sau một lúc lâu, thở dài: "Được rồi, thế nhưng, nói thật nha, có lỗi với ai thì cũng đừng để có lỗi với bản thân mình."
Lê Sóc cười cười: "Được."
Lúc này, Thường Văn Võ đưa một người đi vào nhà hàng.
Lê Sóc quay đầu nhìn thấy người mới vào, nhất thời trong lòng sinh ra hảo cảm với gương mặt thanh niên trẻ tuổi tươi cười đang đứng cách xa kia.
"Lê tổng, Trình Thịnh." Thường Văn Võ cười lớn đè bả vai hai người, "Thật ngại quá, đến muộn rồi."
"Không sao, chúng tôi cũng vừa đến." Lê Sóc nói xong liền định đứng dậy.
"Không cần đứng lên, ngồi đi." Thường Văn Võ chỉ chỉ người thanh niên mình đưa đến, "Đây, giới thiệu một chút, đây là em ruột tôi, tên Thường Văn Ấu, là giáo viên dạy Hoá lớp chín. Văn Ấu, đây là Lê tổng, Lê Sóc."
Thường Văn Ấu mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp, khí chất rạng rỡ như ánh mặt trời, "Lê tổng, năm mới vui vẻ. Anh Trình Thịnh năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ."
Lê Sóc cười vươn tay: "Hân hạnh."
Lúc bắt tay, Thường Văn Ấu cẩn thận đánh giá Lê Sóc, trong mắt cậu tràn đầy hảo cảm không thể che giấu, tuy nhiên khi đối diện với Lê Sóc lại rõ ràng có chút thẹn thùng, cậu ngại ngùng nở nụ cười mang theo má lún đồng tiền dễ thương.
Thường Văn Võ rất sôi nổi và hoạt ngôn, trên bàn ăn thầm khen em trai nhà mình, lại không mất đi vẻ hài hước dí dỏm, Trình Thịnh cho dù đã hứa với Lê Sóc không thái quá, nhưng vẫn ngồi bên cạnh trêu chọc vài ba câu. May mà Lê Sóc thành thục nên không khí không quá ngượng ngùng, ngược lại rất hài hòa.
Thường Văn Ấu tính cách cởi mở, thích vận động cũng thích đọc sách, hơn nữa kiến thức cũng rộng, thật là một thanh niên được nhiều người yêu thích. Nếu đổi lại là trước kia, Lê Sóc sẽ rất vui khi có cơ hội làm quen cậu, nhưng bây giờ anh hoàn toàn không còn tâm tư gì.
Cơm nước xong, bọn họ trao đổi số điện thoại.
Sau khi tạm biệt hai anh em Thường gia, Lê Sóc và Trịnh Thịnh đi đến quán bar ngồi.
Hai người lần này không đi Gay bar, mà chọn một quán ở gần đó, thầm nghĩ chỉ ngồi tán gẫu và uống chút rượu.
Trình Thịnh còn chưa từ bỏ ý định khuyên giải anh, thật ra anh cũng rất hiểu tâm trạng của Trình Thịnh, dù gì cũng là bạn bè quen biết nhau đã gần 20 năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh khác thường nhất, cho dù lúc trước khi chia tay với Hàn Phi Diệp anh cũng không đau khổ như bây giờ.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã đến nửa đêm.
"Ly cuối nha." Lê Sóc nâng ly lên, "Ngày mai anh còn phải lên máy bay, về sớm nghỉ ngơi đi."
Trình Thịnh cùng anh chạm ly: "Lần sau không biết lúc nào gặp lại, chiếu cố tốt chính mình."
"Anh cũng vậy."
Hai người ngửa đầu uống cạn.
Lê Sóc thanh toán tiền, sau đó đưa Trình Thịnh về khách sạn, rồi lái xe về nhà.
Đậu xe xong, Lê Sóc kéo chặt áo khoác dài, đi về hướng nhà mình, một trận gió lạnh thổi qua, thổi thẳng vào tim anh, lạnh đến anh không nhịn được rụt cổ lại.
Lúc này, giữa cái lạnh cuối đông đầu xuân, anh nhìn thấy một đôi tình nhân đang dắt cún đi dạo, tay người nữ được bạn trai mình nắm chặt, vùi vào trong túi áo khoác, hai người nói nói cười cười sánh vai đi bên nhau, dường như hoàn toàn không sợ giá lạnh và đêm đen.
Lê Sóc cười nhẹ, vùi đầu bước nhanh qua.
Khi anh đi ngang qua khu công viên nội bộ, Lê Sóc mơ hồ nhìn thấy bên dưới mái đình có bốn năm người đàn ông đang đứng, khói thuốc phì phò, trên đất còn vứt đầy tàn thuốc, không giống với người sinh sống trong khu dân cư này.
Lúc Lê Sóc đi đến gần, những người đó dường như cũng phát hiện ra anh, đồng loạt nhìn về phía anh.
Trong lòng Lê Sóc cảnh giác, thả chậm bước chân, anh nhướn mi mắt, trong bóng đêm cẩn thận đánh giá những người đó, mơ hồ phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Chẳng lẽ là...
Những kẻ đó đang đi về phía anh.
Trong lòng Lê Sóc căng thẳng, tên đầu trọc kia, mặt đầy vết bầm, chính là Từ Đại Duệ đã nhiều năm không gặp!
Lê Sóc dừng bước, cho tay vào trong túi, chụp lấy di động, di động của anh đã được cài đặt vài nút gọi khẩn cấp khi nguy hiểm.
Mấy gã đó đi tới trước mặt Lê Sóc, không khách sáo nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lê Sóc một phen.
Trong đó có một gã ngoác miệng cười: "Đây chắc là Lê tổng đi, xin chào."
Lê Sóc gật gật đầu: "Xưng hô như thế nào?"
Kẻ đó cười hắc hắc: "Gọi tôi lão Điêu là được." Hắn đẩy Từ Đại Duệ về phía trước, "Người anh em này, chắc là ngài có quen đi."
Lê Sóc nhìn Từ Đại Duệ, tuy anh biết bây giờ Từ Đại Duệ rất khốn khổ và thất bại, nhưng lúc này khi nhìn thấy ông ta đang đứng trước mắt, trong lòng anh vẫn bùi ngùi không thôi. Ông chủ lớn khí thế phấn chấn, tiếng cười hào sảng năm xưa, cùng với người đàn ông dung mạo tiều tuỵ ánh mắt sợ sệt nao núng này, quả thực là khác xa một trời một vực. Từ Đại Duệ cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi thôi, nhưng bây giờ già đi trông như ngang tuổi với ba anh.
Trong lòng Lê Sóc đối với ông vừa là thương hại lại vừa tức giận.
Lê Sóc thản nhiên nói: "Từ ca, sao anh tìm được nhà tôi?"
Từ Đại Duệ liếc mắt nhìn Lê Sóc, ánh mắt tràn đầy phức tạp, vừa chột dạ, vừa hổ thẹn, lại vừa oán hận, hắn chậm rãi nói: "Theo dõi trợ lý Trần."
"Mục đích?"
"... Tiền." Từ Đại Duệ máy móc mở miệng, toàn thân lúc này như thân cây chết khô, không có một chút sinh khí.
"Tôi đã nói qua, tiền tôi sẽ cho anh, chỉ là cần một ít thời gian." Lê Sóc nhìn nhìn lão Điêu, lạnh lùng nói, "Ông mang theo nhiều người như vậy đến đây, là đang khiêu khích tôi sao."
Lão Điêu nhếch miệng cười: "Lê tổng, đừng nói như vậy, ngài là ông chủ lớn, chúng tôi nào dám khiêu khích ngài. Chúng tôi nha, chỉ là muốn thu tiền của mình về sớm một chút thôi. Giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, đúng không?"
(*天经地义
- thiên kinh địa nghĩa: muốn nói đây là đạo lý, lẽ thường như trời với đất, không thể di dịch được. Tóm lại thì ý chỉ đây là chuyện chân lý hiển nhiên.)"Tiền tôi sẽ chia thành năm lần trả đủ, trong một lúc tôi không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy."
"Đừng đùa chứ Lê tổng, công ty của ngài, tiền thuê văn phòng một tháng thôi chắc cũng hơn mười vạn đi, ngài lại ở chỗ cao cấp này, lái xe xịn như vậy, mấy trăm vạn thôi mà không lấy ra được sao?"
Lê Sóc nhướn mi mắt, cường điệu nói: "130 vạn, chỉ còn lại 130 vạn, tôi sẽ từng đợt từng đợt trả đủ, tôi không thể một lần lấy ra nhiều tiền như vậy, các người có tin hay không thì tùy."
Lão Điêu cười cười: "Lê tổng, chúng tôi có tính lãi nha, không thì cho người ta vay tiền làm gì? Làm từ thiện hả. Tiền lãi bây giờ đã tăng tới... ây, tính chẵn đi, 600 vạn."
Lê Sóc lạnh lùng nhìn hắn: "Ông nói cái gì?"
Lão Điêu đưa ngón tay hình chữ "lục": "600 vạn. Ngài cũng thấy rồi đó, một người từ trong tù ra sẽ biến thành cái dạng gì, người như Lê tổng ngài, thật sự không thích hợp dây dưa với loại người như vậy, cho nên, chúng tôi sẽ giúp ngài cẩn thận giữ kín bí mật này."
Lê Sóc hung tợn trừng về phía Từ Đại Duệ.
Ánh mắt Từ Đại Duệ né tránh, hắn run giọng nói: "Nếu cậu đưa tiền cho tôi sớm một chút thì... thì sẽ không như vậy... Bọn họ muốn chặt tay tôi, tôi không còn cách nào khác..."
Lão Điêu lắc lư chiếc di động, bên trong di động đang phát đoạn ghi âm giữa Từ Đại Duệ và Lê Sóc, âm thanh rõ ràng, vang lên trong khu dân cư yên tĩnh phá lệ chói tai.
Mặt Lê Sóc không chút thay đổi nhìn lão Điêu: "Trước thời điểm này, chuyện các người làm là đòi nợ, coi như có lý, nhưng bắt đầu từ lúc này, các người là đang lừa gạt tống tiền, lá gan không nhỏ nha."
"Chuyện này sao có thể gọi là lừa gạt tống tiền chứ?" Lão Điêu cười ha ha nói, "Chúng tôi chỉ là đòi nợ thôi." Hắn từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhăn nheo, "Nhìn cho rõ đi, đây là hợp đồng Từ Đại Duệ ký với chúng tôi, cả vốn lẫn lãi, trên 600 vạn, tôi đã giảm bớt số lẻ cho ngài rồi đó. Còn về phần ân oán giữa ngài với Từ Đại Duệ, đây không phải là chuyện của chúng tôi nha. Dù sao thì tôi tìm hắn là để đòi tiền, hắn cần tiền thì liền tìm ngài, nếu nói là tống tiền, thì cũng là hắn tống tiền ngài, còn chúng tôi, chỉ cần tiền thôi."
Lê Sóc lạnh giọng nói: "Tôi sẽ chỉ cho ông 130 vạn, hơn một đồng cũng không có."
Lão Điêu cười lạnh nói: "600 vạn, ngài đã thanh toán 30 vạn, còn thiếu 570 vạn. Tôi cho ngài thời gian một tuần, chuẩn bị tiền cho tốt, bằng không... hắn nha, trên người có món gì hữu dụng tôi đều cắt đem bán hết. Ngài đó... tự giải quyết cho tốt đi."
Lão Điêu túm áo Từ Đại Duệ lên, lạnh giọng nói: "Đi."
Lê Sóc nắm chặt đầu quyền, trong mắt trào dâng lửa giận mãnh liệt.