Edit + Beta: Chan + Yan
Vì mưa nên đoàn phim thay đổi kế hoạch ban đầu, sửa cảnh quay đầu tiên sang quay ngoại cảnh, theo tình hình thời tiết nên chọn ưu tiên những cảnh mưa trong kịch bản.
Cảnh quay hôm nay có Dụ Duy Giang. Trong quá trình điều tra bí mật, Lương Việt (Dụ Duy Giang) phát hiện có người (Hạ Tấn Trung) theo dõi mình. Anh đuổi theo kẻ theo dõi truy tìm manh mối.
Điều kiện quay phim ngày mưa rất khắc nghiệt, không chỉ phải chuẩn bị tốt biện pháp chống nước cho máy móc, thiết bị mà các diễn viên cũng phải vượt qua khó khăn không thể tránh được do thời tiết gây ra. Quá trình quay vô cùng vất vả.
Cảnh quay này là một cảnh tương đối khó trong kịch bản. Bối cảnh là trên đường cái rộng lớn. Lương Việt (Dụ Duy Giang) và Hứa Duệ (Hạ Tấn Trung) giao đấu trong mưa, cách đó không xa có một chiếc xe đang lao nhanh tới.
Mấy ngày này không có cảnh của Thời Dẫn. Cậu không có trợ lý lo liệu cuộc sống hằng ngày cho nên không ai gọi cậu dậy. Đến khi Thời Dẫn tỉnh lại đã gần trưa. Ê-kíp cũng đã khởi công từ lâu rồi.
Thời Dẫn thấy thông báo ghi hình hôm nay trong nhóm nên tới hiện trường quay.
Hiện trường đang có một chiếc xe. Đó là đạo cụ hôm nay, một chiếc xe hàng thật giá thật. Toàn bộ cảnh quay hôm nay của Dụ Duy Giang đều là cảnh thực, bao gồm cả khoảnh khắc xe lao tới đó.
Mặc dù trong kịch bản, xe chỉ sượt ngang qua Lương Việt (Dụ Duy Giang) và Hứa Duệ (Hạ Tấn Trung) nhưng cứ nghĩ đến cảnh một con xe thật lao về phía Dụ Duy Giang là Thời Dẫn lại phát hoảng ngang.
Vì mưa nên ê-kíp dựng tạm mấy cái mái che cho diễn viên và nhân viên nghỉ. Trương Tiệp đang diễn tả cảnh quay cho Dụ Duy Giang và Hạ Tấn Trung.
Thế mưa vừa vừa, không ào ạt bất ngờ như tối qua.
Tối qua là một trận mưa rào bất chợt. Thời Dẫn lúc đó đang chen chúc với Dụ Duy Giang dưới một tán ô chẳng to lắm, nghe tiếng mưa dần nặng hạt, cảm thấy nhiệt độ lòng bàn tay Dụ Duy Giang tăng dần lên.
Vóc dáng Dụ Duy Giang rất cao, ô không thể che nổi hai người.
Lưng Dụ Duy Giang ướt một mảng.
Tay Thời Dẫn bị anh nắm trong tay, nhịp tim gia tốc.
Thời Dẫn lúc đó đã nghĩ, Dụ Duy Giang đúng là một người rất vô tư. Anh có thể thoải mái không biến sắc tiếp xúc rất thân mật với một người đàn ông khác, không như cậu, ánh mắt tránh né, cảm xúc khác thường, yết hầu vô thức cuộn một cái.
Dụ Duy Giang im lặng giây lát, vùng mày giãn rất nhẹ. Nhưng anh vẫn nắm tay Thời Dẫn, mãi tới khi Thời Dẫn cúi đầu kêu nóng anh mới buông tay.
Trong cảnh này, Trương Tiệp không khuyến khích Dụ Duy Giang dùng đóng thế. Nhưng anh ta vẫn trưng cầu ý kiến chính chủ: “Quyền quyết định là ở cậu, dẫu sao trong quá trình quay vẫn có rủi ro nhất định.”
Dụ Duy Giang và Trương Tiệp gần như chung một quan điểm, vốn dĩ ngay từ đầu anh đã không định dùng diễn viên đóng thế. Việc không thể diễn liền mạch cả một cảnh không chỉ làm giảm hiệu quả hình ảnh, mà đối với Dụ Duy Giang mà nói, nó còn khiến anh không thể hoàn toàn vào trạng thái được.
“Không cần đóng thế.” Dụ Duy Giang nói.
Địa vị của Hạ Tấn Trung trong showbiz bày ra đó, kể cả đoàn phim không sắp xếp diễn viên đóng thế cho anh ta thì ê-kíp của anh ta cũng sẽ tự chuẩn bị. Hơn nữa, trong cảnh này Hứa Duệ luôn che mặt, Hạ Tấn Trung cũng có diễn viên đóng thế riêng nên tất nhiên là đóng thế lên sàn rồi.
Hình Kiêu cầm cốc giấy dùng một lần ngang qua Thời Dẫn. Thời Dẫn gọi một tiếng “Anh Hình”. Hình Kiêu quay sang gật đầu với cậu một cái, chẳng nói thêm gì.
Không phải Thời Dẫn không cảm nhận được, từ khi biết cậu tham gia “Gió ngầm” đến giờ, thái độ của Hình Kiêu đã thay đổi một cách rõ rành rành, trở nên không còn nhiệt tình như trước. Thời Dẫn đoán có lẽ trong mắt Hình Kiêu việc cậu từ người hâm mộ nhanh chóng thăng cấp thành cộng tác của Dụ Duy Giang ít nhiều gì cũng có hiềm nghi “fans thượng vị”.
Góc độ đối đãi sự vật, sự việc của từng người không giống nhau. Đối với Hình Kiêu, Dụ Duy Giang là trọng tâm công việc của cậu chàng, tất nhiên là cậu chọn bài trừ tuyệt đối mọi vấn đề ảnh hưởng tới con đường sự nghiệp của Dụ Duy Giang rồi, kể cả đó có là Thời Dẫn đi nữa.
Hình Kiêu đưa cốc giấy cho Dụ Duy Giang: “Pha cho anh cốc Bản Lam Căn*, uống phòng trước, đừng để diễn xong người lăn ra bệnh.”
*Tên vị thuốc của rễ cây tùng lam có công dụng thanh nhiệt, giải độc, mát gan, giải cảm,…
Thật ra Dụ Duy Giang đã có vấn đề rồi, sáng dậy đã thấy người hơi sốt, chắc do dầm mưa tối qua. Môi anh hơi bệch. Có lẽ do môi tương đối mỏng nên màu môi có thay đổi cũng khó nhận ra. Hình Kiêu không nhận thấy bất thường.
Dụ Duy Giang uống Bản Lam Căn, sau đó mặc áo mưa dùng một lần đi vào mưa bắt đầu quay cùng diễn viên đóng thế.
Mưa có xu hướng to dần, máy quay không thể chịu được hơi nước xâm nhập quá lâu. Trương Tiệp yêu cầu các tổ ai về chỗ nấy, chuẩn bị bắt đầu.
Anh ta xác nhận vị trí di chuyển với Dụ Duy Giang và diễn viên đóng thế một lần cuối cùng, sau đó bàn giao cho quản lý sản xuất phụ trách quản lý an toàn nhất định phải liên tục chú ý tốc độ và vị trí cụ thể của xe, có chuyện gì phải kêu dừng ngay lập tức.
Diễn viên, quay phim, ánh sáng, ai về chỗ nấy. Trương Tiệp ngồi trước thiết bị giám sát, tay cầm bộ đàm: “Cảnh một màn một, bắt đầu.”
Một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ nhảy ra khỏi lùm cây bên đường cái. Lương Việt đuổi theo sau, tăng tốc chạy nhanh tóm được người áo đen từ phía sau.
“Đứng lại!”
Người áo đen đeo khẩu trang cỡ to, che mất hơn nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sắc.
Lương Việt thế tới ào ạt, hai tay trói chặt cánh tay người áo đen ghì mạnh hắn xuống đất. Cả hai đồng thời ngã xuống, lăn một vòng.
Người áo đen vùng vẫy đứng dậy, bị Lương Việt túm vai ghìm xuống. Kẻ này có thân thủ nhanh nhẹn mà lực cổ tay cũng kinh người. Một tay hắn bóp cổ Lương Việt, tay còn lại rút một khẩu súng lục ra khỏi túi trong áo khoác.
Mắt Lương Việt lóe lên, nhanh tay lẹ mắt túm cổ tay hắn lại.
Người áo đen liều mạng nhắm họng súng vào Lương Việt. Súng liên tục thay đổi, xoay chuyển trong tay hai người.
Mưa rơi lộp độp. Hai người giao đấu điên cuồng. Nước mưa tí tách nhỏ xuống tay, rồi mặt bọn họ, theo hành động kịch liệt mà lại bắn tung lên.
Lộp độp…
Chính tại lúc này, có ánh đèn chói lóa đột ngột lóe lên từ phía xa. Một chiếc ô tô đang lao tới từ xa với tốc độ chóng mặt.
Độp độp độp…
Xe tới ngày càng gần. Mặc dù tốc độ có giảm, nhưng mặt đường trơn trượt, bóng xe mờ ảo vẫn vụt tới như một con báo săn đang băng băng trên thảo nguyên.
Lương Việt lấy hết sức bình sinh tóm chặt cổ áo người áo đen, ngay khi chiếc xe sượt qua đã kịp kéo hắn lăn một vòng trên đường lớn.
Ô tô phát ra tiếng phanh gấp chói tai, dừng lại. Lương Việt và kẻ áo đen lăn tới rào chắn ven đường, phía sau bị đập rất mạnh. Kẻ áo đen thình lình đá văng Dụ Duy Giang, nhanh nhẹn nhặt súng trên đất rồi mất hút.
“Kétttt.”
Trái tim Thời Dẫn vọt lên cuống họng, mãi tới khi Trương Tiệp kêu dừng mới thôi.
Cảnh này là nhiều máy quay quay cùng lúc nên cần Dụ Duy Giang và diễn viên thế thân diễn liền một mạch. Hơn nữa, Trương Tiệp còn muốn một pha toàn cảnh chiếc xe sượt qua người diễn viên nên gần như là ô tô dừng ngay sát người Dụ Duy Giang và anh diễn viên đóng thế.
Tài xế trong xe căng thẳng toát mồ hôi.
Mày Trương Tiệp nhăn lại, xem chừng không hài lòng lắm.
Trợ lý vội tới khoác cho Dụ Duy Giang một cái khăn, giúp anh lau nước mưa trên người.
“Để anh.” Dụ Duy Giang nói.
Quản lý sản xuất tới kiểm tra tình trạng của Dụ Duy Giang và diễn viên đóng thế.
Vai Dụ Duy Giang hơi đau, vừa nãy là đụng vào người anh thật. Quản lý sản xuất kéo áo anh ra xem, “Ôi” một tiếng: “Tím rồi!”
Giọng chị quản lý sản xuất vang dội, Thời Dẫn nghe mà căng cả thần kinh.
“Đóng phim va đập là chuyện bình thường.” Trương Tiệp chê chị chuyện bé xé ra to, đoạn cau mày nhìn sang Dụ Duy Giang, “Khó chịu nhớ nói.”
“Ừ.”
“Tôi còn muốn quay lại một lần, trước cứ chịu đau một chút.”
Dụ Duy Giang gật đầu.
“Lục Minh.” Trương Tiệp gọi tên diễn viên đóng thế. Anh ta tới chỉ đạo diễn xuất cho anh diễn viên, “Lúc anh lấy súng ra phải là trạng thái do dự. Hứa Duệ lúc đó không hề muốn giết Lương Việt. Việc này không nằm trong kế hoạch của hắn, rút súng là do bị dồn đến đường cùng. Anh không thể rút một cách quyết đoán như thế, cảm xúc như vậy không đúng.”
Diễn viên đóng thế gật đầu liên tục.
“Vị trí di chuyển của hai người dịch sang phải một chút, đừng xông lên phía trước quá.” Trương Tiệp đội mưa tới vị trí quay, nhảy sang bên phải nửa bước, “Dừng ở chỗ này.” Anh ta cầm bộ đàm, “Các tổ vào vị trí, quay lại lần nữa.”
Dứt lời, Trương Tiệp lại nói với Dụ Duy Giang: “Cậu xem cậu có đần không, va chạm thật thế làm gì, vung tay lên một chút xô đổ rào là được rồi. Lần này còn thế nữa là phế cả người luôn đấy.”
“Như vậy hiệu quả mới thật, chẳng phải là đấy là điều anh muốn à.” Dụ Duy Giang và Trương Tiệp hợp ý nhau, lúc trước khi ký hợp đồng, Trương Tiệp đã rào trước với Dụ Duy Giang.
Anh ta nói anh ta là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, anh ta tin Dụ Duy Giang cũng vậy.
Thật ra nguyên tác “Gió ngầm” rất có sức ảnh hưởng, là một đại IP*, xét địa vị trong giới, xét lai lịch, xét thế nào cũng không đến lượt Dụ Duy Giang nhận vai nam chính. Trong quá trình chọn diễn viên, người được đề cử cho nhân vật Lương Việt rất nhiều nhưng Trương Tiệp chọn trúng Dụ Duy Giang. Anh ta dẹp bỏ mọi nghị luận, bất chấp phản đối của nhà sản xuất, tuyển anh diễn viên không nổi, không có mấy tác phẩm này.
*Đại IP chỉ các tác phẩm gốc có tầm ảnh hưởng và giá trị thương mại nhất định.
Thật ra rất mạo hiểm, nhưng Trương Tiệp là dân máu liều. Dụ Duy Giang là quân bài nặng nhất, cũng quý nhất của anh ta.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Mà nhóm Dụ Duy Giang không chỉ quay một màn.
Cảnh này có rất nhiều phân cảnh. Các diễn viên liên tục ngã, lăn. Ô tô liên tục phát ra tiếng phanh gấp inh tai. Mưa rơi ướt quần áo, họ ướt hết cả người, tâm lý cũng phải chịu dày vò.
Thời gian cứ thế trôi, đến khi toàn bộ cảnh quay kết thúc, bóng tối đã lặng lẽ bao trùm.
Thời gian quay “Gió ngầm” rất ngắn. Dự định là ba tháng. Tổ sản xuất rặt một đội liều mạng, chỉ hận một ngày không thể bẻ thành mười ngày dùng cho thỏa.
Tối Dụ Duy Giang ăn cơm hộp của đoàn phim rồi về phòng nghỉ ngơi.
Cả ngày nay Thời Dẫn không dám tới quấy rầy Dụ Duy Giang làm việc, chào hỏi cũng không dám chào. Cậu nghĩ chắc Dụ Duy Giang cũng không chú ý đến cậu. Vì anh rất nhập tâm, làm gì có thời gian chú ý tới tình hình bên ngoài.
Tiết tấu ngày quay đầu tiên dồn dập như thế chắc cũng bởi vừa mới đặt chân tới Khánh Thị đã gặp ngay một cơn mưa vội vàng mà đúng lúc.
Thời Dẫn không yên lòng Dụ Duy Giang, định gọi cho Hình Kiêu hỏi thăm tình hình nhưng ngại hai người nói chuyện lúng túng nên đành lướt lại xem thông báo trong nhóm, lướt mãi cuối cùng cũng lướt thấy số điện thoại Dụ Duy Giang.
Cậu gọi cho Dụ Duy Giang nhưng không ai bắt máy.
Gọi liên tiếp ba cuộc, vẫn không liên lạc được. Thời Dẫn hết cách, đành gọi Hình Kiêu.
“Anh ấy đang nghỉ.” Hình Kiêu dừng giây lát, giọng nặng nề: “Đừng lo, để anh sang xem sao, không có gì đâu.”
“Anh Hình.”
“Sao vậy?” Cách Hình Kiêu đáp có vẻ lạnh nhạt.
“Em không tệ như anh nghĩ đâu.”
Hình Kiêu im lặng.
Thời Dẫn cúp máy, không giải thích thêm cho mình nữa.
Dụ Duy Giang vẫn ngủ, ngủ liền một mạch từ lúc tan làm đến mười giờ tối. Lúc Hình Kiêu sang phòng xem anh, anh đang ngủ say, sét đánh cũng không dậy.
Hoàn toàn vì mệt.
Nhưng sau đó anh ngủ rất không yên, cả người rét run, đầu nặng như chì. Lúc lật người nằm ngửa trên giường, bả vai đau nhức như bị kim chích.
Dụ Duy Giang tỉnh, toàn thân không còn sức ngồi dậy. Anh sờ trán mình.
Chắc là phát sốt rồi.
Anh nheo mắt lần mò điện thoại ở đầu giường xem giờ. Điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ. Dụ Duy Giang không gọi lại ngay. Anh bỏ điện thoại xuống, đứng dậy thay quần áo.
Anh tính tới bệnh viện truyền nước.
Có tiếng gõ cửa, Dụ Duy Giang mặc tạm một cái áo phông rồi ra mở.
Dụ Duy Giang biến mất một tối, điện thoại cũng không nghe, Thời Dẫn không thể ngồi yên được phải tới xem anh thế nào nên chạy tới tầng của anh.
Thời Dẫn ra khỏi thang máy đúng lúc thấy Dụ Duy Giang đang nói chuyện với một cô gái.
“Thầy Dụ, em là trợ lý của Lương Tử Hưng.” Cô gái ngoài cửa đưa cho Dụ Duy Giang một túi thuốc, “Đây là Tử Hưng bảo em đưa cho anh, bên trong có thuốc hạ sốt và miếng dán thảo dược. Tử Hưng sợ anh ốm nên bảo mang cho anh xem rồi dùng.”
Dụ Duy Giang nhận thuốc, nói “Cảm ơn”.
“Không có gì.”
Cô gái hơi cúi người rồi rời đi. Thấy Dụ Duy Giang chuẩn bị đóng cửa, Thời Dẫn vội chạy tới.
“Dụ Duy Giang.” Thời Dẫn cuối cùng cũng quen gọi tên anh.
Thật ra gọi vậy hơi không lễ phép vì Dụ Duy Giang lớn hơn cậu mấy tuổi.
Bước chân Dụ Duy Giang ngừng lại, nghiêng người ra.
Má anh hây đỏ, môi cũng bệch, khô nứt. Dụ Duy Giang hơi ngơ ngác nhìn Thời Dẫn, ánh mắt mịt mờ, phản ứng của anh chậm hơn bình thường. Đôi mắt chầm chậm chớp một cái.
Trạng thái này rõ ràng là sốt rồi.
Thời Dẫn lập tức đặt tay lên trán Dụ Duy Giang, nhíu mày: “Anh sốt ạ?”
Dụ Duy Giang không đáp, nhìn Thời Dẫn sờ tránh anh song lại sờ trán mình, nhíu mày so sánh nhiệt độ cơ thể hai người.
Lòng bàn tay Thời Dẫn dán trên trán Dụ Duy Giang giây lát, rồi lại lật lại, áp mu bàn tay lên.
Tay cậu không mềm, ngón tay gầy, khớp xương rõ ràng. Lòng bàn tay nóng nhưng nhiệt độ mu bàn tay mát hơn.
“Sốt rồi.” Tay Thời Dẫn rời khỏi trán Dụ Duy Giang.
“Sao Hình Kiêu bảo anh không sao.” Thời Dẫn không hài lòng, rất không vui: “Thế này mà bảo không sao?”
Dụ Duy Giang thấy hàng mi hơi cong của cậu rung rung, vùng mày nhăn lại. Cậu lấy điện thoại ra nhìn giờ.
Mười giờ mười phút, đã hơi muộn.
Thời Dẫn đút lại điện thoại vào túi, nói luôn: “Chúng ta tới bệnh viện truyền nước.”