Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn gọi tắc xi đi cùng Dụ Duy Giang tới bệnh viện. Dự định ban đầu của Dụ Duy Giang là một mình đi truyền nước nên ngay cả Hình Kiêu cũng không gọi. Anh có thể từ chối ý tốt của Thời Dẫn. Nhưng kẻ đần mới làm thế.
Dụ Duy Giang không đần, anh thèm chết đi được.
Đêm đã về khuya, bệnh viện chỉ còn khoa cấp cứu làm việc. Thời Dẫn rất ít khi tới bệnh viện nên không rành quy trình đăng kí, cứ chạy vòng vòng khắp nơi.
Bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cho cho Dụ Duy Giang, 38.3, sốt thật.
“Muốn truyền nước,” Bác sĩ hỏi ý kiến của Dụ Duy Giang, “Hay uống thuốc?”
“Truyền nước.” Dụ Duy Giang đáp.
Bác sĩ gật đầu, ghi lại bệnh tình vào bệnh án, “Lát cầm đơn xuống quầy thuốc thanh toán, sau đó tới phòng truyền dịch truyền nước.”
“Bác sĩ.” Thời Dẫn gọi, “Anh có thể xem qua lưng anh ấy không?”
“Lưng? Lưng làm sao?”
Thời Dẫn nhìn Dụ Duy Giang một cái, bảo: “Hôm nay anh ấy bị va chạm, chắc là cũng hơi nặng.”
Cái này là Thời Dẫn có quyền lên tiếng nhất, lúc trước cậu bị va vào lưng, đau mất nửa tháng mới xong.
“Kéo lên tôi xem nào.” Bác sĩ bảo Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang ngồi trên ghế, xoay người vén áo phông lên. Bác sĩ nhìn, Thời Dẫn cũng tiện ngó vào xem.
Không xem thì thôi, xem rồi những vết bầm tím ấy như chẳng khác nào rơi trên người cậu.
Lưng Dụ Duy Giang đầy những mảng đỏ, chỗ đậm chỗ nhạt, có chỗ tím bầm lên. Không chỉ lưng mà cánh tay cũng có vết thương, đều là những vết trầy da nhẹ do ngã lúc quay phim.
Bác sĩ ấn xương bả vai Dụ Duy Giang, hỏi: “Chỗ này đau không?”
“Giống mấy chỗ khác, không có cảm giác gì đặc biệt.”
Bác sĩ lại ấn vào một vị trí khác, Dụ Duy Giang vẫn đáp lại câu trả lời tương tự.
“Xương không sao, tôi kê cho cậu ít thuốc bôi ngoài.”
Thời Dẫn đi cùng Dụ Duy Giang tới phòng truyền dịch truyền nước.
Phòng truyền dịch có phần hiu quạnh, chỉ có hai thanh niên mặt mày tiều tụy đang ngoẹo đầu ngồi trên ghế dựa, một tay cắm kim truyền dịch, một tay lướt điện thoại, biểu cảm y hệt nhau, đều là dáng vẻ thân tàn ma dại vì sự tàn phá của cuộc đời.
Thời Dẫn ngồi xuống cạnh Dụ Duy Giang. Tầm mắt thoáng thấy mấy cô y tá ngoài cửa phòng truyền dịch đang ngó đầu vào nhìn. Cái nhìn của họ thẳng hướng Dụ Duy Giang. Khả năng là nhận ra anh, hoặc cũng có thể chỉ là do bị giá trị nhan sắc cao của anh thu hút.
Thời Dẫn thấy họ cầm điện thoại quay vào trong này, cậu vô thức dịch về phía trước, lấy thân chắn trước Dụ Duy Giang.
Trong lúc mấy cô gái rục rịch muốn vào phòng truyền dịch, y tá trưởng trực ban xuất hiện phía sau họ, nghiêm mặt nói mấy câu. Mấy cô y tá trẻ le lưỡi cười hề hề rồi tan hội.
“Hình như mấy chị kia nhận ra anh.” Thời Dẫn quay sang bảo Dụ Duy Giang. Cậu không ngờ Dụ Duy Giang cũng đang nhìn mình. Ánh mắt hai người chạm nhau, Thời Dẫn bất giác dời mắt xuống.
Bầu không khí có chút vi diệu. Bốn phía lặng ngắt như thể có thể nghe được tiếng nước muối nhỏ giọt từ bình truyền dịch.
“Anh đói chưa?” Thời Dẫn hỏi Dụ Duy Giang, “Em đi mua bữa khuya cho anh nhé. Tối anh ăn cơm hộp của đoàn phim chắc là chưa no.”
Dụ Duy Giang nhìn cậu gật đầu.
“Đợi em.”
Bây giờ đã sắp mười một giờ. Phần lớn cửa hàng đã đóng cửa. Thời Dẫn mở điện thoại tra mấy quán còn mở cửa gần bệnh viện, phát hiện có đúng một tiệm hoành thánh thật sự còn bán món chính.
Thời Dẫn gọi một suất hoành thánh nhân tôm thịt.
Lúc quay lại trong phòng truyền dịch chỉ còn Dụ Duy Giang và một cô gái. Thời Dẫn tìm y tá hỏi xin một cốc nước nóng, sau đó tới cạnh Dụ Duy Giang, “Uống miếng nước trước đã.”
Nước muối trong bình truyền dịch đã vơi một nửa. Trong lúc Thời Dẫn không ở đây, Dụ Duy Giang xem điện thoại cả buổi giết thời gian.
Dụ Duy Giang giơ tay nhận cốc nước. Bụng ngón cái vô tình chạm vào đầu ngón tay Thời Dẫn. Tay Thời Dẫn run lên, nước trong cốc sóng sánh ra ngoài một chút.
Cốc suýt thì rơi, may mà Dụ Duy Giang cầm chắc.
Thời Dẫn lập tức buông tay, cúi đầu mở hộp đựng, nói chuyện hơi mất tự nhiên: “Em mua hoành thánh nhân tôm thịt cho anh, không biết anh có thích ăn không?”
“Thích ăn.” Dụ Duy Giang đáp.
Thời Dẫn mím môi cười. Trạng thái căng thẳng hình như hơi vơi vơi một chút. Cậu cầm hộp đứng tần ngần tại chỗ một hồi, hết nhìn hoành thánh bên trong lại nhìn tay còn lại không cắm kim truyền dịch của Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn xoắn xuýt giây lát, cảm thấy cái thứ như hoành thánh này mà ăn một tay cũng không đến nỗi bất tiện quá, thế nên là cậu đưa thìa cho Dụ Duy Giang, “Em cầm hộp cho anh.”
Dụ Duy Giang cầm thìa nhựa mỏng lét múc một cái hoành thánh lên. Hoành thánh này gói cũng ra gì lắm, vỏ mỏng nhân nhiều, một cái rất to, cái thìa nhựa có vẻ hơi cố quá.
Dụ Duy Giang cúi đầu cắn một miếng. Hoành thánh hơi nóng. Thìa nhựa chao qua chao lại, “bõm” nhẹ một tiếng rơi xuống nước. Nước canh văng lên tay Thời Dẫn.
Dụ Duy Giang ngẩng lên nhìn cậu, lại múc một cái nữa, to như cái vừa nãy, lần này chưa cắn đã rơi rồi.
Thời Dẫn không nhìn được nữa, cầm cái thìa vô dụng trong tay Dụ Duy Giang, “Thôi để em đút anh nhé…” Cậu hơi dừng rồi nhìn sang Dụ Duy Giang. Ánh mắt do dự, vẻ như đang chờ anh đồng ý.
Dụ Duy Giang không nói gì nhưng người thì như ông lớn dựa lưng ra sau, thái độ rất rõ ràng.
Chẳng hiểu sao Thời Dẫn thấy buồn cười: “Anh phải qua đây một chút, nước canh rơi xuống người anh thì phải làm sao.”
Vì vậy Dụ Duy Giang rất nghe lời nhích lại gần. Thời Dẫn đặt hộp tới gần miệng anh, cầm thìa múc một cái hoành thánh, để nguội rồi đưa đến.
Dụ Duy Giang ăn hoành thánh vẫn rất nhã nhặn, từ tốn.
Còn Thời Dẫn thì biểu cảm mất tự nhiên, động tác cũng có vẻ mất tự nhiên nốt.
Trong phòng truyền dịch ngoài họ ra còn có một cô gái nữa đang nhìn sang họ bằng ánh mắt đánh giá.
Trong đầu Thời Dẫn toàn là Dụ Duy Giang, ngồi ngốc bên cạnh một lúc, chẳng mấy chốc bắt đầu buồn ngủ.
Bây giờ trong phòng ngoài hai người ra không còn ai khác.
Thời Dẫn nhắm mắt ngủ. Tay cậu thả trên đùi, đầu ngoẹo sang một bên, hô hấp đều đặn.
Đầu cậu nghiêng sang hướng xa Dụ Duy Giang. Nửa sườn mặt đối diện với Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang nhìn d** tai cậu như có vết bẩn, đen xì. Anh giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng lau tai cậu.
Tai Thời Dẫn rất mềm, còn mỏng nữa.
Dụ Duy Giang không nhịn được nhéo một cái.
Môi Thời Dẫn hơi nhếch, có vẻ cũng rất mềm.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tay Dụ Duy Giang còn đang đặt trên tai Thời Dẫn. Anh quay đầu sang nhìn.
Người tới là y tá trưởng, Dụ Duy Giang và chị nhìn nhau giây lát.
Biểu cảm y tá trưởng có vẻ ngạc nhiên, môi giật giật, ánh mắt chuyển hướng sang Thời Dẫn.
Chị nhìn có hơi lâu, dáng vẻ như đang phán quyết Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang bình tĩnh bảo: “Sao vậy, tôi phạm pháp à?”
Y tá trưởng như bị cách hỏi nghiêm túc của anh chọc cười. Chị bước tới kiểm tra nước muối còn lại trong bình, điều chỉnh tốc độ truyền một chút, đoạn nói nhỏ đầy trêu chọc:
“Không phạm pháp nhưng chắc tính là lưu manh nhỉ?”